Hoành Hành Ngang Ngược

Chương 134


Phó bản thứ tám: Cổ đại (4).
______________________________


Vân Sở nói chuyện Đông Sơn trại cho Nguyên Chân, dù ở thời đại nào, nhân tài đều là tài nguyên cực kỳ quan trọng, huống chi là hiện tại triều đình đang suy thoái, quần hùng tranh đoạt đang ở thời khắc mấu chốt.


Vì vậy sau khi Nguyên Chân nghe xong Vân Sở nói, liền có chút ý động, “Nếu như Hàn Kiêu kia thực sự có năng lực như lời phu nhân nói, thì ta nguyện đích thân đến mời, đồng thời thu hắn vào dưới trướng.”


Vân Sở nói tính nết người này lãnh khốc cường hãn, có đích thân mời cùng bất động, chỉ có cường giả mới có thể khiến hắn phục tùng, nếu muốn thu hắn về dưới trướng, thì cần phải nghĩ biện pháp khác.


Có lẽ là bởi vì đột nhiên chú ý tới Đông Sơn trại, nên những tin tức liên quan đến Đông Sơn cũng thường xuyên lọt vào tai, vì thế bọn họ mới phát hiện nguyên lai đủ loại hàng xa xỉ bên trong thành năm gần đây được các gia tranh đoạt săn đón lại là từ Đông Châu truyền ra, nghe nói chính là do Đông Sơn trại bên kia chế tạo; Đông Sơn trại có một vị Bồ Tát sống, thành Dũng Châu bởi vì ôn dịch mà thiếu chút nữa biến thành tử thành chỉ vì dược của nàng mà cải tử hồi sinh; nông cụ Đông Sơn trại nghiên cứu phát minh cùng cải tiến được triều đình coi trọng, triều đình phái người truyền tin Thánh Thượng muốn gặp mặt vị cao nhân nghiên cứu phát minh ra những thứ này đến Đông Sơn trại, hứa hẹn quy thuận thì sẽ thăng quan tiến tước……


Mọi người đều đang truyền nhau rằng, Đông Sơn trại là nhân gian tịnh thổ, thế ngoại đào nguyên……


Đông Sơn trại đã nổi danh đến trình độ như vậy. Mà những thứ này Vân Sở chưa từng thấy qua trong mộng, điều này làm cho nàng ta rất hoảng hốt, nàng ta vốn dĩ là muốn nữ giả nam trang đến Đông Sơn trại làm thuyết khách, rốt cuộc thì trong mộng nàng ta cũng làm như vậy, nhưng mà tình huống của Đông Sơn trại hiện tại rõ ràng là bất đồng với trong mộng, biến cố này khiến nàng ta sợ hãi, bản chất của nàng ta là một nữ tử nhu nhược, nên lấy dũng khí từ đâu ra tự mình đến tìm hiểu một phen?


Nghĩ lại, nàng ta biết Đông Sơn trại trong mộng không xuất hiện những việc này, có lẽ là bởi vì không đáng nhắc tới, hiện giờ Đông Sơn trại lại khiến cho khắp nơi chú ý, nếu vậy thì cũng không phải chuyện tốt gì, làm không tốt thì viễn cảnh tốt đẹp cũng sẽ biến mất như pháo hoa.


Tưởng tượng như vậy, nàng ta liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy Nguyên Chân còn đang sầu lo trầm tư, còn trấn an hắn ta, khuyên hắn ta không cần để ý.


Về phần Vân Châu, cũng đã qua rất lâu, Vân Sở đã sớm quên.


Thanh danh của Đông Sơn trại vang xa, khiến cho không ít thế lực chú ý, đủ loại thám tử từ bốn phương tám hướng tới nhiều như lông trâu, lại bị ngăn trước cánh cổng sắt rất lớn kia, nên không thể nhìn trộm bên trong chút nào, nhưng mặc dù không nhìn được bên trong sơn trại, người tới cũng bị sự giàu có của thôn xóm thành lập bên ngoài Đông Sơn trại làm cho khiếp sợ, thế ngoại đào nguyên chính là như thế!


Có rất nhiều người thèm nhỏ dãi thổ địa dồi dào này, binh mã khắp nơi chỉ cần lấy danh nghĩa diệt phỉ thì có thể xuất binh, đáng tiếc binh tới cơ bản có đến mà không có về, hoặc là đã chết hoặc là bị bắt giữ và xúi giục, tất cả đều góp một viên gạch cho Đông Sơn trại.


Bị ngăn cản bên ngoài cánh cổng sắt không chỉ có thám tử, mà còn có thiên quân vạn mã.


Trong khoảng thời gian ngắn, thế lực khắp nơi đều không hề có biện pháp gì, có thể nói là chân chính tự lập vua, tiêu dao bên ngoài pháp luật.


Người thèm nhỏ dãi các loại kỹ thuật của Đông Sơn trại cũng có không ít, tự cho mình là cao quý muốn đến làm khó, kết quả không những không chiếm được chỗ tốt nào, ngược lại còn bị bắt cóc, yêu cầu người nhà lấy tiền tới chuộc, cái này xem như là khoản thu nhập thêm, mỗi khi có một lần như vậy toàn trại trong ngoài đều phải ăn uống chúc mừng một trận, cực kỳ vui vẻ.


Dần dần, dân cư càng ngày càng nhiều, lấy Đông Sơn trại làm tâm, vài dặm ngoại thành lập lên một dãy tường thành rất cao, vì thế nơi này biến thành một tòa thành, An Thúy đặt tên là Kiêu Thành.


Dân Kiêu Thành đã trở nên tương đối bưu hãn phỉ khí, nam nữ già trẻ đều là người dũng cảm lại bá đạo, so sánh với người gầy như que củi sợ hãi rụt rè ở các địa phương khác, chênh lệch bao nhiêu thì vừa nhìn liền biết ngay.


Kiêu Thành xuất hiện gây ra cảm giác nguy cơ cho thế lực khắp nơi, Trấn Bắc vương đích thân xuất binh diệt phỉ, Vân Vanh đi cùng, để huyết tẩy sỉ nhục bị bắt ba năm trước. Sau đó hắn đã nhận ra một tia không thích hợp khi nghe nhiều tin tức trên đường đi.


“Người của Kiêu Thành đều biết chuyện vui giữa trại chủ cùng phu nhân, ba năm trước, trước khi phu nhân gả cho trại chủ có nói qua nàng là người ghen tuông vô cớ, trong mắt không chứa nổi nữ nhân khác, nếu hắn dám cưới thiếp thất, thì nàng liền đánh gãy chân hắn……”


“Ta đã từng may mắn gặp qua vị phu nhân kia một lần, thật sự là long chương phượng tư, mỹ quan thiên hạ, đời này của ta cũng chưa thấy qua nữ tử nào loá mắt như vậy, xuất thân tất nhiên là bất phàm, cũng khó trách những nữ nhân có mưu đồ tới mê hoặc trại chủ đều lấy thất bại mà kết thúc……”


“……”


Vân Vanh càng nghe những tin tức đó, càng là cảm thấy không đúng, trong đầu nhảy ra một suy đoán rất vớ vẩn, vị phu nhân kia…… không phải là muội muội Vân Châu của hắn chứ? Không không không, sao có thể là Vân Châu? Vân Châu có bao nhiêu năng lực hắn không biết sao? Chỉ là thời gian cũng quá trùng hợp……


Do do dự dự, tràn đầy hoài nghi đi tới biên giới Đông Châu, quan viên địa phương Đông Châu kỳ thật đã cấu kết với Kiêu Thành bên kia, bọn họ chân trước mới vừa tiến vào, sau lưng An Thúy bên kia cũng đã đã biết.


“Tới vừa đúng lúc.” khóe miệng An Thúy ngậm cười, đang cắm một lá cờ nhỏ trên bàn cát, “Nửa tháng trước Nguyên gia cũng đã gia nhập đội ngũ tranh đấu, triều đình liên tiếp thất bại, không thể không dời đô đến Khâu thành. Chúng ta cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, quốc gia loạn trong giặc ngoài, dân chúng lầm than, Đã đến lúc chúng ta phải lên sân khấu để vẽ ra dấu chấm hết cho cục diện hỗn loạn này.”


Người tới mở họp chính là bao gồm Hàn Kiêu và tất cả những tướng lính thân tín của An Thúy, bọn họ cần phải biết mục đích cuối cùng của An Thúy là cái gì rõ ràng hơn người khác, nếu không thì không đủ tư cách huấn luyện dẫn dắt binh lính.


Cho nên vào ngày xuất binh, An Thúy đứng ở trên tường thành, quan sát binh mã đen nghịt vọt tới như thủy triều phía dưới, bọn họ vốn dĩ ra trận thật sự rất chỉnh tề, đáng tiếc là khi lửa đạn bên này bắt đầu tấn công, liền quân lính tan rã.


“Oanh ——”


“Phanh ——”


Huyết nhục bay tán loạn, không hề có lực phản kích. Mới đến đã lui lại.


Vân Vanh đi theo đội ngũ chạy trốn, quay đầu là lúc nhìn thấy trên tường thành có một người ăn mặc cung trang hoa lệ, vạt áo hồng kim sắc tung bay, tóc dài đen nhánh phất phới theo gió, đôi mắt cô lạnh lùng mà nhìn xuống bọn họ, phảng phất như đang nhìn con kiến……


Đồng tử hắn ta co thành lỗ kim, cảm xúc không dám tin kích động trong lòng, thậm chí thiếu chút nữa là ngã từ trên ngựa xuống.


Trở lại doanh địa, hắn lập tức chạy tìm Trấn Bắc vương.


“Cái gì? Ngươi nói phu nhân thành chủ Kiêu Thành có thể là muội muội Vân Châu của ngươi?”


“Không sai, không sai, Vân Châu là muội muội ruột thịt của ta, sinh ra đã vô cùng giống mẫu thân chúng tôi, ta tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!” Vân Vanh chém đinh chặt sắt.


Trấn Bắc vương cười ha ha, “Hảo a! Thật là trời cũng giúp ta! Vốn dĩ còn tưởng rằng muốn gặm xuống cái xương cứng này là chuyện không thể, chưa từng nghĩ đến thành chủ phu nhân lại là Vân Châu……”


“Vô Lăng huynh, chớ nên cao hứng quá sớm, Vân Châu biết người chúng tôi lúc trước muốn đầu nhập vào là ngươi, hôm nay xuống tay lại một chút cũng không lưu tình, sợ là đã ghi hận chúng ta.” Vân Vanh thở dài một hơi nói. Ngẫm lại cũng là đương nhiên, hảo hảo một quý nữ thế gia, lại bị bắt gả cho một đầu lĩnh thổ phỉ, bọn họ lại chưa từng phái người đến cứu viện, vì bảo toàn thanh danh Vân gia, mà chỉ xem cô đã chết, khó trách cô lại ghi hận.


Nghĩ là nghĩ như vậy, Kiêu Thành bày ra vũ lực cùng vũ khí không thể tưởng tượng, đều làm cho bọn họ thèm nhỏ dãi, bọn họ vẫn quyết ý phải truyền tin cho An Thúy, mời cô tới gặp mặt Vân Vanh, nói những điều tốt đẹp để dỗ dành cô, để Kiêu Thành quy thuận Trấn Bắc vương, trợ giúp bọn họ một tay.


Phong thư này giao cho binh lính bảo vệ cửa thành, lại cấp cấp truyền lên, cuối cùng tới trước mặt An Thúy.


An Thúy nhìn câu chữ tha thiết trên giấy, trong lòng cười lạnh, nếu là nguyên chủ Vân Châu thì khả năng sẽ còn tồn tại một tia thân tình với bọn họ, nhưng đáng tiếc sinh mệnh của nguyên chủ Vân Châu đã hết từ hai năm trước dựa theo nguyên tác, đợi rất lâu cũng không thấy người nhà tới cứu viện, phát hiện chính mình đã bị vứt bỏ cuối cùng lựa chọn tự sát.


Cô truyền tin lại, đáp ứng gặp mặt với Vân Vanh.


Sau đó không lâu, Vân Vanh liền lặng lẽ đi vào Kiêu Thành, cửa thành có người tiếp ứng hắn, khẽ meo meo dẫn hắn vào phủ Thành chủ, Vân Vanh cũng không nhận thấy được không thích hợp, chỉ cho rằng An Thúy dù sao thì cũng chỉ là một nữ nhân, nếu bị Hàn Kiêu phát hiện sợ sẽ không ổn, một đám thổ phỉ, hắn không tin thực sự có cái nhân nghĩa gì đáng nói.


Kết quả hắn mới vừa bị mang vào chủ Thành chủ, quẹo vào một chỗ ngoặt, người dẫn đường đột nhiên biến mất, hắn chấn động, đang không biết phải làm sao, bốn phía đột nhiên vang lên một trận tiếng khua chiêng gõ trống chói tai, thậm chí rất nhanh vang lên một trận tiếng chuông, thanh âm cực lớn, làm toàn bộ người Kiêu Thành đang ngủ mơ bừng tỉnh, sôi nổi cầm vũ khí lao ra gia môn.


Vân Vanh bị vệ binh lao tới bắt được. Hắn ta đại kinh thất sắc. Nhìn thấy An Thúy cùng Hàn Kiêu đi tới, rõ ràng là gương mặt quen thuộc, nhưng cảm giác lại rất xa lạ.


Vào một đêm náo nhiệt như thế, Vân Vanh bị áp đến trên đài thông cáo trước phủ Thành chủ, cảm nhận ánh mắt tràn ngập địch ý của những người tụ tập phía dưới, An Thúy đứng ở một bên, nói: “Đuổi đi một đám thì lại tới một Kiê không dứt, chúng ta chẳng qua là muốn một cuộc sống an ổn, cũng không tranh đoạt với bọn họ chút nào, lại không nghĩ hoài bích không tội, lại là thiên hạ không dung!”


Địch ý trong mắt mọi người đã biến thành hận ý, đều đang nắm chặt vũ khí, hận đến nghiến răng nghiến lợi.


Vân Vanh nguyên bản không rõ An Thúy vì sao lại muốn làm như vậy, giờ này khắc này, hắn ta bỗng nhiên minh bạch, cô không phải đơn thuần là muốn trả thù hắn, mà cô muốn chính là……


“Như thế thì, không bằng chúng ta cũng tới tranh thiên hạ này, xem ai có thể làm chủ giang sơn!”


Kột đêm này, Kiêu Thành “bị buộc” phải gia nhập chiến cuộc.


Vân Vanh bị ném vào trong lao, minh bạch nguyên lai chính mình chỉ là bị lợi dụng.


Hắn ta, Trấn Bắc vương, cùng những đội quân diệt phỉ phía trước, đều là lý do danh chính ngôn thuận để Kiêu Thành tranh giành thiên hạ. Vốn dĩ hành vi quý tộc tranh quyền đoạt lợi đã khiến cho mọi người thật sự không tốt, bất luận là đối với một phương thế lực nào, bất luận là bọn họ có đưa dạng lý do gì, thì bá tánh đều cảm thấy rất chán ghét không có chút hảo cảm nào. Bọn họ giống như con kiến vậy, có chán ghét nhưng làm gì cũng không được, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận hết tất cả, ai cũng không ủng hộ ai cũng không phản đối.


Mà hiện tại người khắp thiên hạ đều sẽ cho rằng Kiêu Thành là cùng đường bị buộc bất đắc dĩ mới khởi nghĩa vũ trang, hơn nữa thanh danh của Kiêu Thành mấy năm nay rất tốt, nên có rất nhiều bá tánh bình dân đều sinh ra cùng lý tâm với bọn họ, thậm chí còn sẽ cho rằng bọn họ mới là nơi tốt nhất, so cới bất luận thế lực nào cũng đáng tin cậy hơn.


Những con kiến nhìn như nhỏ bé đó, ngay cả chính bọn chúng cũng không cảm thấy chính mình có bao nhiêu đại năng lượng, sẽ sinh ra dạng ảnh hưởng gì đối với cục diện chiến đấu, ai cũng không biết.


Sau khi vào lao ngục, Vân Vanh mới biết được, nguyên lai người làm chủ Kiêu Thành chân chính, thế nhưng lại là thành chủ phu nhân mà không phải thành chủ. Mà thành chủ phu nhân, xác thật tên là Vân Châu. Trong nháy mắt, hắn hối hận vạn phần, vì chính mình lúc trước bỏ rơi Vân Châu một mình chạy trốn, vì chính mình đã coi thường người muội muội này.


……


Hiện giờ ngoại trừ Kiêu Thành ra, thì có bốn thế lực muốn tranh thiên hạ, khác với Kiêu Thành, tất cả bọn họ đều là hoàng thân quốc thích danh môn quý tộc, triều đình chân chính đã lần nữa dời đô trong ba năm này, liên tiếp thất bại, triều đại hoàn toàn tan rã thay đổi chỉ còn là vấn đề thời gian.


Kiêu Thành gia nhập khiến cho bọn họ rất giật mình, nhưng cũng không đặt ở trong mắt, dù sao thì so với bọn họ đã tích lũy lực lượng trong nhiều năm, Kiêu Thành thấy thế nào cũng không có năng lực chiến đấu.


Nhưng mà lại không nghĩ tới, Kiêu Thành chỉ dùng ngắn ngủn ba ngày liền không uổng một binh một tốt chiếm được hai thành, chính là thành Đông Châu cùng Dũng Châu.


Đông Châu là quan viên đã sớm cấu kết với Kiêu Thành, nên sớm rộng mở đại môn cung nghênh. Thành Dũng Châu vốn dĩ bởi vì ôn dịch đã là một tòa thành bỏ, nếu không phải Kiêu Thành bên kia cứu trợ, thì người bên trong đã sớm vào tử tuyệt, cho nên bá tánh thành Dũng Châu tự mình mở cửa thành nghênh đón bọn họ vào, bộ dáng hoan thiên hỉ địa kia, giống như trong lòng đang chờ đợi ngày này không biết đã bao lâu.


Chuyện này còn chỉ là vừa mới bắt đầu, lúc sau, đội quân Kiêu Thành thế như chẻ tre, những tòa thành nào mà bọn họ muốn tấn công đều sẽ bị tấn công cả trong lẫn ngoài, bên trong chính là những bá tánh nhìn như chỉ là thịt cá, bọn họ giống như đã bị hạ cổ cho rằng chỉ có An Thúy thống trị thì bọn họ mới có tương lai, từ thịt cá hóa thành dao thớt, bởi vậy nên người của An Thúy không cần phí bao nhiêu thể lực cũng có thể chiếm lấy tòa thành đó.


Rất nhanh, Kiêu Thành đã liên tiếp công chiếm mấy thành trì xung quanh, thế lực đã gần bằng với tứ đại thế lực, khiến bọn hắn rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào đối thủ mới nổi lên này.


Đối chuyện này, Vân Sở hoảng hốt đến cực điểm, bởi vì nàng ta gần đây đã nhận được tin tức mà Trấn Bắc vương bên kia đưa về từ Vân gia, thành chủ phu nhân của Kiêu Thành chính là Vân Châu, Vân Vanh hiện tại đang ở trên tay bọn họ, sinh tử chưa biết.


Tại sao lại như vậy? Vân Châu không những không chết, ngược lại còn thành phu nhân của Hàn Kiêu? Rõ ràng trong mộng Hàn Kiêu không gần nữ sắc, mặc cho nàng ta câu dẫn như thế nào cũng chưa từng liếc nhìn thêm một cái. Chuyện này vì sao lại không xuất hiện ở trong mộng? Nàng ta rất muốn tìm bà lão kia hỏi cho rõ ràng, nhưng mà sao có thể tìm được chứ? Nàng ta chỉ có thể liều mạng cầm lấy ngọc bội, hy vọng có thể lại mơ thấy cái gì.


Đáng tiếc mơ thấy vẫn cứ là vận mệnh chênh lệch giữa nàng ta cùng Vân Châu, người vốn dĩ nên tiến vào ổ thổ phỉ trở thành phu nhân Tam đương gia chính là nàng ta, người vốn nên trở thành phu nhân Nguyên Chân là Vân Châu……


Bởi vì như vậy, nàng ta dần dần rất khó đưa ra mưu lược khiến người khác vỗ án tán dương, không thể nào xuống tay với chiến cuộc đã phát sinh biến hóa, Nguyên Chân có chút thất vọng, bảo nàng ta hảo hảo xử lý chuyện trong nhà, những việc này không cần nàng ta nhọc lòng.


Vân Châu nhưng thật ra thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy chính mình cũng đang làm điều thừa, Nguyên Chân rốt cuộc có thích nàng ta hay không thì có sao đâu? Dù sao thì chỉ cần nàng ta là chính thất của hắn ta, hắn ta làm hoàng đế, thì nàng ta tự nhiên chính là hoàng hậu.


……


Hiện giờ lưu dân đã từng là thổ phỉ, đã trở thành chư hầu cát cứ một phương, bởi vì nông cụ và kỹ thuật gieo trồng đã cải cách, binh mã lương thảo đều rất sung túc, cuộc sống của bá tánh trong mấy thành trì bị đánh chiếm cũng đã xảy ra biến hóa, được Kiêu Thành bên kia chi viện, cuối cùng cũng có ánh rạng đông.


Tin tức truyền ra ngoài, khiến bá tánh châu thành khác ngo ngoe rục rịch, nhóm thủ lĩnh cường lực chèn ép, kết quả tạo thành tuần hoàn ác tính.


Cũng có những người khác có ý đồ mượn chuyện này để đối phó Kiêu Thành, bọn họ giả trang thành lưu dân muốn lẫn vào Kiêu Thành, đáng tiếc An Thúy đã sớm có phòng bị, muốn phân rõ có phải là lưu dân hay không còn không phải là rất đơn giản sao?


Lưu dân đều gầy trơ xương, lòng bàn chân nứt nẻ, ánh mắt mỏi mệt, thám tử có giả trang thế nào cũng không có khả năng giả được thành lưu dân chân chính, bởi vậy nên trước khi vào thành đã bị bắt được.


Lấy Kiêu Thành làm trung tâm, giống như thùng sắt, thám tử muốn đi vào, là người si nói mộng.


Nhưng mà tin tức của Kiêu Thành lại vẫn không ngừng truyền ra bên ngoài, hôm nay bọn họ đánh trận đầu bại trận, tuy rằng tổn thất không


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận