Hoàng Thượng Dâm Tặc Nhất Mà Ta Biết!

Chương 11: Chương 11



Dương Yến cũng đang phụ dọn đ ĩa, thì nhìn sang chiếc giường, thấy chỉ đủ hai người nằm, nét mặt cũng bất an.
Tống Phi nhìn theo hiểu ý nói nhanh.
“Cô nương không cần phải lo, ta với đệ đệ cô, cùng tên kia sẽ ra ngoài canh gác, đề phòng kẻ xấu lại tìm đến.

Cô và tiểu cô nương kia cứ nghỉ trong phòng.”
Dương Yến có ý từ chối.
“Dù sao cũng là nhà huynh mà, như vậy có vẻ không hay cho lắm.”
Sương Sương tiến lại nắm lấy tay Dương Yến kéo lại chiếc giường.
“Muội là Sương Sương, rất vui được làm bạn với tỷ, tỷ không cần lo lắng đâu, bọn họ là nam nhi, một đêm ngủ bên ngoài không chết được đâu.”
Sương Sương vừa nói vừa nhìn hai người còn lại ánh mắt tràn đầy uy hiếp.
Dương Tử chỉ gật đầu nghe theo.
“Đúng rồi tỷ, đều là nam nhi, nam nhi.”
Nói xong còn ráng gượng cười một cái.
Tống Phi đi nhanh ra nhìn ngoài sân tò mò.
“Mà tên kia đi lâu thật đấy.”
Câu nói vừa dứt hắn cũng bước vào.

Lăng Tiêu nhìn mọi người vừa cười vừa nói.
“Ta chuẩn bị củi đốt bên ngoài sẵn rồi, hai ngươi cũng ra đi, để hai cô nương này nghỉ ngơi sớm.”
Dương Tử trầm trồ bước ra nhìn.

“Không ngờ là huynh biết trước mà chuẩn bị củi luôn đó, hay thật nha.”
Tống Phi khép cửa lại bước ra ngồi quanh đống lửa.
“Ngươi biết ta?”
Lăng Tiêu vừa bỏ củi vào lửa vừa xoay sang nhìn Tống Phi.
“Huynh hỏi ta?”
Tống phi gật đầu nhìn Lăng Tiêu không rời mắt.

Lăng tiêu bỏ hết củi vào rồi ngồi đối diện Tống Phi nở nụ cười.
“Ta biết chút ít thôi, huynh là con trai duy nhất của vị thái y trong cung – Tống Nhạc, từ nhỏ mắc bệnh nên theo một vị thần y học nghề, sẵn chữa bệnh, là một kỳ tài về các loại thảo dược, năm nay 16 tuổi, đã tinh thông y thuật, chẳng những còn muốn vượt qua cả sư phụ mình nên đã tự lập đi chu du khắp nơi hành y cứu người nghèo, cho đến gần đây vài tháng bắt đầu lập nơi này làm nhà, trú ngụ và nghiên cứu các loại thảo dược.”
Tống Phi đổ mồ hôi khi nghe về mình, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ngươi biết rất nhiều đó.”
Dương Tử ngạc nhiên không kém nhìn Lăng Tiêu đăm chiêu.

Vẻ mặt đầy hứng thú chờ đợi.
“Vậy huynh biết ta là ai không?”
Lăng tiêu nhe răng cười:
“Không.”
Dương Tử xụ mặt buồn bã.

Lăng Tiêu thấy vậy cười to hơn:
“Haha, ta đùa thôi, làm sao ta không biết chứ, đệ là Dương Tử người rất giỏi võ, luyện võ từ khi vừa lọt lòng, phụ thân là tướng quân.

Còn có tỷ tỷ rất xinh đẹp là Dương Yến.”
Dương Tử được khen cười rớt hàm răng:
“Không hổ danh là người đại ca trong lòng ta.”
Tống Phi nhìn hai người cười vui vẻ bất giác cũng nở nụ cười.

Không may là Dương Tử nhìn thấy, không khỏi trêu chọc:
“Mặt lạnh như huynh, cười lên cũng đẹp quá chứ.”
Tống Phi ngượng ngùng cúi xuống.

Lăng Tiêu lại trêu chọc thêm:
“Kìa kìa, vẻ ngượng ngùng đó nhìn y như cô nương khả ái nào đó mắc cỡ vậy.”
Nói rồi Dương Tử ngồi kế bên vỗ vai Tống Phi một cái thật mạnh
“Đúng rồi đó! Nam nhi phải mạnh mẽ lên chứ.”

Tống Phi nhăn mặt sau cú đau đó, liếc nhìn cả hai, xong rồi ghé sát tai Dương Tử nói một câu cực nhỏ, chỉ đủ mình Dương Tử nghe thấy.
“Đệ diễn tốt vai nam nhi thật đó.”
Dương Tử xanh mặt, chợt nhớ lúc ngất đi, chắc đã bị phát hiện, trầm mặc một hồi cúi gằm mặt xuống.
Tống Phi thấy tội nghiệp nên cũng nói thêm một câu:
“Yên tâm, ta sẽ không nói ai biết đâu.”
Lúc này gánh nặng trong lòng mới được bỏ xuống, Dương Tử nở nụ cười thật to.
“Haha.”
Lăng Tiêu thấy hai người to nhỏ rồi cười, nhăn mặt nói.
“Hai người nói xấu ta hả?”
Dương Tử lắc đầu lia lịa.
“Nào có, đại ca.”
Rồi nhanh miệng chuyển chủ đề:
“Mà huynh nói ta lọt lòng học võ là thế nào?”
Lăng Tiêu cười ha hả nhìn cả hai.
“Thì là lúc ngươi đầy tháng chọn vật, ngươi chọn kiếm còn gì.”
Dương Tử ngạc nhiên.
“Huynh nhìn chỉ lớn hơn ta đôi chút, không lý nào biết chuyện xưa vậy?”
Tống Phi chống cằm ra vẻ suy tư.
“Đệ ngốc quá, cần gì thấy, chỉ cần nghe lại là được.”
Dương Tử vỗ trán một cái như hiểu ra.
“Ta hiểu rồi, là nghe kể lại.”
Lăng Tiêu tươi cười châm chọc.
“Đệ thông minh hơn rồi đó, thật ra ta chỉ hơn đệ có 2 tuổi thôi, ta 16.”
Dương Tử gật gù.
“Vậy vẫn nhỏ hơn tỷ ta tận 2 tuổi, ta cứ tưởng huynh bằng tuổi tỷ ta chứ.”

Lăng Tiêu mở to mắt nhìn Dương Tử.
“Đệ nghĩ ta già đến vậy sao?”
Dương tử thấy vậy liền xua tay, lắc đầu.
“Không, ý đệ không phải vậy.”
Lăng Tiêu vươn người sang, trợn mắt nhìn Dương Tử, như là con sói đang chuẩn bị tấn công con mồi của mình.
Dương Tử đứng hình, đưa tay kéo nhẹ tay áo Tống Phi, nhỏ giọng:
“Cứu đệ.”
Tống Phi nhìn cả hai lắc đầu.
“Ta thấy này, ngươi nói vậy, chẳng khác bảo tỷ tỷ người ta là quá già sao? Chuyện này, mà đệ hắn báo lại tỷ tỷ hắn, chắc mạng ngươi coi như xong.”
Chỉ một câu, đã giúp Dương Tử thoát khỏi con sói lang kia.
Lăng tiêu gãi đầu giả ngố.
“Haha, ta đùa thôi, đệ đệ ngoan, chuyện này đệ không được mách lại nha.”
Dương Tử nhìn con thỏ mà vừa nuốt nước bọt vừa gật đầu.
Tống Phi thì cười thầm trong bụng, mắng nhỏ.
“Đúng là ngốc mà.”
Lăng Tiêu xoay lưng lôi ra một con thỏ trắng, rồi cười nói.
“Nãy ta lấy củi vô tình bắt được, đêm nay rất dài, đây là bữa khuya cũng chúng ta nè.”
Dương Tử nhìn con thỏ hai mắt long lanh, nhỏ giọng như vừa tội, nhưng miệng cứ không ngừng nuốt nước bọt kiểu thèm thuồng.
“Tội nghiệp nó quá.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận