“Thần Ma Chiến Nữ”, một bộ tiểu thuyết mạng đang làm mưa làm gió trên khắp các diễn đàn. Đó là một tác phẩm ngôn tình dài kì với diễn biến hấp dẫn và thu hút độc giả mọi lứa tuổi có tiếp xúc với mạng xã hội, trong đó giới trẻ vẫn là cuồng nhiệt nhất.
Mối tình bi thương giữa nữ chính Trương Kim Yến và nam chính Hoàng Thúc Hạo đã chạm đến trái tim của tất cả độc giả. Sóng gió luôn ập đến ngăn cản tình cảm của đôi bên, cộng thêm thể loại truyện là “ngược luyến tàn tâm” càng khiến con người ta sợ hãi về một kết thúc không trọn vẹn.
Trong lúc lòng người hoang mang nhất thì tác giả lại đích thân đứng ra đính chính là sẽ đem đến một cái kết có hậu làm hài lòng tất cả. Từ đó, sự yêu thích dành cho bộ truyện cũng ngày càng tăng.
Nhưng sự yêu thích ấy chỉ kéo dài đến khi chương cuối được viết ra.
Giữa lúc người người theo dõi, dự đoán cái kết của tác phẩm. Giữa những giọt nước mắt rơi xuống vì hai nhân vật Hoàng Thúc Hạo và Trương Kim Yến. Và giữa những phản ứng tiêu cực của mọi người sau khi chương cuối cùng của bộ truyện được đăng lên, thì có một người con gái không hề quan tâm gì đến điều ấy.
———-
Khổng Minh Nguyệt năm nay hai mươi hai tuổi, cô vừa tốt nghiệp trường Đại học Luật Thành phố Hồ Chí Minh.
Tối nay là đêm hẹn ăn mừng của cô với người bạn thân nhất và cũng là người bạn duy nhất thời Đại Học, Vương Ngọc Linh.
Minh Nguyệt sống và lớn lên ở cô nhi viện. Cô không biết bố mẹ mình là ai, họ có còn sống hay không? Lí do gì mình bị bỏ lại trên đời? Không một ai có thể trả lời cho cô biết.
Cô ngại giao tiếp và là một người hướng nội. Suốt mười bảy năm, cô hầu như chẳng có lấy một người bạn nào cả. Mãi cho đến khi bước vào đại học và quen biết Ngọc Linh thì cô mới dần mở lòng mình ra mà tiếp nhận một ai khác.
Bước đi trên vỉa hè hướng đến nhà cô bạn. Mãi suy nghĩ về việc tối nay phải làm, những nơi phải đi, tâm trạng cô cũng trở nên hào hứng.
Ngay khi đó, tiếng còi cứu hoả kéo Minh Nguyệt khỏi những dòng suy nghĩ. Cô ngẩng mặt lên quan sát dòng xe vội vã. Tim cô chợt nhói một cách lạ lùng nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Bỗng trời đổ mưa và bản thân thì không mang theo bất kì cái ô nào cả. Minh Nguyệt vội chạy đến trạm xe buýt gần đó tìm chỗ trú, lấy điện thoại ra nhắn tin với cô bạn rằng mình sẽ đến trễ.
Khi ấy, hiện lên trên màn hình điện thoại là dòng tin nhắn tối hôm qua mà Ngọc Linh đã gửi, nhằm xác định thời gian và địa điểm cho kế hoạch tối nay:
“Minh Nguyệt, ngày mai mình đi giờ nào?”
“Vậy ta sẽ đi đâu?”
“Tớ xin phép bố mẹ rồi!”
“Ra rạp xem phim à? Cũng được!”
“Sau đó thì sao?”
“Vậy sau đó ghé Thủ Đức ăn vỉa hè nhé!”
“Được rồi! Vậy hẹn gặp cậu tối mai!”
“Bái bai! Nhớ ngủ sớm giữ gìn nhan sắc đấy!”
Minh Nguyệt bật cười và tay thì không ngừng nhắn tiếp những dòng chữ nói mình sẽ không thể đến đúng hẹn. Nhưng cho đến khi cô nhấn “gửi” thì mãi cũng không thể thực hiện được. Nhìn lên bầu trời âm u, Minh Nguyệt thở dài và cho rằng là do thời tiết.
Cô ngồi dưới trạm xe buýt, hồi tưởng tiếp những khoảng thời gian mình ở chung với Ngọc Linh trong ký túc xá. Đấy là khoảng thời gian êm đẹp và vui vẻ nhất mà cô từng có trong đời.
Cô yêu Ngọc Linh!
Phải! Cô yêu một người con gái, người bạn thân nhất của mình.
Từng có những lúc Minh Nguyệt dò hỏi Ngọc Linh về thái độ với những người đồng tính. Cô ấy đáp:
“Tớ chẳng quan tâm lắm! Tớ chỉ cần biết ai thân với mình, ai đối tốt với mình thôi. Còn về việc người ta thích ai, yêu ai thì là chuyện của họ.”
Câu trả lời đó tuy không khiến Minh Nguyệt thoả mãn. Nhưng ít nhất nó cũng đã giải đáp cho cô biết rằng Ngọc Linh không phải là người kỳ thị loại tình cảm này. Bản thân có thể từ từ tìm hiểu và can đảm hơn trong việc chuẩn bị cho một lời thổ lộ.
Và tối nay chính là thời khắc ấy!
Dẫu vậy, Minh Nguyệt vẫn tự hỏi mình không ngừng. Liệu Ngọc Linh có chấp nhận mình hay không? Liệu cô ấy từ chối rồi cả hai có thể tiếp tục làm bạn? Liệu Ngọc Linh chấp nhận thì bố mẹ cô ấy sẽ có thái độ như thế nào?
Bống chốc một tia sét với âm thanh chói tai vang lên, kéo Minh Nguyệt ra khỏi nội tâm đang lấp đầy những câu hỏi. Và sau khi tiếng sét biến mất thì đồng thời cơn mưa cũng chấm dứt.
Minh Nguyệt rời khỏi trạm xe buýt và tiếp tục đi trên vỉa hè. Căn phòng thuê của cô khá gần với nhà Ngọc Linh nên bản thân quyết định sẽ đi bộ thay vì đi xe máy. Chưa kể cả hai đã hẹn nhau đón tắc xi nên cũng không cần phải chuẩn bị xe riêng của mình.
Trên con đường vắng không một bóng người, Minh Nguyệt đơn độc bước đi như cái cách mà cô đã sống từ bé. Một người con gái xinh xắn, tóc đen dài óng mượt đung đưa theo chuyển động cơ thể, toát nên một vẻ lười biếng nhưng cũng không làm mất đi khí chất vốn có thuộc về một người trưởng thành.
Tuy đôi lúc có nhiều chàng trai theo đuổi cô nhằm tìm kiếm sự đồng ý cho một lời kết đôi, nhưng chẳng mấy chốc thì họ cũng đều bỏ cuộc. Từ đôi mắt ấy, với sự tiết kiệm ngôn từ kia, kể cả sự quan tâm không hề dành cho bất cứ ai luôn khiến những kẻ si tình phải ngậm đắng nuốt cay mà lui xuống, bỏ đi niềm hi vọng được bước vào cuộc đời Minh Nguyệt.
Đôi khi cô tự hỏi có phải mình không thuộc về thế giới này? Vì thế cho nên mọi chuyển động trong cuộc sống đều không khiến cô rung động và chẳng mảy may quan tâm.
Minh Nguyệt cảm thấy chúng thật phiền phức, tất cả mọi điều cô làm cho đến bây giờ hoàn toàn là vì bản thân mình. Thậm chí việc tìm đến tình yêu với Ngọc Linh có phải cũng là tìm hạnh phúc cho bản thân? Cô cũng chẳng biết nữa.
Bỗng Minh Nguyệt cảm thấy là lạ khi con đường hôm nay tối tăm hơn mọi ngày rất nhiều, đèn đường hai bên cũng đồng thời bị tắt đi, không hề có lấy một tia sáng soi rọi. Điều ấy khiến Minh Nguyệt phải lấy điện thoại mình ra kiểm tra giờ giấc, xem thử bây giờ là lúc nào? Vào lúc đó, tiếng ồn ào phía trước vang lên kéo theo sự chú ý của Minh Nguyệt. Đấy là tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng tranh luận của đám đông, chúng hoà lẫn vào tiếng còi của xe cứu hoả và xe cảnh sát.
Minh Nguyệt lập tức nhận ra hướng đó chính là nhà của Ngọc Linh. Một loại dự cảm không lành trào dâng trong lòng, khiến cô không có thời gian suy nghĩ, vứt bỏ chiếc điện thoại bên đường, vội vã chạy đến.
Một tràng cảnh dần hiện ra khiến lo lắng trong lòng cô ngày càng tăng. Bên đường là những dãy nhà đổ nát bị cháy đen đang toả ra mùi khó ngửi, đôi lúc còn ánh lên vài ngọn lửa giữa trời ẩm ướt sau cơn mưa. Tiếng lách tách dưới mỗi bước chạy qua vũng nước càng khiến tâm Minh Nguyệt ngày càng nặng nề.
Và rồi, ngôi nhà của Ngọc Linh hiện lên trong mắt cô. Ngôi nhà ấm áp và tràn đầy sức sống mà cô rất hay đến chơi, bây giờ chỉ còn là đống đổ nát. Phía trước nơi ấy đang tập trung rất nhiều người từ dân thường, nhân viên cứu hoả cho đến cả cảnh sát.
Tiếng nói thương xót và buồn bã của những người hàng xóm bên đối diện con đường, nơi may mắn không bị cháy, vang lên bên tai dần giải đáp những thắc mắc trong đầu Minh Nguyệt:
“Có thật không? Bố của cháu Ngọc Linh, ông Quang Minh là tác giả bộ “Thần Ma Chiến Nữ” sao?” Một người phụ nữ trung niên đứng cạnh một người đàn ông thắc mắc.
“Ừ! Tôi nghe chính hung thủ la hét khi bị đưa lên xe cảnh sát mà? Con trai tôi cũng vừa lên mạng xã hội tìm hiểu và có đính chính rồi.”
“Vì một bộ truyện thôi mà dẫn đến gϊếŧ người. Bọn trẻ bây giờ không biết suy nghĩ cái gì nữa?” Người phụ nữ cảm thán.
“Không phải gần đây con gái cô cũng hay vì bộ truyện đó mà tiều tuỵ đi rất nhiều sao?”
“Suỵt! Ông im đi! Cảnh sát nghe được thì phiền phức cho con tôi!”
“Cũng đâu phải có mỗi một mình con bà gặp tình trạng đó? Mà tội nghiệp là cả gia đình cháu Ngọc Linh kìa! Vì người cha tác giả mà bỗng nhiên cùng bỏ mạng.”
Câu nói kia như một tảng đá nghìn cân rơi xuống lòng Minh Nguyệt. Cô hồi tưởng lại một tuần trước, Ngọc Linh đã khóc nức nở mà ngã vào trong lòng cô khi đọc xong chương cuối của bộ “Thần Ma Chiến Nữ”.
Khi ấy, Minh Nguyệt đã tốn rất nhiều tâm tư để dỗ ngọt cô bạn thân yếu lòng của mình. Mặc dù cô cũng là dân đam mê tiểu thuyết nhưng cô chỉ đọc những tác phẩm thuộc thể loại đã xuất bản. Cô không có hứng thú với những bộ truyện được viết bởi các tác giả trên mạng.
Tuy vậy vào thời điểm đó, Minh Nguyệt đã dành hẳn hai ngày liên tiếp để đọc cho xong bộ truyện nghìn chương cực kì nổi tiếng này. Mục đích cũng nhằm hiểu rõ lí do vì sao Ngọc Linh buồn thê thảm như thế? Từ đó, cô có thể dùng ngôn từ thích hợp nhất để an ủi.
Và cho đến khi Minh Nguyệt đọc xong chương cuối, trong một phút cô cũng cực kì bi phẫn bởi cái kết hoàn toàn khác với lời hứa hẹn ban đầu, nhưng sau đó thì cô cũng thông suốt. Dẫu sao thì mọi thứ cũng chỉ là một tác phẩm hư cấu, không thể để vì nó mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống và tâm lý bản thân.
Nếu còn lại gì đọng trong đầu Minh Nguyệt thì chính là thắc mắc dành cho hành vi của tác giả. Kẻ ấy chẳng việc chi phải lừa dối độc giả cũng như kiên quyết không thay đổi cái kết. Nhất là khi tác phẩm đang trở nên cực kì nổi tiếng trong giới trẻ như hiện nay.
Nhưng cô không thể ngờ rằng tác giả ấy lại chính là bố của Ngọc Linh, bác Quang Minh. Một giáo sư ngành Vật Lí chẳng có dấu hiệu gì cho thấy là một người say mê văn học. Và càng không thể ngờ rằng chỉ vì một tác phẩm không được xuất bản nhưng lại trở thành nguyên nhân khiến cả nhà bị sát hại.
Cô không thể tin!
Cô vẫn còn tưởng rằng tối nay có thể thổ lộ. Cô vẫn nuôi hi vọng mình được chấp nhận. Nhưng mọi thứ đã chấm dứt, tình cảm của cô mãi mãi không thể đến được với người ấy chứ đừng nói là nhận được câu trả lời.
Hai chân Minh Nguyệt run rẩy khó coi, cô ngã khuỵ xuống, quỳ gối và lần đầu tiên trong đời cô đau lòng vì người khác. Cô tự trách mình không thể đến sớm hơn, oán hận bản thân chỉ vì một cơn mưa mà làm trễ giờ hẹn. Biết đâu cô vẫn còn kịp cứu cả gia đình họ?
Mặc dù việc cả gia đình Ngọc Linh bị gϊếŧ xảy ra trước cả thời gian đã hẹn, nhưng với tâm trạng của Minh Nguyệt hiện tại không cho phép cô có thể nghĩ nhiều như thế. Cô vẫn quỳ ở đó tự trách, những giọt nước mắt cứ vì thế mà rơi xuống mặt đất.
Bỗng một nhóm người từ trong nhà Ngọc Linh bước ra. Họ đang khiêng một cái xác được trùm bằng vải trắng.
Minh Nguyệt không kịp suy nghĩ thì đã nhào đến chỗ họ, nhanh hơn cả phản ứng của những cảnh sát đang bảo vệ xung quanh. Cô kêu lên tên của “Ngọc Linh” liên tục khi tiếp cận cái xác. Những người phụ trách vội ngăn cản cô và không ngừng giải thích:
“Cô bình tĩnh! Đây là xác của một người đàn ông, không phải của người con gái tên Ngọc Linh nào cả!”
Phải một lúc sau thì Minh Nguyệt mới hoàn hồn và nhận ra đây không phải người bạn thân trong lời nói của những người xung quanh. Nhưng tâm cô vẫn thất thần, sự hoang mang khi nãy biến mất nhường chỗ cho sự tĩnh lặng. Tâm cô giờ đây lạnh giá như muốn đóng băng không khí. Nhóm người ngăn cản thấy vậy thì cũng dần thả lỏng hơn.
Bỗng có một tiếng nói phát ra từ bên trong ngôi nhà:
“Phát hiện thêm một cái xác bị cháy ở nhà tắm, theo nhận diện sơ bộ thì có vẻ như là của một cô gái còn trẻ.”
Câu nói trên rơi vào tai Minh Nguyệt rất rõ rệt. Không kịp ngăn cản, những người phụ trách chỉ thấy cô chạy thoát và phóng nhanh vào trong ngôi nhà đổ nát.
Cho đến khi một thi thể cháy đen lọt vào tầm mắt thì bản thân liền vấp phải vật cản mà ngã sấp trên nền đất. Lúc này đây, tay cô vô tình chạm vào vật gì đó, ngẩng mặt lên thì thấy đó là một cái bàn phím máy tính.
Khi Minh Nguyệt muốn đứng dậy, những người phụ trách khám xét hiện trường ở phía sau cũng tiến lên muốn đưa cô ra ngoài, thì bỗng một tia sét chói loá từ trên trời giáng xuống. Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, làm choáng váng bất kì ai ở gần đấy. Cho đến khi mọi người lấy lại được thị giác thì cô gái kia đã biến đi đâu mất, chỉ để lại một vệt lửa cháy yếu ớt trên nền gạch.
Ngay lập tức, một cơn mưa lại kéo đến, nó liền dập tắt đi ngọn lửa kia, đồng thời rửa trôi sự tồn tại của Minh Nguyệt trên thế giới này.
———-
Lời tác giả:
Để mình giải thích lí do vì sao nữ chính là người Việt nhưng lại mang họ “Khổng”.
Thực chất, họ “Khổng” mặc dù có xuất xứ từ Trung Quốc, nhưng nó cũng đã xuất hiện tại Việt Nam từ lâu. Vấn đề là người mang họ này rất hiếm nên mọi người ít gặp mà thôi, chứ không phải là không có.