Hoàng Tước Vũ - Minh Khai Dạ Hợp

Chương 13: Xà phòng trắng


Trên đường đến Thanh Mi Uyển, Hạ Úc Thanh thầm tính toán trong lòng, có lẽ vẫn còn trứng gà, mì và gia vị, nhưng còn thiếu rau cải, nhưng giờ này thì siêu thi đã đóng cửa mất rồi.


Cô mặc niệm cho vườn rau chỉ sống được một tháng trong đời cô một giây.


Tài xế dừng xe trước cửa.


Lục Tây Lăng đi phía trước, đưa tay đẩy cửa hàng rào, đặt tay lên đó.


Động tác dừng mấy giây.


Hạ Úc Thanh chậm chạp hiểu được ý anh, vội vàng tiến lên một bước, đi vòng qua anh, bước vào tiền viện trước.


Trong thoáng chốc ấy, Lục Tây Lăng nín thở, bởi vì gió thổi tóc cô bay ập vào mặt anh.


Mùi hương quá mức đơn thuần, giống như một bông hoa trắng nổi trên bát nước men trắng.


Lục Tây Lăng cho người đến quét dọn định kỳ, nên mỗi lần Hạ Úc Thanh đến đây đều thấy nhà luôn sạch sẽ.


Cô đặt túi xách xuống ghế cạnh bàn ăn, cởi áo khoác lông xuống.


“Xong nhanh thôi ạ, chú Lục, chú ngồi nghỉ trước đi.”


Lục Tây Lăng khẽ gật đầu xem như đáp lại.


Anh ngồi xuống salon, châm điếu thuốc, chỉ hút một hơi. Anh cầm gạt tàn đặt xuống thảm, nằm xuống ghế, gối lên tay vịn salon, hai chân vắt chéo, một tay vắt lên trán, một tay đặt bên mép salon.


Đại khái thì, Lục Tây Lăng là một người “dù ngồi hay đứng cũng phải là tư thế chuẩn”, do gia giáo trong nhà tạo nên, rất ít khi lười biếng.


Anh hút thuốc, cũng không phải nghiện, phần nhiều chỉ là hình thức, giống như tạo cho mình một công tắc tâm lý, ấn vào là ám chỉ mình nên tỉnh táo, nên thả lỏng.


Tiếng nước chảy truyền tới từ phòng bếp, một lát sau có tiếng “tách” như là bật bếp ga, sau đó lại có tiếng chén đũa đụng nhau lanh lảnh, có quy luật vang lên một lúc lâu.


Đây là tiếng gì?


Anh nghĩ một hồi, đoán có lẽ là tiếng đánh trứng.


Hạ Úc Thanh bưng chén mì ra khỏi bếp, đi đến trước bàn ăn, dành ra một tay cầm miếng lót đĩa chén bằng mây đan.


Đặt chén xuống, cô lấy ngón tay cái bị nóng túm dái tai, nhìn về phía phòng khách: “Chú Lục, mì xong rồi này.”


Hạ Úc Thanh đi tới.


Trong chiếc gạt tàn nằm trên thảm là điếu thuốc còn hơn một nửa, vẫn còn đang lẳng lặng cháy.


Khói thuốc lượn lờ bay lên, tay Lục Tây Lăng đặt bên mép salon, cổ tay thả tự do, rũ xuống tự nhiên.


Đồng hồ màu bạc ở cổ tay làm tôn lên phần cổ tay gầy gò, ngón tay thon dài, xương ngón tay rõ ràng, mạch máu xanh xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên rõ ràng, khiến màu da của anh hơi tái nhợt.


Hạ Úc Thanh cũng không hiểu tại sao mình lại nhìn chằm chằm đến mấy giây, lúc lấy lại tinh thần mới hốt hoảng nhặt điếu thuốc lên, nặng nền dụi vào gạt tàn.


Cô khẽ đẩy tay Lục Tây Lăng, hơi thở của anh vẫn đều đều, anh cũng không có phản ứng gì.


Cô đứng dậy, đặt cái gạt tàn lên bàn trà, xoay người đi đến phòng khách ở tầng một.


Khi Lục Tây Lăng bỗng nhiên tỉnh lại, ngồi bật dậy, có thứ gì đó tụt xuống khỏi người anh. Anh cau mày đưa tay ra chụp lấy, là một cái chăn nhung.


Nhìn xung quanh, anh nhận ra mình đang ở nơi nào.


Đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn lại chiếc đèn đế cao bên cạnh sofa, nhưng độ sáng cũng được điều chỉnh xuống thấp nhất, thành màu vàng nhạt hơi tối, không hề chói mắt.


Điều hòa cũng mở, không khí rất khô.


Men rượu làm mất nước nên anh rất khát.


Lục Tây Lăng ngồi dậy, lại thấy trên bàn trà nhỏ có đặt một ly đầy nước, bên cạnh là cái ấm siêu tốc.


Anh mượn ánh đèn đế cao để nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã là ba giờ sáng.


Ghế salon chật hẹp, cái gáy gối cáo một thời gian dài trên tay vịn sofa khiến đầu anh đau như muốn nứt ra.


Anh đưa tay bưng ly nước thủy tinh lên, lúc này mới phát hiện dưới ly còn đè một tờ giấy nhỏ.


Trên ly còn sót lại chút nhiệt độ, Lục Tây Lăng vừa uống nước vừa nhìn tờ giấy.


“Chú Lục:


Bác tài gõ cửa hỏi chú có sắp xếp gì nữa không, tôi không biết khi nào chú tỉnh nên tự ý bảo chú ấy đi về trước rồi. Hy vọng không gây phiền toái cho chú.”


Phòng tắm được chia thành ba ngăn khô và ướt, bồn rửa tay khá lớn, được làm từ đá phiến lớn, đơn giản mà gọn gàng.


Anh rũ mắt, nâng vòi nước màu đen lên, lúc rửa tay, ánh mắt để ý đến đống đồ bên cạnh.


Một cái bàn chải đánh răng, một cái khăn lông, một cái khăn tắm.


Khăn lông và khăn tắm còn nằm trong túi nilon mỏng, chưa được mở.


Một tờ giấy dán nhãn màu xanh tả trời được dán trên bao bì, phía trên có dòng chữ được viết bằng mực đen: “Mời dùng!”


Lục Tây Lăng nhìn chằm chằm vào tờ giấy dán nhãn một lúc, gỡ nó ra, dán lên gương.


Cửa kính của phòng tắm đang mở rộng, Lục Tây Lăng ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc, là loại mùi xà phòng pha lẫn với hơi ẩm của mùa hè.


Anh vốc nước lạnh rửa mặt, lấy khăn lông ra lau mặt, rồi đi vào phòng tắm.


Anh giơ tay lên, cầm lấy chai sữa tắm trên tường.


Làm dịu da, hương thơm tinh khiết.


Tắm xong, Lục Tây Lăng quay về nằm trên sofa phòng khách.


Tài xế đã bị đuổi đi, đêm nay anh chỉ có thể ngủ lại đây thôi.


Anh không buồn ngủ, không biết có phải vì vừa nãy đã ngủ một giấc rồi hay không.


Mùi sữa tắm “tinh khiết” kia quá nồng, đã lâu như vậy vẫn chưa bay hết mùi, còn lên men dưới không khí điều hòa, dần dần xâm nhập vào hệ hô hấp của anh.


Hạ Úc Thanh vừa ngáp vừa đi ra phòng khách.


Cửa sổ sát đất trong phòng khách phản chiếu sắc trời mùa Đông âm u.


Chén mì tối qua làm cô khó tiêu, tận khuya mới ngủ được, sáng nay đồng hồ sinh học lại bị loạn, cô dậy trễ hơn bình thường nửa tiếng.


Trên ghế salon có một chiếc chăn nhung được gấp lại chỉnh tề.


Trên bàn trà có một tờ giấy nhắn, là tờ mà cô đã để lại, phía sau có chữ viết của Lục Tây Lăng:


Tôi có chuyện, đi trước đây.


P/s: nợ tôi một tô mì đấy.


Lục.


Nét chữ của Lục Tây Lăng cứng cáp, mạnh mẽ tiêu sái, cực kỳ đẹp.


Hạ Úc Thanh nhét tờ giấy vào quyển nhật ký.


Kỳ nghỉ Đông bắt đầu, sinh viên lục tục rời khỏi trường.


Cô bé học sinh lớp hai mà Hạ Úc Thanh đang dạy kèm vẫn chưa được nghỉ Đông, cuối tuần cô vẫn cần đến dạy kèm.


Ngoài việc này ra, Hạ Úc Thanh nhận một việc làm thêm trên mạng mà các anh chị khóa trước đăng trong nhóm, viết content quảng cáo thứ hai hoặc thứ ba cho một tài khoản mạng xã hội.


Bên đó sẽ gửi ảnh, giới thiệu sản phẩm và chức năng và những yếu tố cần thiết về sản phẩm để cô viết bản thảo, sau khi kiểm tra, nếu đạt sẽ được phát lương. Vì không chứa yếu tố kỹ thuật nên tiền cũng không nhiều, mỗi bài khoảng tám mương đến một trăm tệ.


Nhưng hiệu suất của cô rất cao, tỷ lệ bản thảo được duyệt cũng cao, một tuần có thể nộp ba bài.


Chuyện này không tốn nhiều thời gian của cô, mỗi ngày cô học thuộc từ mới và luyện nghe mệt rồi có thể viết một bài để đổi tâm trạng.


Còn việc sắp chữ, trước đó tài khoản mạng xã hội của bộ phận tuyên truyền luôn do cô quản lý, trên mạng có vô số mẫu, cô lên đó tìm một mẫu thích hợp là việc không hề khó khăn.


Hạ Úc Thanh thích ở thư viện nhất.


Các bạn cùng phòng đều về nhà hết, cô ở lại ký túc xá thấy hơi lạnh lẽo.


Thư viện của khu giảng đường mới xây, tổng cộng có ba tầng, chiếm diện tích lớn, chứa nhiều sách, các phương tiện cũng đầy đủ, tầng một có cà phê, tầng hai có phòng đa chức năng.


Hạ Úc Thanh tìm một vị trí cố định ở tầng hai, dựa vào cửa sổ, yên tĩnh lại sáng sủa, mùa Đông có lò sưởi, mệt mỏi có thể ngủ, cũng có thể ngắm phong cảnh bên ngoài.


Tám giờ sáng hôm đó, Hạ Úc Thanh vẫn đến thư viện như cũ.


Cô ngồi xuống chỗ cố định của mình, lấy máy tính, ly nước, sổ và túi bút trong túi xách ra.


Tối hôm qua hoàn thành bản thảo xong, cô kiểm tra lại một lần cuối, rồi gửi cho quản lý của tài khoản đó.


Trước khi bên kia trả lời, cô nhân lúc đầu óc tỉnh táo nhất, bắt đầu học thuộc từ mới.


Hơn chín giờ, quản lý bên đó gửi kết quả kiểm tra tới, thông báo có một chỗ sắp chữ cần sửa đổi, các cái đều qua.


Cô sửa lại rồi gửi đi, đối phương trả lời ok, bản thảo của cô đã được thông qua.


Hạ Úc Thanh đan chéo hai bàn tay, giơ ngược lên đầu để duỗi người.


Lúc buông xuống, cô chú ý thấy ở cái bàn phía trước, không biết từ khi nào, có một nam sinh mặc áo lông trắng đang ngồi.


Tự nhiên cô cảm thấy quen thuộc, nhìn một lúc lâu mới sửng sốt.


Trong đầu cô nghĩ, không thể nào.


Do dự một lát, cô đứng dậy đi tới bên kệ sách, làm bộ tìm sách, nấp phía sau kệ sách, thò đầu ra quan sát.


Làn da trắng, mặt mũi sáng sủa, khí chất trầm tĩnh.


Thật sự là Tô Hoài Cự.


Hạ Úc Thanh kích động suýt chút nữa kêu thành tiếng, cô tùy ý rút quyển sách trên giá sách xuống, cầm trong tay, quay về như không có chuyện gì xảy ra.


Lúc đi ngang qua Tô Hoài Cự, cô cúi đầu nhìn, anh ấy đang học từ mới, dưới cùi chở là quyển Hiến Pháp Của Tự Do.


Hạ Úc Thanh quay lại vị trí của mình, nhìn bóng lưng kia, ngồi không yên, do dự hồi lâu, rốt cuộc nhắm mắt lại, tắt điện thoại, đứng dậy đi tới.


Cô ngồi xuống cái ghế đối diện Tô Hoài Cự, rồi khẽ gõ xuống bàn.


“Chào cậu.” Hạ Úc Thanh cười nói: “Cậu là Tô Hoài Cự đúng không?”


Tô Hoài Cự hơi nghi ngờ chớp mắt: “Chúng ta quen nhau sao?”


“Tôi và cậu thi đại học cùng một trường, cậu ngồi trước tôi.”


Nghe vậy, Tô Hoài Cự nhìn mặt Hạ Úc Thanh, nghiêm túc quan sát một lát: “Hình như hơi quen. Cậu là nữ sinh rơi tẩy mà không dám mặt, giơ tay nhờ giáo viên coi thi nhặt giúp đúng không?”


“Là tôi!”


Tô Hoài Cực cười: “Xem ra cậu thi rất tốt.”


“Vậy cậu thi không tốt sao? Tôi tưởng cậu thi Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh chứ.”


“Sao cậu nhìn ra được?” Tô Hoài Cự cười nói: “Tôi thi cũng thường thôi.”


“Chắc là mắt nhìn của tôi tốt.”


“Cũng đâu phải ai cũng có thể thi đỗ hai trường đó.”


Hạ Úc Thanh cười, lại hỏi: “Cậu học ngành gì?”


“Quản lý, cậu thì sao?”


“Tôi học báo chí.”


“Tôi cũng từng cân nhắc học báo chí.”


“Suýt chút nữa đã thành bạn học rồi.”


“Ừ.” Tô Hoài Cự cười hỏi: “Cậu tên gì?”


“A…” Lúc này Hạ Úc Thanh mới phản ứng được, bản thân đã quên giới thiệu bản thân: “Tôi tên Hạ Úc Thanh, Hạ trong mùa Hạ, Úc trong rậm rạp, Thanh trong màu xanh. Tôi có thể add wechat cậu không?”


Tôi Hoài Cự lấy điện thoại ra, mở mã QR cho Hạ Úc Thanh quét.


Tên wechat của Hạ Úc Thanh thành SHQ, avatar là bóng lưng một người đàn ông, mà Hạ Úc Thanh lại biết người này, một nhân vật trong phim Dương Cầm Trên Biển – một bộ phim không được chiếu nhiều mà cô từng xem.


Sau khi được chấp nhận kết bạn, Hạ Úc Thanh gửi cho Tô Hoài Cự một icon xin chào, sau đó lại hỏi: “Sao cậu ở lại trường thế, không phải đã nghỉ học rồi sao?”


“Không phải cậu cũng ở lại trường sao?” Tô Hoài Cự cười nói: “Tôi không giành được vé tàu về quê, đúng lúc người nhà tôi nói Tết này muốn qua Disney chơi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến thẳng Thượng Hải tụ họp với bọn họ.”


“Ra là vậy.” Hạ Úc Thanh gật đầu.


Cô không tiếp đề tài được, đột nhiên im lặng, cũng không biết nên nói gì.


Chỗ này là thư viện, cứ nói chuyện mãi cũng không thích hợp.


Suy nghĩ một hồi, Hạ Úc Thanh nói: “Tôi về chỗ đây, không quấy rầy cậu nữa.”


Tô Hoài Cự gật đầu.


Trở lại chỗ ngồi của mình, Hạ Úc Thanh nhận được tin nhắn phản hồi của Tô Hoài Cự, cũng là một icon xin chào.


Gần tới cuối năm, Lục Tây Lăng bị bà Lục gọi về nhà, bàn chuyện tặng quà cho các nhà.


Bà Lục vừa ghi danh sách quà với Lục Tây Lăng vừa tán gẫu: “Sênh Sênh, con có hỏi khi nào Thanh Thanh về quê không?”


Lục Sênh đang ăn dâu tây, thỉnh thoảng đút vào miệng bà một miếng: “Lần trước cháu hỏi rồi, cô ấy nói mấy ngày nữa sẽ về.”


Đối diện, Lục Tây Lăng nghe xong nâng mắt lên nhìn nhưng lại không nói gì.


Bà lục nói: “Vậy con nói con bé trước khi về tới nhà chúng ta chơi đi.”


“Cô ấy nói sẽ đến, nhưng không chắc là ngày nào, giờ con đi hỏi.” Nói xong, Lục Sênh cầm điện thoại, nhắn tin cho Hạ Úc Thanh.


Một lát sau, cô ấy nói: “Thanh Thanh nói ngày kia sẽ đến.”


Bà Lục nói: “Con hỏi con bé thích ăn gì, bà bảo người chuẩn bị trước.”


Khoảng năm giờ chiều hai ngày sau, Hạ Úc Thanh xách quà tới thăm.


Tối hôm trước Lục Tây Lăng gửi tin nhắn hỏi cô có cần đón không, nhưng bị cô từ chối khéo.


Nhà cô dạy kèm ở trong thành phố, cách nhà họ Lục rất gần, cô đi dạy xong rồi tới, vừa đúng thời gian.


Hạ Úc Thanh ấn chuông cửa.


Chờ một lát, cửa gỗ sơn đen mở ra, người mở cửa là Lục Tây Lăng.


Anh mặc một cái áo lông trùm đầu màu xám, không phải là màu xám đậm, mà thiên về xám trắng, màu sắc và chất vải trông rất ôn hòa.


Hạ Úc Thanh chỉ nhìn qua rồi rời mắt, cười chào hỏi: “Chú Lục.”


Lục Tây Lăng liếc mắt nhìn, cô mặc một bộ áo lông nhung màu xám nhạt, trong tay xách túi quà. Cái áo nhung của cô rất rộng, trên mũ còn có một lớp lông vũ.


Lục Tây Lăng mang Hạ Úc Thanh đi vào trong, hỏi: “Sao lại nói dối Lục Sênh?”


Hạ Úc Thanh không kịp phản ứng.


“Cô chuẩn bị về quê ăn Tết thật à?”


“À… Cái đó, là thế này. Nếu tôi không nói tôi về quê, chị Sênh Sênh nhất định sẽ bảo tôi tới nhà chú ăn Tết.”


Bước chân của Lục Tây Lăng dừng lại: “Cô không muốn sao?”


“Tôi cảm thấy Tết và ngày thường khác nhau.” Hạ Úc Thanh nhìn anh, nghiêm túc giải thích: “Bình thường thế nào cũng được, nhưng giao thừa, dù sao tôi cũng là người ngoài… Không biết chú có hiểu không nữa.”


Lục Tây Lăng không nói gì, chỉ đưa tay ra, nhận lấy túi quà trong tay cô.


Vào nhà, Hạ Úc Thanh nhìn thấy trên cái bàn đặt ở ngưỡng cửa có đặt một cái bình sứ màu đen, trong bình có mấy cành thực vật có quả đỏ, khá giống nhựa ruồi, nhưng cô đã thấy cây nhựa ruồi rồi, hoàn toàn khác cây này, đỏ thắm mà không hề tục.


Sau khi chào ông bà Lục và Lục Sênh, Hạ Úc Thanh bị Lục Sênh cưỡng ép kéo lên phòng ngủ ở tầng hai.


Còn một lúc nữa mới ăn cơm, Lục Sênh mua mấy cái áo khoác mới, muốn Hạ Úc Thanh nhìn giúp mình xem mùng Một mình đi chùa dâng hương, mặc cái nào thì hợp.


Sau khi lên lầu, qua nửa tiếng mà hai người vẫn chưa tới.


Sắp dọn cơm, bà Lục gọi vọng lên lầu, không biết có phải không nghe không mà không có ai lên tiếng đáp lại.


Phòng của Lục Sênh ở cuối hành lang lầu hai, là một gian phòng lớn hướng Nam, vào rất sâu, đóng cửa lại có thể tạo thành không gian độc lập.


Nhưng mà lúc này cửa không đóng chặt, chỉ khép hờ thôi.


Không biết hai cô gái bên trong đang nói gì mà hơi kích động.


Lục Tây Lăng đang muốn gõ cửa, lại nghe Lục Sênh nói: “Có thật không? Trùng hợp thật đấy? Em có đi bắt chuyện không đấy?”


Giọng nói của Hạ Úc Thanh mang ý cười: “Dĩ nhiên rồi! Dù căng thẳng lắm nhưng em vẫn chạy tới nói chuyện với cậu ấy.”


“Em nói sao?”


“Em hỏi cậu ấy có phải là Tô Hoài Cự không, cậu ấy lại hỏi, chúng ta có quen sao? Em kể lại chuyện chúng em thi chung một trường, cậu ấy cũng có ấn tượng với em! Cậu ấy nhớ chuyện cục tẩy của em.”


“Trời ạ! Chị thấy có triển vọng đây! Em có add wechat không?”


“Add rồi ạ.”


“Trên tường cậu ấy có ảnh không?”


“Có tấm ảnh chụp chung, hình như là nhóm bạn, chị có muốn xem không?”


“Nhanh nhanh nhanh!”


Một lát sau.


Lục Sênh nói: “Trông sáng sủa đấy! Hơn nữa trắng thật, màu da quá đẹp.”


“Nhưng wechat khó nói chuyện quá, bọn em add xong cũng không nói mấy câu, nói chuyện lúng túng.”


“Không sao! Add wechat là bước đầu tiên, về sau chị dạy em…”


Lục Tây Lăng giơ tay lên gõ cửa.


Tiếng nói bên trong ngừng lại.


Lục Tây Lăng mặt không cảm xúc, nói bằng giọng bình thản: “Xuống ăn cơm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận