Hoạn Sủng - Lục Dược

Chương 14: C14: Chương 14


Bùi Hồi Quang gật đầu, khi xoay người đi vẫn còn cười.

… Có gì buồn cười chứ.

Thẩm Hồi nhìn bóng lưng của Bùi Hồi Quang, rầu rĩ trừng y một cái. Nàng lại đổ một viên kẹo từ lọ kẹo nhỏ ra bỏ vào miệng ăn, sau đó cất kỹ lọ nhỏ, quay người đi gặp Hoàng đế.

Được cung nhân bẩm lại, biết Hoàng đế ở thiên điện, Thẩm Hồi không khỏi cau mày.

Ký ức về lần đến thiên điện trước đó của Thẩm Hồi thật sự không tốt đẹp gì, nàng miễn cưỡng sang thiên điện. Khi tới gần, còn chưa vào mà nàng đã bắt đầu buồn nôn.

Nhất là khi nàng còn nghe loáng thoáng tiếng cười duyên của nữ tử truyền ra từ thiên điện.

“Ai đang ở chỗ Hoàng đế?” Thẩm Hồi cảnh giác hỏi. Thậm chí nàng đã muốn đánh trống lui quân.

“Là hai vị nương nương Tĩnh quý phi và Lệ phi ạ.” Tiểu thái giám thưa lại bằng giọng the thé.

Nhưng tiếng nữ tử Thẩm Hồi nghe trong thiên điện hiển nhiên không phải của Tĩnh quý phi hoặc Lệ phi, hơn nữa cũng không chỉ một hai giọng nữ. Thẩm Hồi đợi cung nhân vào bẩm mới gồng người tiến vào.

Trong thiên điện sực nức mùi thơm.

Nữ tử nào cũng sẽ thoa ít son phấn lên người, mỗi người thích thoa một loại phấn khác nhau, lúc này mùi của các loại phấn hoà lẫn vào nhau nên càng thêm nồng nặc, mùi hương cũng trở nên khó ngửi.

Hoàng đế lại đang xem mỹ nhân nhảy múa, Tĩnh quý phi và Lệ phi ngồi hầu hạ một trái một phải kề bên Hoàng đế. Mỹ nhân đang múa nọ vải áo mỏng tanh, muôn vẻ diễm kiều. Thẩm Hồi nhìn lướt qua, trông thấy vài khuôn mặt quen thuộc, không riêng vũ nữ, mỹ nhân đang múa kia ấy thế mà có cả phi tần nội cung.

Thẩm Hồi dời mắt, uốn gối đoan trang thi lễ: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”

“Là Hoàng hậu đấy à. Đến đây ngồi đi.” Hoàng đế vẫy tay, hai mắt vẫn dán lên người vũ nữ.

Lệ phi vội đứng dậy nhường vị trí của mình.

Thẩm Hồi dè dặt ngồi xuống, cố hết sức cách Hoàng đế xa một chút. Nàng đợi khi Hoàng đế nâng ly cho Lệ phi rót rượu mới lên tiếng: “Hôm qua gặp được Tiểu điện hạ, thần thiếp vô cùng yêu mến. Đáng thương tỷ tỷ khuất sớm để lại một mình Tiểu điện hạ. Thần thiếp nghe nói trong cung vẫn chưa có vị nương nương nào nhận nuôi Tiểu điện hạ nên hôm nay bạo gan đến xin tự tay nuôi dưỡng.”

Hoàng đế chợt nhíu mày.

Thẩm Hồi nhắc đến Tề Dục khiến Hoàng đế nhớ tới Thẩm Bồ. Đã thật lâu rồi không có ai nói về Thẩm Bồ trước mặt hắn, hắn cũng đã rất lâu không nghĩ tới nữ nhân kia.

Thẩm Bồ thật sự rất đẹp.

Ngay từ lần đầu gặp Thẩm Bồ, Hoàng đế đã rung động vì nàng, quyết phải có được nàng. Dù nàng đã bái đường cùng nam tử khác hắn cũng không để bụng, trong ngày đôi vợ chồng mới cưới động phòng hoa chúc, hắn cướp người vào cung.


Chỉ cần Thẩm Bồ chịu cười với hắn một tiếng, hắn hận không thể hái trăng trên trời xuống cho nàng. Hắn mặc kệ cái gì mà thân đã gả đi, dâng hẳn phượng ấn cho nàng.

Nữ nhân kia có dung mạo của Hằng Nga, tư sắc động lòng người lại dịu dàng như nước, thế nhưng sao tính tình lại cương cường đến thế?

Ngay cả giả vờ xu nịnh cũng không làm!

Hắn đã là Hoàng đế, tại sao nữ nhân này lại không biết điều như vậy?

Trưởng tỷ của Thẩm Bồ, chính thê của hắn – Thẩm Đồ cũng là người cứng rắn. Tính tình không chỉ mạnh mẽ mà còn hung dữ. Khi ấy hắn vẫn chưa làm Hoàng đế, thành hôn theo thánh chỉ tứ hôn của Tiên đế, cả ngày làm cháu chắt của Thẩm Đồ.

Khi cưới Thẩm Bồ rõ ràng hắn đã không còn là tên Hoàng tử ai cũng có thể ức hiếp kia, cớ gì Thẩm Bồ cũng xem thường hắn?

Hắn dùng lửa đốt mặt của nàng. Thật ra chỉ muốn doạ nàng một chút, ai lại nhẫn tâm thiêu huỷ gương mặt xinh đẹp nhường ấy chứ? Chỉ cần nàng thoái nhượng cười với hắn một tiếng, hắn không chỉ không đốt nàng mà còn sẽ ôm nàng vào lòng yêu nàng chiều nàng. Nhưng nữ nhân không biết điều đấy thà rằng khuôn mặt bị thiêu cũng chưa bao giờ cười với hắn!

Hoàng đế đột nhiên nổi giận ném ly rượu trong tay.

Các mỹ nhân đang múa giật thót, ngay lập tức cúi đầu quỳ xuống đất.

Thẩm Hồi căng thẳng, cũng cảm thấy kinh sợ. Nàng muốn đứng dậy quỳ xuống cùng Lệ phi và Tĩnh quý phi, Hoàng đế lại nắm cằm của nàng trước, nâng mặt nàng lên.

Lưng Thẩm Hồi cứng đờ.

Hoàng đế chợt cười nói: “Gương mặt này của Hoàng hậu còn đẹp hơn tỷ tỷ của nàng, cũng biết điều hơn tỷ tỷ của nàng.”

Nhìn khuôn mặt của Thẩm Hồi, cơ thể hắn bắt đầu nổi lửa.

Mặt Thẩm Hồi hơi tái đi. Ống tay áo rộng che khuất bàn tay đang siết chặt của nàng. Chỉ có siết thật chặt, nàng mới có thể đè nén cơn hận thù nơi lồng ngực. Càng đến gần Hoàng đế, phần sợ hãi trong nàng càng yếu đi, nỗi căm hờn lại mỗi lúc một tăng.

Bỗng nhiên Hoàng đế nhớ lại câu nói của Bùi Hồi Quang, hắn cố kiềm chế, thả lỏng tay, ra hiệu bảo Tĩnh quý phi rót rượu cho mình.

Tĩnh quý phi có vẻ hoảng hốt, nàng nhìn thoáng qua Thẩm Hồi bằng ánh mắt phức tạp rồi rót rượu cho Hoàng đế.

Một ly rượu xuống bụng, Hoàng đế thoải mái ngửa ra sau, duỗi tay kéo Tĩnh quý phi vào lòng, gõ lên mũi Tĩnh quý phi, khen: “Nguyệt Liên đích thật là tri kỷ của trẫm.”

Giang Nguyệt Liên cười lấy lòng.

“Ha ha ha.” Hoàng đế cười vui vẻ, nhìn Thẩm Hồi: “Nếu không có Nguyệt Liên thường xuyên khen Hoàng hậu đẹp như tiên trên trời với trẫm thì trẫm đã bỏ lỡ Hoàng hậu mất rồi!”


Những chuyện không nghĩ ra kia lập tức có câu trả lời.

Vốn dĩ Thẩm Hồi cũng không hiểu, nàng vẫn luôn sống ở Giang Nam xa xôi, cớ sao Hoàng đế lại đột ngột giáng chỉ chọn người ở xa ngàn dặm như nàng vào kinh làm Hoàng hậu.

Hoá ra là bởi Giang Nguyệt Liên.

Vì bản thân Giang Nguyệt Liên không thể gả cho Tiêu Mục nên cũng không muốn nàng gả cho Tiêu Mục?

Thẩm Hồi ngước mắt nhìn Giang Nguyệt Liên.

Lòng Giang Nguyệt Liên căng thẳng, tiếp theo đó thả lỏng và thản nhiên nhìn lại Thẩm Hồi. Chuyện do nàng ta làm, hiện giờ bị vạch trần lòng nàng ta lại thấy nhẹ nhàng. Đúng vậy, là nàng ta làm. Là nàng ta luôn nhắc tới sắc đẹp của Thẩm Hồi trước mặt Hoàng đế, nói toàn bộ Giang Nam tìm không ra người đẹp hơn Thẩm Hồi, nói không có nam nhân nào gặp Thẩm Hồi mà không động lòng, nói má hồng lục cung chẳng sánh bằng một nửa Thẩm Hồi. Nàng ta còn bảo Thẩm Hồi giống tỷ tỷ của mình, bảo Thẩm Hồi tôn kính Hoàng đế…

Nàng ta nhìn Thẩm Hồi, muốn thấy được vẻ căm phẫn mất bình tĩnh trên mặt nàng. Nhưng nàng ta lại thấy Thẩm Hồi chầm chậm cong môi.

Giang Nguyệt Liên ngơ ngẩn.

“Vậy phải cảm ơn Tĩnh quý phi. Nếu không nhờ Tĩnh quý phi, bản cung nào có cơ hội gặp được Hoàng thượng.” Thẩm Hồi cười ngây thơ: “Hoàng thượng cần phải khen nàng thật nhiều mới được đấy ạ.”

Hoàng đế cười ha ha, liên tục nói: “Đó là tất nhiên. Nguyệt Liên là cục cưng của trẫm mà!”

Hắn nhìn qua Giang Nguyệt Liên.

Tướng mạo của Giang Nguyệt Liên cũng không tầm thường, Hoàng đế nhìn mặt nàng ta, ngọn lửa tà vừa bị ép xuống lại bừng lên, không chút kiêng dè cúi đầu hôn Giang Nguyệt Liên.

Giang Nguyệt Liên miễn cưỡng mỉm cười, kìm nén sự nhục nhã. Dẫu sao cũng là đích nữ danh gia lớn lên trong khuôn phép, Hoàng đế bừa bãi trước mặt mọi người là điều nàng ta không thể chấp nhận. Nhưng nàng ta lại không cách nào phản kháng, thậm chí còn phải đáp lại bằng vẻ mặt vui cười.

Thẩm Hồi đã đứng lên, cười nói: “Vậy bây giờ thần thiếp sẽ đi đón Tiểu điện hạ ngay.”

Hoàng đế xua tay, còn chẳng ngẩng đầu. Hai tay đã bắt đầu không đứng đắn với Giang Nguyệt Liên.

Thẩm Hồi ra khỏi Nguyên Long điện, đi không bao lâu thì lấy khăn lau mạnh cằm của mình, kế đó dẫm lên tuyết đọng đi lên Vọng Nguyệt đình trên núi giả.

Trầm Nguyệt sợ nàng lạnh, bèn hỏi: “Nương nương không về ạ?”

“Ngắm cảnh tuyết đi.” Thẩm Hồi cười cười, nắm chặt lò sưởi cầm tay.


Không đến nửa canh giờ, Giang Nguyệt Liên chạy ra Nguyên Long điện với sắc mặt khó coi, nàng ta cúi đầu bước nhanh trở về, bắt gặp Thẩm Hồi đi xuống từ Vọng Nguyệt đình.

Giang Nguyệt Liên vô thức lui ra sau một bước, hơi quay mặt đi.

Bên mặt trái và cổ của nàng ta có mảng lớn vết cắn, dĩ nhiên nàng ta không muốn người ngoài nhìn thấy.

Thẩm Hồi đưa lò sưởi tay cho Trầm Nguyệt, cởi đấu bồng trên người xuống tự tay mặc cho Giang Nguyệt Liên, nhón chân kéo mũ trùm lên cho nàng ta.

Giang Nguyệt Liên cau mày, ánh mắt nhìn Thẩm Hồi chứa sự mâu thuẫn, cũng có thù địch. Nàng ta cười mỉa: “Nương nương có ý gì? Cố tình đợi ở đây xem trò cười?”

“Ta có lòng đưa đấu bồng cho cô che mặt, cô lại không biết tốt xấu như vậy?” Thẩm Hồi chau mày.

Giang Nguyệt Liên ngờ vực mà nhìn nàng chằm chằm.

“Cô trừng cái gì?” Thẩm Hồi khẽ hừ một tiếng: “Nay đã nhập cung, ai cũng không thể gả cho Mục ca ca, sống yên ổn một chút không tốt sao? Cùng là kẻ đáng thương, đừng ai tiếp tục ngáng chân ai nữa không được ư?”

Giang Nguyệt Liên gần như bị Thẩm Hồi chọc giận đến bật cười. Đồn rằng Thẩm gia nuôi dạy con gái út trở nên hồn nhiên non nớt, chẳng ngờ lại ngây thơ thế này!

“Quên đi. Người như cô không tâm sự được cũng chẳng thể chung đường!” Thẩm Hồi quay người bỏ đi.

Giang Nguyệt Liên nhìn bóng lưng của Thẩm Hồi, giận cũng không được mà cười cũng không xong. Loại người như nàng ta quả thật không tâm sự được cũng không thể chung đường, nhưng Tiểu Hoàng hậu nhất thiết phải nói ngay trước mặt sao? Cũng đủ ngốc!

Thẩm Hồi đi tiếp một đoạn, Thập Tinh không nhịn được mà lầu bầu: “Nương nương, người lương thiện quá đi.”

Trầm Nguyệt nhìn thoáng qua Thẩm Hồi rồi rời mắt trầm tư.

Thẩm Hồi rũ mi nhìn lò sưởi tay, có vẻ thẫn thờ.

Người cương trực trong Thẩm gia quá nhiều, bởi thế mà không ai có kết cục tốt. Dẫu phải thành kẻ tiểu nhân nàng cũng không làm người cương trực. Nàng phải sống cho thật tốt, nếu không lấy ai báo thù cho các ca ca tỷ tỷ?

Thẩm Hồi làm thế với Giang Nguyệt Liên không chỉ do lòng thiện.

Mà còn vì…

Giang Nguyệt Liên có một người phụ thân là Hữu Thừa.

Nếu biết giờ đây lòng nàng đầy ngập mưu mô tính toán, sợ rằng ca ca tỷ tỷ sẽ phải thất vọng. Nhưng họ đều không có ở đây. Thẩm Hồi cười khẽ, đợi xuống âm tào địa phủ gặp ca ca tỷ tỷ, nàng lại hoá thành người tiểu muội ngây thơ ấy.

“Cho ngươi lười biếng này! Xem nhà ta có đánh chết ngươi không!”

Tiếng thái giám the thé truyền lại từ xa.

Thẩm Hồi ngoái đầu, thấy cách đó không xa có một thái giám đang dùng roi đánh Xuân Phúc. Xuân Phúc là người bị đuổi khỏi Vĩnh Phượng cung. Dạng cung tỳ phạm sai lầm bị đuổi ra khỏi cung quả thật ai cũng ức hiếp được.

Thẩm Hồi đi tới, hai người hớt hải quỳ thi lễ. Thẩm Hồi nhìn xuống Xuân Phúc từ trên cao, nói: “Từ ngày mai đến cung của Văn tần làm việc đi.”


Xuân Phúc sửng sốt hồi lâu mới hướng về phía bóng dáng đã đi xa của Thẩm Hồi không ngừng tạ ơn.

Mỗi một phần sức lực nhỏ bé đều đáng giá được nhặt lên, chậm rãi nắm chặt lấy.

Thẩm Hồi quay đầu hỏi A Hạ: “A Hạ nghe giống nhũ danh, là chủ nhân trước của em đặt sao?”

“Nô tỳ họ Hạ, tên thật là Xán Châu. Phạm huý với chủ nhân mà nô tỳ hầu hạ khi mới vào cung, chủ nhân bảo chờ người ngẫm lại sẽ ban tên khác, sau quý nhân bận chuyện nên quên mất.”

“Xán Châu rất dễ nghe, sau này cứ dùng tên thật đi.” Thẩm Hồi nở nụ cười ngọt ngào hồn nhiên.

Thật ra nàng biết tên thật của A Hạ.

Nàng còn biết, A Hạ là con gái của tội thần.

Khi Thẩm Hồi tới Hoa Thần cung của Tề Dục, Tưởng công công ngự tiền đang ngồi xổm trước mặt Tề Dục nói chuyện với cậu bé. Ngày mai là sinh nhật của Tề Dục, cho dù cậu không được Hoàng đế yêu thương thì hiện tại vẫn là Hoàng tử duy nhất trong cung, yến tiệc mừng sinh nhật này không thể qua loa. Tưởng công công đang hỏi ý kiến của cậu.

Từ xa, Tề Dục thấy Thẩm Hồi lại gần. Cậu bé đã sớm biết mình phải dọn đến chỗ Thẩm Hồi, ma ma bên cạnh cậu đang thu dọn đồ dùng. Cậu đẩy mạnh hai tay vào ngực Tưởng công công, bực bội nói: “Ngươi đi hỏi bà ta đi, hỏi bà ta hết đi! Đừng làm phiền bản cung!”

Nói xong, cậu xoay người chạy đi.

Tưởng công công lớn tuổi, lại đang ngồi xổm, bị Tề Dục đẩy thế kia nên ngã ngồi xuống đất. Ông “Ai da” một tiếng rồi hấp tấp bò dậy thi lễ vấn an Thẩm Hồi.

Thẩm Hồi cho ông đứng lên, bảo: “Buổi chiều đi Vĩnh Phượng cung một chuyến, nói cụ thể một số chuyện về yến hội cho bản cung.”

“Dạ.” Tưởng công công nhận lệnh.

Thẩm Hồi không muốn làm qua loa lễ sinh nhật của Tề Dục, tương đối coi trọng việc này.

Nói đoạn, nàng tiếp tục đi lên phía trước tìm Tề Dục. Nàng thấy Tề Dục vòng qua hành lang chạy ra sân sau, không cho cung nhân sang “mời” cậu bé mà đích thân đi tìm.

Thấy Tề Dục chạy vào thư phòng, nàng đành bước nhanh hơn đuổi theo sau, đẩy cửa thư phòng: “Dục…”

Động tác nhấc chân của Thẩm Hồi khựng lại tại chỗ, một chân ở ngoài cửa một chân đặt bên trong.

Bùi Hồi Quang ngồi trên ghế bành.

Tề Dục đứng trước mặt y, kéo vạt áo của y: “Kẹo đâu, kẹo của con đâu?”

Một tay Bùi Hồi Quang đặt lên vai cậu bé, vừa như vô tình lại vừa như cố ý mà vuốt ve cần cổ bé xíu của cậu. Cổ của Tề Dục nhỏ như thế, dường như Bùi Hồi Quang dùng chút sức là có thể bẻ gãy nó.

Bùi Hồi Quang quay lại trông sang Thẩm Hồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận