Quý Ngữ Hàm cười gượng hai tiếng, “Hoàng Thượng, ngươi bề bộn nhiều việc? Ta đây không quấy rầy, ta tự mình về tẩm cung.”
Đoan Mộc Ly hoài nghi nhíu mày, tiểu nha đầu này đã làm chuyện gì đuối lý rồi?
“Chủ, chủ nhân…” Chu Tước thanh âm run run đột nhiên gia nhập bọn họ nói chuyện.
Hắn từ xa xa chạy tới, khi đi qua bên người Quý Ngữ Hàm, còn nhìn nàng một cái.
Quý Ngữ Hàm thấy, đều cảm thấy… ánh mắt kia chính là “Ca ca đang cầu phúc cho ngươi “..
Hu hu, nhất định là bại lộ rồi!
Quý Ngữ Hàm muốn bỏ chạy, đáng tiếc bị Đoan Mộc Ly mặt vẫn mang mỉm cười kéo lại.
“Chuyện gì?”
Chu Tước run một chút, đưa qua một chồng giấy, “Trong kinh thành hiện tại đang bán cái này rất đắt khách… Thuộc hạ thu hồi về.”
Kỳ thật bên ngoài đã muốn cướp đến điên rồi, bọn họ bỏ ra không ít sức lực, cũng chỉ cướp về một bộ phân nhỏ… Thiếu chút nữa bị móng tay của các tiểu thư cào chết.
Ô…
Chạy cũng chạy không được, Quý Ngữ Hàm chỉ có thể rơi lệ nhìn trong tay Đoan Mộc Ly là “Kiệt tác” của mình.
Kỳ thật đó là một tập tranh…
Đầu đề, có tên “Mỹ nam đang ẩn nấp bên trong hoàng thượng—— Vén lên bí mật chân thật của Đoan Mộc Ly 》.
Kỳ thật nàng chỉ đưa ra đầu đề để thu hút người đọc, không vén lên bí mật gì, thật mà.
Xem vài tờ Chu Tước cướp về sẽ biết ——
“Mỹ nam mị nhãn đồ”, “Mỹ nam dục đồ”, “Mỹ nam thay quần áo đồ”…(tranh về mỹ nam xinh đẹp,mỹ nam tắm, thay đồ)
Đoan Mộc Ly cúi đầu lật xem một chút, ngẩng đầu, vô cùng ôn nhu vỗ vỗ đầu Quý Ngữ Hàm.
“Tiểu Quả Quả, kỹ thuật vẽ tranh rất tốt.”
“…” Ô, nàng có học qua vẽ…
Nhưng nàng hiện tại thật hy vọng mình vẽ không đâu vào đâu, không cần giống như bây giờ, vừa thấy biết đó là mặt của Đoan Mộc Ly a!
“Quả Quả, ” Đoan Mộc Ly làm cho nàng cúi đầu nhìn mấy bức họa kia, “Mặt rất giống, dáng người hoàn toàn không giống lắm.”
Nàng vốn cũng không biết dáng người của hắn a… Ô.
“Ta muốn về tẩm cung.” Quý Ngữ Hàm đáng thương nói.
“Được, đi về trước đi.”
Đoan Mộc Ly ôn nhu vỗ vỗ đầu nàng, “Chờ ta trở về, nói cho ngươi dáng người hẳn nên vẽ như thế nào, ngươi vẽ lại cho ta một lần nữa.”
“…”
“Muốn nhìn bây giờ sao?”
Đoan Mộc Ly đối với Quý Ngữ Hàm đã hóa thạch lộ ra nụ cười sủng nịch, “Được, nghe lời ngươi.”
Nói xong liền nâng tay, làm bộ muốn tháo vạt áo…
Quý Ngữ Hàm trước mắt đen lại, vội vàng đè tay hắn, “Không cần! Ta không vội, ngươi làm việc của ngươi đi!”
Hu hu… Nàng phải chạy trốn! Bằng không đêm nay sẽ bị buộc chờ xem Đoan Mộc Ly cởi sạch…
Rời khỏi ngự thư phòng, Quý Ngữ Hàm phải nói là khóc chạy.
Nhìn chung quanh, nàng phát hiện Đoan Mộc Ly không phái người đi theo mình.
Hiện tại bỏ chạy?
Vừa rồi ở trong hoàng cung đi một vòng, đại khái phương hướng nàng có thể hiểu rõ, hiện tại…
“Cục than nhỏ!”
Hiện tại đi trộm một bộ quần áo cung nữ?
Nhưng người trong cung cơ bản đều biết nàng a, lần này càng phải cẩn thận mới được.
Quý Ngữ Hàm ở trong lòng nghĩ nên làm cái gì bây giờ, không chú ý thanh âm đang hét lên.
Có người “Phách” một chưởng chụp ở trên vai nàng, “Cục than nhỏ, gọi ngươi đấy!”
Ách…
Quý Ngữ Hàm nhìn khuôn mặt trang điểm quá tay y như cái bàn trang điểm.
“Phi Phi”?
Phi Phi cao thấp đánh giá nàng,
“Vẻ mặt sao đau khổ vậy?”
Thì ra cục than nhỏ này rất trắng, cũng không biết chỉ số thông minh có phải cũng trắng giống như vậy hay không…
Chủ nhân muốn nàng đem cục than nhỏ mang đi, nơi này là hoàng cung, nếu nàng giãy dụa phản kháng, thật đúng là không quá dễ dàng mang người đi.
Phi Phi trong lòng đang nghĩ tới như thế nào đem người lừa đi, Quý Ngữ Hàm giống như nhìn thấy người thân bắt lấy tay nàng.
“Lần trước ngươi không phải nói dẫn ta đi sao? Ngươi không thể nói chuyện không giữ lời được!”
Hu hu, nàng được cứu rồi!
Hắc ~ Cục than nhỏ còn chủ động muốn đi theo nàng chạy?
Phi Phi mừng rỡ thoải mái, “Đi, ta mang ngươi đi ra ngoài!”
Dễ dàng đồng ý như vậy?
Quý Ngữ Hàm mắt sang rực theo phía sau Phi Phi.
Ha ha ha… Đây là hi vọng!
Cuộc sống tự do… Nàng đến đây!
Đi theo Phi Phi trở về Vũ Linh Phường thay quần áo, lại xen lẫn trong một đám vũ linh ra khỏi cửa cung, Quý Ngữ Hàm kích động sắp rơi lệ.
Hu hu, nàng rốt cục thoát khỏi đại ma đầu kia !
Mà gần đến cửa cung, Tiểu Dật khó hiểu nhìn bọn họ đi ra ngoài.
“Phụ hoàng, vì sao người không đem Thức ăn nương bắt trở về nha?”