Hoàn Thành Chấp Niệm Của Nguyên Chủ

Chương 20-21


Chương 20: 


Chương trình tạp kỹ mà Nhan Hoa chọn mang tính công ích, có khách mời cố định quay trong suốt một mùa, nhưng mỗi tập cũng sẽ mời từ một đến ba khách mời tạm thời.

Nội dung của chương trình là một nhóm người về nông thôn giúp đỡ những người già yếu, bệnh tật hoặc tàn tật trong thôn làm một ít việc.

Một số thì giúp ngư dân đánh bắt cá, có người thì giúp nông dân làm việc nhà nông, cũng có nhiều người đi dạy học cho trẻ em nông thôn.

Quay trong hai ngày một đêm, chủ yếu là quay nét đẹp văn hóa ở địa phương, phong cảnh đồng quê và những người già trẻ nhỏ bị bỏ lại ở nông thôn.
Thời điểm quay chương trình tạp kĩ, vết thương ở chân Nhan Hoa đã hoàn toàn lành lặn.


Đêm trước khi đi, người đại diện và trợ lý giúp cô chuẩn bị tất cả mọi thứ từ lớn đến nhỏ, sau đó cất vào trong tủ, dặn dò cô ngày mai trong khi quay chương trình thì xếp vào vali, tạo hình tượng xinh đẹp và hiền huệ.
Nhan Hoa cạn lời, chẳng trách nguyên chủ càng ngày càng tùy hứng giống một cô công chúa nhỏ thật sự, chỉ cần người đại diện và trợ lý thôi là có thể dưỡng cô ấy thành người vô dụng.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Hoa mới chạy bộ buổi sáng từ bên ngoài về liền thấy một đám người vây quanh trước cửa nhà cô
“Mọi người là…” Nhìn thấy máy quay cô mới chợt nhận ra: “À, mọi người là tổ tiết mục nhỉ? Rất xin lỗi, tôi không ngờ mọi người lại tới sớm như vậy nên mới ra ngoài chạy bộ.”
“Chào buổi sáng, tiểu thư Mặc Mặc, tôi là PD* phụ trách quay cô, tôi họ Lý.” PD bước ra, giới thiệu bản thân và những nhân viên sắp tới sẽ quay phim cùng cô: “Cô chạy bộ buổi sáng về à?”
*PD là tên viết tắt của Program Director hoặc Producer, phụ trách mọi việc từ lập kế hoạch, sản xuất, đạo diễn và phát sóng các chương trình trên TV.
PD là người lên kế hoạch cho chương trình với những ý tưởng mới mẻ theo thị yếu của người xem, đặt ngân sách phù hợp, tuyển chọn diễn viên, chỉ đạo phim trường và sản xuất.

Bạn có thể coi PD là người có quyền quyết định cả những việc nhỏ nhặt nhất liên quan đến chương trình.

(Nguồn: Creatrip)
Nhan Hoa mỉm cười chào bọn họ: “Đúng vậy, cũng không phải là ngày nào cũng chạy đâu, chẳng qua là dạo gần đây được ngủ đủ nên tôi mới dậy sớm tập thể dục.”
Nhan Hoa không biết camera vẫn đang quay, tất cả những chuyện cô nói đều đã quay lại, đến ngày phát sóng nhận được cơn bão bình luận trêu chọc như “Yêu tinh ngay thẳng”, “Giám đốc nói muốn thêm lịch trình” hay “Cho nên đối với nghệ sĩ, ngủ mới là thứ quan trọng nhất sao”.
Quả nhiên tổ tiết mục quay lại quá trình cô thu dọn hành lý, người đại diện và trợ lý đều đã chuẩn bị đầy đủ, Nhan Hoa không cần lo lắng, dù sao cũng sẽ không có thiếu sót thứ gì, cứ như vậy bỏ từng món đồ vào vali thôi.
Lúc cô lên xe đi đến địa điểm quay chương trình, PD nói với cô trong tập này cũng có hai nghệ sĩ nam là khách mời giống cô, bảo cô đoán xem hai người đó là ai.
Trong đầu Nhan Hoa hiện lên cái tên Hoàng Thái Cảnh, nhưng cô lập tức gạt bỏ, nghĩ rằng anh mắc bệnh sạch sẽ nên chắc chắn sẽ không tham gia đâu.

Hơn nữa, nếu là hai người, không phải là anh.

Nhưng cô cũng không dám nói bừa tên nghệ sĩ nam, cuối cùng chọn một vài tiền bối có quan hệ tương đối tốt với cô, nhưng tất cả đều không phải.
Đường đến nông thôn rất xa, PD quay đủ phân cảnh liền để người quay phim tắt máy quay, mọi người ở trên xe nghỉ ngơi một lát.
Lúc xe của Nhan Hoa đến địa điểm quay chương trình, những người khác đều đã tới rồi.

Có ba vị khách mời cố định, hai nam một nữ: Nam thần Trịnh Dũng Hách, diễn viên hài Trương Chính Xán và nữ hán tử Liễu Huệ Ân, bên cạnh còn có là hai người một cao một thấp.

Nhan Hoa đến gần mới nhận ra: Hoàng Thái Cảnh! Lý Mễ!
Lý Mễ nhìn thấy Nhan Hoa lập tức vui mừng chạy tới ôm chầm lấy cô: “A– Mặc Mặc~ Lại gặp nhau rồi~”
Nhan Hoa còn chưa kịp phản ứng lại thì liền thấy cái đầu vàng chóe trên vai cô bị Hoàng Thái Cảnh đen mặt kéo ra, đối phương còn lạnh lùng giải thích: “Thật xin lỗi, Lý Mễ lớn lên ở nước ngoài, không quá quen thuộc với quy tắc xã giao trong nước.”
Nhan Hoa bật cười nhìn Lý Mễ đang giãy giụa vì bị Hoàng Thái Cảnh lôi ra.

Bên kia, người dẫn chương trình cũng cười phá lên, cộng thêm vụ lùm xùm thời gian trước của hai người, liền nhất trí cho rằng Hoàng Thái Cảnh đang ghen.

Liễu Tuệ Ân giận dữ giậm chân: “Tại sao lúc nhìn thấy tôi lại không phải thái độ như này?”
Trương Chính Xán đứng bên cạnh cười nhạo: “Tại vì người ta là con gái đấy, lại còn là một cô gái xinh đẹp!” Liễu Tuệ Ân tức giận, dấm anh ta một phát.
Sau khi sáu người giới thiệu và làm quen với nhau, bọn họ liền vừa trò chuyện vui vẻ vừa đi đến địa điểm được chỉ định.
Nhan Hoa bị kẹp ở giữa Hoàng Thái Cảnh và Lý Mễ, tò mò hỏi bọn họ: “Không phải hai người đang phải chuẩn bị cho album mới à? Tại sao lại tham gia chương trình tạp kỹ này vậy?”.

T.

Chương 21:

Khoảnh khắc tay Nhan Hoa chạm vào cổ Hoàng Thái Cảnh, Hoàng Thái Cảnh đột nhiên bất động, ngay cả sau khi Nhan Hoa rời đi, cũng vẫn ngoan ngoãn đứng đó chờ cô.


Nước thuốc mát lạnh, khi bôi lên vô cùng dễ chịu, Nhan Hoa cẩn thận bôi thuốc lên toàn bộ vùng da lộ ra bên ngoài. Sau đó đưa thuốc cho anh: “Trên cổ tôi cũng ngứa, anh giúp tôi bôi đi.”


Hai người thay đổi vị trí, Hoàng Thái Cảnh nhìn người phía dưới, thân hình mảnh khảnh, lộ ra làn da trắng nõn ở cổ và phía sau lưng, có chút không biết phải làm gì, hai má hơi nóng. Khi anh cúi đầu nhìn xuống lần nữa mới phát hiện cổ cô thảm không nỡ nhìn: “Yêu tinh, cô không cảm nhận được gì sao? Trên đây toàn là mẩn đỏ này!”


Nhan Hoa “Ừ” một tiếng: “Tôi biết chứ. Trên cổ anh cũng giống vậy đấy, vậy nên khả năng là bị sâu đốt rồi.”


Hoàng Thái Cảnh khựng lại, cúi đầu nghiêm túc bôi thuốc giúp cô.


Bởi vì công việc của tổ chặt tre kia không quá nhiều nên hoàn thành rất nhanh, sau khi bọn họ làm xong cả ba liền tới hỗ trợ khiêng gỗ về. Liễu Tuệ Ân và Nhan Hoa cùng nhau khiêng cái cây nhỏ nhất của Nhan Hoa. Dù vậy, khi biết một mình cô chặt đổ cây, ba người đều há hốc miệng, vẻ mặt khó tin.


Trên đường, Liễu Tuệ Ân trêu ghẹo: “Từ nay trở đi, yêu tinh quốc dân phải đổi tên thành lực sĩ quốc dân!” Sau đó chỉ vào máy quay: “Mọi người đừng gọi mình là nữ hán tử nữa! So sánh với yêu tinh của mọi người, mình mới là đóa hoa nhỏ yêu đuối!” Nói xong liền làm ra động tác nhu nhược, mềm mại.


Nhan Hoa buồn cười đến mức suýt chút nữa không cầm được đầu gỗ.




Sau khi chặt cây xong, vài nghệ sĩ nam trèo lên trèo xuống bắt đầu dựng mái chuồng lợn, Nhan Hoa và Liễu Tuệ Ân thì dùng tre để làm hàng rào, sau đó lại chặt một số cây tre thành từng khúc, dự định sẽ làm thành cổng ra vào.


Thật ra Nhan Hoa biết làm những việc này. Bởi vì trong kí ức, kiếp trước khi sống ở nông thôn cô đã từng sửa lại hàng rào. Có điều, do lúc nãy chặt cây khiến cho bàn tay bị đau rát nên khi làm việc này tay cô thường xuyên đau đến mức không thể cầm nổi.


Cho đến tận khi màn đêm buông xuống, bốn người đàn ông chỉ dựng xong cái khung, còn hai người kia cũng mới làm được một cánh cổng tre. Sắp đến giờ cơm tối, sáu người họ lại cùng nhau nấu ăn.


Lúc ăn cơm, tay người nào người nấy đều run đến không cầm nổi đũa, run rẩy không gắp được thức ăn, cả bàn mọi người cười như điên, không thèm ăn cơm, chỉ mải trêu đùa chọc ghẹo nhau.


Đến đêm, nhân lúc mọi người trước sau tắm rửa, Nhan Hoa nhanh chóng tẩy trang rửa mặt xong liền chạy về phòng bôi thuốc lên bàn tay bị sưng đỏ.


“Mặc Mặc— Đoán thử xem tôi mang gì cho cậu?” Là giọng nói vui vẻ của Lý Mễ, theo sau là mái tóc vàng chóe chạy vào.


Lý Mễ cầm một chiếc bánh kem mà cậu ấy giấu tổ tiết mục trộm giữ lại, vốn dĩ muốn đưa cho Nhan Hoa, dù sao thì thức ăn bọn họ làm thật sự quá dở. Không ngờ lại nhìn thấy đôi tay bị thương nặng đến nỗi không nỡ nhìn của Nhan Hoa.


Đương nhiên, ở trong mắt Nhan Hoa chỉ là vài vết xước rướm máu mà thôi, nhưng đối với Lý Mễ, người chưa từng phải chịu khổ lấy một lần mà nói, vết thương như vậy thật sự rất đáng sợ.


Nhan Hoa giấu tay đi, cô an ủi Lý Mễ giống như là cậu ấy mới là người đang bị thương: “Không sao đâu, vết thương chỉ trông đáng sợ thôi, lần đầu cầm dao ai cũng bị như vậy mà. Hai ngày nữa là khỏi rồi.”


Lý Mễ vừa đau lòng vừa ngưỡng mộ: “Mặc Mặc, cậu thật kiên cường––”


Nhan Hoa không khỏi dở khóc dở cười, hai chuyện này có liên quan hả? Quả nhiên Lý Mễ là fan của cô, nếu đổi thành người khác có khả năng sẽ chễ giễu cô vô dụng, được nuông chiều từ nhỏ.


Lý Mễ đột nhiên đặt chiếc bánh kem trong tay xuống, dặn cô ăn nhanh trước khi bị tổ tiết mục phát hiện, còn cậu thì vội vàng chạy ra ngoài.


Nhan Hoa lắc đầu cười thầm, rồi lại nhìn vào máy quay: “Có thể… ăn cái này không?”


Máy quay kia lắc trái lắc phải.


Nhan Hoa tròn mắt ngạc nhiên: “Vậy mà anh lại từ chối! Nhưng nếu bây giờ không ăn thì ngày mai sẽ bị hỏng mất! Chúng ta không thể lãng phí đồ ăn!” Sau đó cô chỉ vào máy quay, nói nhanh: “Gật đầu ăn, lắc đầu không ăn; gật đầu ăn, lắc đầu không ăn; lắc đầu ăn, gật đầu không ăn!”





(Mọi người đọc kĩ nha:))


Sau đó, máy quay chậm rãi qua trái qua phải.


Nhan Hoa cười lớn: “Anh đồng ý rồi nha, lắc đầu là được ăn! Vậy thì tôi bắt đầu đây––”


Hoàng Thái Cảnh dựa vào cạnh cửa nhìn yêu tinh độc thoại giống như một con ngốc, khóe môi hơi cong lên cười, rồi ngay lập tức đổi sang vẻ mặt hạn hán lời.


Nhan Hoa vừa mở hộp bánh kem ra liền thấy anh.


“Oa– Dọa chết người rồi, anh đi đường mà không phát ra tiếng động à?”


Hoàng Thái Cảnh bước vào phòng, ném cho cô một lọ thuốc mỡ: “Lý Mễ nhờ tôi mang cho cô.”


Nhan Hoa cầm lọ thuốc mỡ lên nhìn, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Cậu ấy đâu rồi?” Cô còn tưởng cậu đột nhiên chạy đi là vì có chuyện gì gấp chứ.


Hoàng Thái Cảnh nhớ lại vừa rồi Lý Mễ nói với anh là yêu tinh bị thương, bảo anh phải quan tâm người ta thật tốt, lúc này lại nhìn yêu tinh hoàn toàn không biết gì, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, anh sờ sờ mũi, giả bộ tức giận nói: “Cho cô dùng thì cứ dùng đi, hỏi nhiều vậy làm gì?”


Nhan Hoa mờ mịt nhìn anh, sao cô lại có cảm giác anh đang chột dạ nhỉ? Chẳng lẽ đây không phải là thuốc mỡ của Lý Mễ? Thực tế chứng minh, giác quan thứ sáu của cô không có sai, sau khi tập này phát sóng, camera man đã quay lại một cách rõ ràng toàn bộ cảnh Hoàng Thái Cảnh tự cầm thuốc mỡ của anh cho Nhan Hoa nhưng lại ngạo kiều không chịu thừa nhận.


Bởi vì gần như toàn bộ bàn tay đều bị sưng đỏ nên rất khó để cử động bàn tay, mặc dù tổ tiết mục đã “cho phép” Nhan Hoa ăn bánh nhưng cô cũng không thể cầm nổi nĩa. Hoàng Thái Cảnh nhìn cô bày ra một đống chai lọ khắp giường mà mãi mới bôi được nửa lòng bàn tay, anh thật sự không nhìn nổi nữa, nắm lấy tay cô rồi giúp cô bôi thuốc lên đó. Sau đó, anh lại cắt nhỏ bánh kem cho cô để có thể trực tiếp dùng nĩa ăn.


Nhan Hoa cũng không phải là người vô lương tâm, thấy anh tận tâm tận lực cống hiến liền chia cho anh một nửa chiếc bánh kem nhỏ đó.


Ngày hôm sau, bởi vì hôm qua tất cả mọi người làm việc mệt mỏi cả ngày nên không một ai dậy nổi, đạo diễn xấu tính đặt một chiếc loa siêu lớn, kết quả là cả đám người chùm chăn tiếp tục ngủ.


Nửa tiếng sau, Trịnh Dũng Hách là người đầu tiên khó khăn rời giường, sau đó lấy chân “gọi” Trương Chính Xán dậy, Lý Mễ cũng đã tỉnh ngủ, nhưng cậu cũng không dám quấy rầy tên đại ma vương kia. Bên kia, thời điểm Liễu Tuệ Ân rửa mặt xong, Nhan Hoa vẫn còn đang ngủ…


Liễu Tuệ Ân bảo camera man lại gần Nhan Hoa rồi chỉ vào cánh tay bị lộ ra ngoài của cô, chỉ thấy ống tay áo bị trượt lên trên để lộ cánh tay có rất nhiều vết xước, còn ở lòng bàn tay không những bị sưng đỏ mà còn có một vài vết thương do bị lá tre cắt trúng. Liễu Tuệ Ân lấy máy ảnh chụp cận cảnh: “Tay của yêu tinh quốc dân này— [huhu]” chọn biểu tượng cảm xúc vô cùng đau lòng.


Ấn tượng của Liễu Tuệ Ân đối với Nhan Hoa rất tốt, trong chương trình này, ngoại trừ một mình cô ấy, các nghệ sĩ nữ khác tới tham gia không một ai có thể chịu khổ hay chăm chỉ như Nhan Hoa. Kỳ thật rất nhiều thời điểm đều là cô làm việc một mình, cuối cùng đến lúc phát sóng, đối phương còn rất vất vả, khiến fans đau lòng. Vậy nên, mặc kệ những người khác có bị thương hay không, Liễu Tuệ Ân vẫn cố ý để camera man quay cận cảnh đôi tay của Nhan Hoa, kéo hảo cảm cho cô.


Tin rằng để thu hút người xem, chắc chắn tổ tiết mục sẽ không cắt cảnh này đi.


Cảm nhận được có người đến gần, Nhan Hoa lập tức tỉnh ngủ, cô trốn vào trong chăn: “Em… Em dậy ngay đây…” Giọng điệu mềm mại mơ màng, ngay cả trái tim của chị đại Liễu Tuệ Ân cũng tan chảy luôn rồi, cũng không nỡ gọi cô dậy nữa.


Bên kia, Lý Mễ được đại ca Trịnh Dũng Hách cử đi gọi Hoàng Thái Cảnh dậy, chịu thua trước sự đe dọa bằng vũ lực, Lý Mễ tội nghiệp đành phải sợ hãi run rẩy đi tới. Lúc đầu còn thấy cậu thận trọng ghé vào tai Hoàng Thái Cảnh gọi vài tiếng: “Dậy đi, anh Thái Cảnh… anh Thái Cảnh… anh Thái Cảnh…” giọng nói càng lúc càng nhỏ.


Đối phương “hừ” một tiếng, bực bội lấy chăn che kín đầu.


Lý Mễ nhìn tổ quay thờ ơ, còn trưởng nhóm vẫn đang tiếp tục ngủ, cậu cắn chặt răng, ghé lại gần tai rồi hét lớn: “Anh Thái Cảnh–– dậy đi––”


Kêu xong liền bỏ chạy!


“A–” Hoàng Thái Cảnh giận dữ ngồi bật dậy.


“Aaa— Em xin lỗi… em bị ép buộc… Nếu không gọi anh dậy thì bọn họ sẽ không cho em ăn sáng… Em rất xin lỗi…” Lý Mễ sợ tới mức vừa hét vừa chạy.





Hoàng Thái Cảnh cáu kỉnh xoa tóc, đem theo vẻ mặt u ám rời giường.


Sau khi hai vị đại thần ngủ nướng đi ra ngoài, đương nhiên sẽ bị mọi người cười nhạo, thế mà cũng có lúc Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh lại cùng chung cảm giác là người bơ vơ nơi chân trời góc biển.


Buổi sáng, mọi người chủ yếu tiếp tục hoàn thành nốt công việc mà hôm qua chưa làm xong, đến chiều mới đi lùa hết số lợn của nhà ông lão vào chuồng.


Tất cả đều không muốn đi đuổi heo.


Người lười biếng nhất là Trương Chính Xán chỉ vào Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh: “Vậy thì để hai người ngủ nướng này làm đi! Sáng sớm các tiền bối đều đã dậy rồi mà hai tên này vẫn còn ngủ! Bây giờ phải để hai cô cậu đi đuổi lợn!” Ngày đầu tiên Trương Chính Xán còn tỏ ra ân cần, niềm nở trước mặt Nhan Hoa, sang ngày hôm sau liền coi cô như đàn ông mà sai bảo, chỉ cần không phải làm việc, biến thành dạng người như thế nào cũng được!


Bọn họ tóm được nhược điểm tốt như vậy, cho dù Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh phản kháng thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng, đành phải đi theo nhân viên đến nhà một người tạm thời giữ hộ đàn lợn lùa chúng về chuồng.


Không biết liệu có phải đàn lợn này đã thành tinh hay không, Hoàng Thái Cảnh mắc bệnh sạch sẽ, hận không thể trốn ở phía sau Nhan Hoa. Ngược lại, Nhan Hoa mặt không đổi sắc giang tay lùa đàn lợn về, nhưng chúng nó cố tình chạy hết về phía Hoàng Thái Cảnh. Hoàng Thái Cảnh chạy, đàn lợn cũng chạy theo.


Nhan Hoa theo sau vừa cười vừa hô to: “Chạy về hướng chuồng lợn kia kìa… Nhanh lên, chạy đến đó đi…”


Hoàng Thái Cảnh cho rằng Nhan Hoa đang muốn cứu anh, quả nhiên anh liền chạy theo lời cô nói. Sau đó bốn người trong sân nhìn thấy Hoàng Thái Cảnh chạy tới, theo sau đó là mấy con lợn…


Nhan Hoa ở đằng sau kêu: “Chạy vào đi—“


Hoàng Thái Cảnh vô thức chạy vào…


Sau đó mấy con lợn cũng theo vào, Nhan Hoa lập tức đóng cửa lại…


“Ha ha ha…”


Hoàng Thái Cảnh ở bên trong nghiến răng nghiến lợi.


Nhan Hoa vội vàng giơ tay cho anh: “Mau ra đây!”


Hoàng Thái Cảnh nhìn con lợn lại đang định co chân chạy về phía anh, do dự nửa giây rồi lập tức bắt tay nhảy ra ngoài.


Ngoại trừ Hoàng Thái Cảnh đang tức sắp chết, tất cả mọi người đều thấy buồn cười, hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn, còn phải mời ông lão tới kiểm tra…


Lúc này, Nhan Hoa và Hoàng Thái Cảnh nhận được thẻ phạt từ tổ tiết mục.


Bởi vì hôm qua hai người ăn bánh kem nên đã phạm luật, bây giờ phạt hai người lên núi cắt cỏ cho lợn ăn.


Nhan Hoa kịch liệt phản đối: “Các anh đã đồng ý rồi mà!”


Lý PD lắc đầu mỉm cười.


Giống như toàn bộ năng lượng của Nhan Hoa đều bị rút cạn, vai cô rũ xuống, cúi đầu. Hoàng Thái Cảnh vẫn còn tức giận về chuyện vừa rồi, anh giận dữ cầm lấy cái giỏ rồi bỏ đi.


Nhan Hoa nhanh chóng đuổi theo anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận