Hoàng Hậu, Người Có Nguyện Cùng Tôi Về Tương Lai - Đại Ngu Hải Đường

Chương 14


“Vâng, chính là tôi hôm trước đã làm phiền mọi người.”

Tiểu Đường ái ngại, cúi đầu tỏ ra xin lỗi về việc nửa tháng trước khi cô chợt nghĩ rằng nên tặng cho Thư Hân một bộ quần áo thời hiện đại, thành công hay thất bại thì chuẩn bị sẵn vẫn hơn. Nghĩ thế, trên đường đi học về cô đã tạt vào trung tâm thương mại, do quá cẩn thận và trân trọng món quà, cô đã khiến nhân viên bán hàng cùng với thợ chỉnh sửa phải hối hả trong hai giờ đồng hồ chỉ vì bản thân chưa vừa ý vài chi tiết.

“Đó là việc của chúng tôi, có chút tốn thời gian nhưng hiện tại chiếc đầm đã tôn hết vẻ đẹp trên người vị nữ khách hàng xinh đẹp, chúng tôi vô cùng hạnh phúc về điều này.”

Cô nhân viên vẫn chưa rời ánh mắt khỏi Thư Hân, như có một lực hút nào đó ép buộc bản thân không thể nhìn đi nơi khác.


“Lần này, tôi đã đưa chính chủ đến chọn e là sẽ không làm phiền mọi người như lần trước nữa.”

Lời lẽ bông đùa Tiểu Đường thốt ra tràn đầy hạnh phúc, cô tốn khá nhiều thời gian để đo được tỉ lệ cơ thể một người từ trong tranh vẽ, hiện tại Thư Hân vừa vặn trong chiếc đầm đã là tỏ lòng biết ơn về phía cô.

“Mời quý khách, bên này là mẫu mới nhất của thương hiệu chúng tôi.”

Hai cô nhân viên nhã nhặn nép sang một phía nhường đường, hướng dẫn Tiểu Đường cùng Thư Hân đến khu vực trưng bày rất nhiều mẫu quần áo khác nhau.

Một bộ, hai bộ và rất nhiều bộ quần áo khác, chúng sinh ra đã dành cho Thư Hân, Tiểu Đường nếu đủ điều kiện có lẽ sẽ đem tất cả về cho nàng, rất khó để lựa chọn vì kể cả những thiết kế khó nhằn nhất, kén người mặc nhất vào tay nàng đều trở nên thật đẹp.


“Tiểu Đường, tớ đã mặc hết những trang phục cậu muốn, cậu chọn được chưa?”

Bước khỏi phòng thử cùng chiếc váy trắng tinh khôi làm nổi bật làn da trắng sữa mịn màng không khác gì thần tiên hạ giới, chất giọng trầm nhẹ nhàng cất say đắm người đối điện, Thư Hân vô tình đưa cả ba người đang hướng mắt vào nàng lạc vào chốn u mê hoang lạc.

“Hmm… À… Cậu là người mặc, thích gì cứ chọn đi, tớ sẽ tặng cậu.”

Khó khăn thốt thành tiếng, đầu óc Tiểu Đường trở nên trống rỗng trong vài giây vừa rồi, đôi mắt liên tục chớp thể hiện sự bối rối.

“Được thôi, tớ sẽ ở đây hai ngày, vậy thì bộ đang mặc và bộ kia.”

Chỉ tay vào chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean màu đen cá tính, sở dĩ Thư Hân chọn nó vì nàng đã thấy Tiểu Đường mặc rất hợp trong lần diện kiến thái hậu đầu tiên, nhìn thoạt qua chúng rất giống nhau chỉ khác một chút chất vải, chiếc áo Thư Hân chọn có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong một cách mờ ảo đầy quyến rũ.


“Cậu thích bộ đó thật hả? Chắc chứ?”

Tiểu Đường đã ngắm qua kèm theo là gương mặt đỏ như quả cà chua chín mọng khi chiếc yếm đỏ lấp ló bên trong chiếc sơ mi mỏng tan. Thư Hân chọn nó, Tiểu Đường khá bất ngờ, cô cứ nghĩ nàng sẽ chọn những bộ trạng phục kín đáo hơn.

“Tớ thích nó.”

Nét mặt ngây ngô, gật khẽ đầu cùng một nụ cười nhẹ, Thư Hân cho thấy nàng thực sự muốn có bộ quần áo này.

“Chị à, chúng ta có chiếc sơ mi nào cùng loại nhưng độ dày khá hơn không?”

Nuốt nước bọt, thái dương Tiểu Đường lấm tấm những giọt mồ hôi quay sang cô nhân viên với vẻ mặt như cầu cứu. Chiếc sơ mi ấy rất đẹp xen đó lại quá gợi cảm, cho là hợp với Thư Hân thế nào trong mắt cô đều không hợp. Một mỹ nhân chỉ cần gương mặt đã có thể hấp dẫn vạn vật, nàng ta còn định gϊếŧ người bằng thân thể cân đối kia, người bên cạnh nàng là cô, người ngoài chưa kịp ngã quỵ thì cô đã nằm tại chỗ mà thở ống oxy rồi, tỉ lệ hoàn hảo của Thư Hân, dù cả hai đều cùng phái chăng nữa cũng khiến Tiểu Đường phải bỏng mắt.
“Cửa hàng chúng tôi luôn chỉ bán đầm và quần áo theo bộ nên nếu quý khách muốn chọn chiếc áo đó thì phải mua cả bộ.”

Đưa tay lấy trên móc treo chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc váy xòe màu đen thoạt trông như bộ đồng phục của nữ sinh trung học, cô nhân viên trao chúng vào tay Tiểu Đường.

“Esther, như thế này cậu có thích không?”

Tiểu Đường cảm thấy bây giờ gọi tên Esther thay cho Ngu Thư Hân thích hợp hơn hẳn, giúp nàng quen dần với cách xưng hô này.

“À… Tớ sẽ thử.”

Thư Hân chưa quen, giọng gượng gạo trả lời, nhận lấy bộ quần áo nhanh chóng bước vào phòng thử đồ.

Xoạc!

Chiếc cửa mở ra sau vài phút, nâng mặt hướng về nàng, trong lòng Tiểu Đường liền xuất hiện hai từ “yêu nghiệt”. Thư Hân như hiện thân của hồ ly chín đuôi, chẳng ai có thể mặc trên mình bộ đồng phục lại có thể quyến rũ đến như vậy, từ đầu có lẽ không nên đưa nàng vào cửa hàng này thay vào đó phải đến một cửa hàng quần áo cá tính như phong cách của cô.
“Tốt nhất cậu chỉ nên lấy chiếc đầm trắng khi nãy, mình sẽ giúp cậu tìm một chiếc áo sơ mi kèm quần jean ở cửa hàng khác.”

Tiểu Đường thở dài, lạnh giọng. Không phủ nhận Thư Hân mặc những bộ quần áo như thế sẽ làm nàng xinh càng thêm xinh tựa nụ hoa được ánh mặt trời chiếu vào lung linh trước nắng. Ngược lại, sẽ ra sao khi mọi ánh mắt xung quanh luôn đổ về nàng, tạo thêm rắc rối không đáng, họ chỉ có hai ngày để hoàn thành mọi thứ, vài bộ quần áo đơn giản là quá đủ.

“Theo ý cậu!”

Giọng nhàn nhạt đáp, Thư Hân trở lại phòng thử đồ trở về với trang phục ban đầu.

Chiếc áo sơ mi cùng váy xòe gọn gàng trên móc áo, nàng tận tay đặt lại chúng vào móc treo, cho nhân viên đảo bước đến khu vực thanh toán. Cùng lúc Tiểu Đường cũng đã xong, cầm trên tay một túi xách giấy bên trong là chiếc đầm trắng.
Rời khỏi cửa hàng với tình trạng tay trong tay, nơi cả hai lướt ngang đều để lại tiếng trầm trồ khen tặng hoặc ánh nhìn chăm chú, chuyện đương nhiên phải xảy ra khi hai cô gái xinh đẹp cùng nhau xuất hiện ai lại muốn bỏ qua cơ hội ngắm nhìn. Nhan sắc Tiểu Đường cũng đạt ở mức mặt tú mày thanh, chỉ không quá nhiều nét tạo ấn tượng với người khác, so bì với cô nàng bên cạnh thì cô tất nhiên sẽ yếu thế nhưng phong thái cô đang sỡ hữu rõ ràng không thể đùa được.

“Cho cậu nhìn thấy tuyệt tác lần đầu trong đời này, cậu nhìn ra phía ngoài kính đi.”

Tiểu Đường lách về phía sau đẩy Thư Hân đến gần hơn với mặt cửa kính, ánh đèn đêm đã được phát sáng nhìn ngắm Bắc Kinh từ trên cao luôn là một ý kiến tuyệt vời.

“Đẹp quá, những tòa tháp cao ngất ngưỡng đằng kia làm sao họ có thể làm ra chúng vậy?”
Cảnh đẹp từ Bắc Kinh thu nhỏ đã mê hoặc được đôi mắt ngọc trai đen, Thư Hân trông cực kì mãn nhãn, tay chỉ vào tòa tháp xa xa phấn khởi hỏi.

“Đều là công nghệ của hiện đại cả thôi, ở đây mọi thứ đều nhờ sự giúp đỡ của máy móc, những tòa tháp kia chưa phải cao nhất đâu, còn những cái khác tầng cuối cùng đụng đến cả mây trên trời nữa.

Tiểu Đường mỉm cười, cô đã đoán đúng, Thư Hân thực sự thích thú với hình ảnh trước mắt, giọng vui vẻ trả lời.

“Nếu có thể, cậu có thể đưa tớ đến nơi cậu nói trước khi trở lại quá khứ có được không?”

Giọng tha thiết từ Thư Hân vang lên như khẩn cầu, từ nhỏ nàng đã mơ ước được được bay lượn bầu trời xanh ngát và tự hỏi chính mình cảm giác chạm vào mây ra sao, lớn hơn một chút nàng nhận ra ước mơ ấy thật viễn vong, những lời Tiểu Đường nói vừa rồi đã đem chúng trở lại, đem tuổi thơ nàng trở về, thật sự nếu tương lai có thể giúp nàng chạm vào mây… hãy để nàng thực hiện nó như tâm nguyện cuối cùng nàng nghĩ đến bản thân, sau đó tiếp tục quãng đời còn lại hi sinh cho nước nhà.
“Vào sáng mai, tớ sẽ đưa cậu đến.”

Tiểu Đường chợt chột dạ thấp giọng đáp trả nàng, mỗi lần nghe đến việc phải đưa Thư Hân trở lại quá khứ cô đều thấy khó chịu, có quá ích kỷ không khi cô muốn giữ nàng ở lại tương lai này.

“Vậy thì thật tốt! Triệu Tiểu Đường, cảm ơn cậu.”

Mỉm cười khuynh thành, Thư Hân thể hiện sự hạnh phúc với đôi mắt cong hình trăng khuyết, chúng như thể là đòn chí mạng dành cho người đối diện.

“Đừng có gặp ai cũng cười như thế! Gϊếŧ người sẽ ở tù đó, thật là…”

Tiểu Đường gằng giọng cáu, nét mặt trông cực kì khó coi, hai màn mi chớp mở liên hồi do tác động từ nụ cười Thư Hân trao mà bối rối. Cơ chế hoạt động của tim người nằm ở máu nhưng tắt nghẽn máu tuần hoàn trong tim lại do người, tim Tiểu Đường chính vì nụ cười kia đã ngừng đập vài giây, người ta thường truyền tai nhau ngắm người đẹp sẽ sống thọ hơn, có lẽ họ đã sai lầm, trên thực tế chưa gì cô đã muốn đi mua thuốc trợ tim rồi.
“Ở tương lai cười cũng có thể gϊếŧ người, không ngờ lại lợi hại như vậy, tớ sẽ không tùy tiện hé môi.” Thư Hân gật gù tỏ, mặt ngơ ngác lên giọng.

“Cười với tớ thì được, tuyệt đối không cười với nam nhân, hiểu chứ?”

Giọng Tiểu Đường bỗng dưng nghiêm túc đến lạ, sắc mặt hầm hầm, tâm ý khó hiểu.

“Tớ hiểu rồi.”

Thư Hân rốt cuộc đã hiểu ngụ ý Tiểu Đường nói đến là gì, cô sợ nàng bị bọn con trai ở đây để ý và gây thêm rắc rối đây mà. Điều này nàng rõ hơn ai hết, khi chưa tiến cung đôi ba lần nàng dạo chơi ngoài phủ cũng bị đám nam nhân phàm phu trêu hoa ghẹo nguyệt, may thay cha nàng lúc nào cũng cho thị vệ âm thầm bảo vệ nên chưa có vấn đề nghiêm trọng nào xảy đến.

“Đầu óc của mẫu nghi thiên hạ đúng là thông minh hơn người, tại hạ thật lấy làm hổ thẹn.”
Giở trò bỡn cợt, năng suất Tiểu Đường đem Thư Hân ra chọc ghẹo đã tăng trưởng vượt bậc.

“Ý tứ của cậu đứa trẻ lên mười cũng có thể hiểu, mình không phải Khổng Tuyết Nhi dễ dàng tùy tiện nổi đóa đâu.”

Dùng ngón trỏ tay phải, Thư Hân nhịp nhịp trên đỉnh mũi Tiểu Đường, miệng nở nụ cười tinh nghịch, giọng vui vẻ đối đáp.

“Thần lại càng thêm hổ thẹn vì tài sức hèn mọn làm điều chi cũng chẳng qua mắt được hoàng hậu.”

Lắc đầu, giọng Tiểu Đường vờ ngán ngẩm, khóe môi xếch lên một nụ cười mỉm. Cô có vẻ như không có ý kiến gì về hành động Thư Hân vừa rồi, trong lòng len lõi sự thích thú, bất giác để tim mình lệch mất một nhịp.

“Trẻ con! Cậu mau đưa tớ chọn bộ quần áo còn lại đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Xong xuôi mọi thứ, cậu muốn đùa thế nào tớ sẽ theo cậu.”
Khoảng cách giữa cả hai vô tình rút ngắn, thiện cảm Thư Hân dành cho Tiểu Đường càng lúc càng nhiều xóa tan ranh giới xa vời vợi mà nàng đã tạo ra trước đây, bậc quân thần trở thành hảo hữu, sinh tử cùng nhau vượt qua khó khăn bủa vây.

“Nhất ngôn cửu đỉnh!”

Giọng Tiểu Đường kiên định, nắm gọn những ngón tay thành nắm đấm chừa mỗi ngón út duỗi thẳng trước mặt chờ đợi cái móc tay lập lời hứa lần thứ hai.

“Thôi được.”

Thở dài, Thư Hân vô phương với tính cách của người đối diện, chiều ý Tiểu Đường lần nữa đưa ngón út móc vào tay cô.

“Xem như xong, đi thôi.”

Tiểu Đường như đứa trẻ vớ được kẹo, cười tươi khôn xiết, nắm chặt lấy tay Thư Hân cùng nhau di chuyển đến vị trí thang cuốn.

“Khoan đã, Tiểu Đường! Cái này…”

Thụt lùi khỏi nơi thang cuốn đang chuyển động, sắc mặt có chút lo lắng, Thư Hân ngập ngừng chỉ tay vào nó.
“Esther, nghe theo tớ! Tớ bảo bước thì cậu cứ việc bước lên, không ngã đâu, có tớ ở đây rồi.”

Tiểu Đường lên giọng trấn an, chậm rãi đưa Thư Hân đến gần thang cuốn lần nữa, một tay chắn phía sau nàng phòng khi trước hợp bất trắc.

“Một, hai, ba, bước!”

Tiểu Đường hô lớn, sau từ “bước” thì Thư Hân cũng theo lời cô mà đặt chân lên bậc thang. Đúng như dự đoán, Thư Hân đã mất thăng bằng ngã về phía sau nhưng vòng tay Tiểu Đường đã ngăn kịp thời, dùng hết sức choàng qua phần eo kéo ngược nàng trở lại.

“Ổn rồi!”

Tiểu Đường nhếch miệng cười hiền, ánh mắt xoáy sâu kiên định, cô thật sự thích cảm giác được che chở nàng bên cạnh.

“Cảm ơn cậu.”

Thư Hân vội vàng tách khỏi Tiểu Đường và giữ khoảng cách an toàn, ngoái đầu quay mặt về hướng khác. Từ sau chuyện cô hôn nàng rồi đến tình cảm trái ngược của Đới Manh và Dụ Ngôn, định nghĩa việc đụng chạm giữa hai nữ nhân trong Thư Hân đã hoàn toàn khác. Chẳng trách nàng được, dù sao nàng cũng đến từ một nơi phong kiến, mọi thứ đều quá lạ lẫm không phải trong một lúc có thể quen thuộc.
“Tới rồi, bước ra thôi rất đơn giản.”

Tâm trạng từ tươi sáng bỗng trở nên bão tố, Tiểu Đường phiền não cất giọng, sắc mặt phảng phất sự u buồn. Tận mắt nhìn nàng trực diện đẩy bản thân ra khỏi, không hiểu vì ý gì trái tim cô lại nổi cơn âm ỉ, quặn thắt từng đợt nhỏ, không quá đau nhưng đủ để cảm nhận được nó đang dày vò.

Tiểu Đường không nói, Thư Hân vẫn nhận thấy hành động khi nãy của nàng quá vô tình, mạng nàng vừa được cô ấy giữ lại thêm một lần nữa, chưa nói được lời cảm ơn chân thành đã vội làm tổn thương ân nhân. Nhận ra lỗi lầm, nàng gọi tên Tiểu Đường từ phía sau, giọng cất lên như muốn nói lời xin lỗi, chẳng hiểu sao, khi cô ấy ngoái đầu lại cổ họng nàng như nghẹn lại, những suy nghĩ trước đó vài khắc đều bay theo khói mây.
“Tiểu Đường…”

“Hửm? Cửa hàng kia rồi, mình sẽ lựa một bộ giống như bộ quần áo khi nãy.”

Một nụ cười buồn gửi đến Thư Hân, Tiểu Đường gồng mình giữ lại cảm xúc đang tuột dốc không phanh, vẫn để bản thân ở tình trạng ổn định dù bản thân cô rất muốn gục ngã, rất muốn ở một mình ngay lúc này.  Tránh để nàng thấy được những biểu đạt không tốt trên gương mặt, Tiểu Đường bỏ mặc nàng bước vào cửa hàng một mình.

Không có Tiểu Đường ở đây, một mình nàng lạc lõng ở khu mua sắm rộng lớn, điều đó khiến Thư Hân cảm thấy trống trải, cô đơn hơn cả việc hoàng thượng không đối hoài đến nàng, dù ở một mình cả một năm dài cũng chưa từng làm nàng trải qua sự cô độc đến như vậy.

Lê thân mình bước vào, đưa đôi mắt đen tuyền tìm lấy hình ảnh Tiểu Đường, tấm lưng nhỏ nhắn phía trước ân cần cùng cô nhân viên thảo luận chi tiết về chiếc áo sơ mi trên tay như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngay cả việc bị Thư Hân tỏ ra xa lánh vừa rồi cô ấy cũng không một lời oán trách, lại còn chăm chút lo cho nàng từng mảnh áo. Cắn môi hối hận, Thư Hân cảm thấy bản thân vô cùng đáng chết, trên đời này ngoài cha mẹ còn có ai yêu thương nàng đến quên bản thân mình như Tiểu Đường, nàng không trân trọng người trước mắt, sau này cơ hội trả ơn cũng không có lấy mà day dứt đến cuối đời.
“Hân Hân, đến đây thử bộ quần áo này đi. Có lẽ nó sẽ hợp với cậu.”

Vẫn nụ cười không vui, dịu dàng đặt bộ trang phục vừa chọn vào tay Thư Hân, sau đó cô gục mặt ngồi xuống ghế chờ không có lấy chút cảm xúc.

“Không cần thử đâu, cậu chọn cho tớ đều tốt nhất, cậu trả ngân lượng cho họ đi.”

Thư Hân hạ người bên cạnh Tiểu Đường, chủ động nắm lấy tay cô, thỏ thẻ nói.

“Cậu vẫn phải thử xem chúng vừa vặn hay không chứ.”

Nâng mặt hướng về Thư Hân, có vẻ như cái nắm tay chủ động ấy làm tâm trạng Tiểu Đường tươi tỉnh hơn đôi phần.

“Tớ tin cậu.”

Ánh mắt tin tưởng ấy mãnh liệt như lần đầu gặp Tiểu Đường, Thư Hân siết chặt bàn tay ấm áp phía người đối diện.

“Chị ơi, tôi lấy bộ quần áo này.”

Lớn giọng nói với đến cô nhân viên bán đứng gần đó, tiện tay mở ví lấy tiền trả cho cô ấy.
“Cậu đã đói bụng chưa? Bây giờ chúng ta về nhà, mẹ có lẽ đã chừa thức ăn tối rồi.” Tiểu Đường lên tiếng khi cả hai vừa bước vào thang máy, tay bấm số tầng của bãi giữ xe.

“Tớ đói rồi.”

Thư Hân ngập ngừng, gò má bỗng dưng đỏ ửng, ánh mắt đảo liên hồi như lưỡng lự một chuyện gì không rõ.

“Thức ăn mẹ tớ làm hảo hạng hơn cả đầu bếp cung đình, cậu sẽ rất thích.”

Búng tay khen tặng người mẹ yêu dấu ở nhà, tay còn lại lịch thiệp mở cửa xe chờ đợi mỹ nhân yên vị.

Bước vào xe, ngồi vào vị trí bánh lái, Tiểu Đường thản nhiên tra khóa đề máy như thường khi, trong khi đó Thư Hân ngồi bên cạnh dùng hết can đảm chưa hề có vươn lấy người tay vòng quanh cổ ôm chặt cô ấy. Cái ôm bất ngờ ấp đến, Tiểu Đường trở nên vô lực, đầu óc chưa kịp tiếp thu vụ việc đang xảy ra mà thẩn người như một tên ngốc, nàng đang ôm cô không phải trong mơ, cô biết rõ đây là thực tại, chỉ có điều không hiểu nàng làm vậy là ý gì, trước đó còn tỏ ra khó chịu khi cô đỡ lấy nàng.
“Xin lỗi cậu!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận