Trong tiếng cười, một Hồng Ba Vệ bước ra, trước tiên thi lễ với Thái Thú rồi nói:
– Xin Thái Thú đại nhân chờ một chút, Công chúa điện hạ muốn đích thân thẩm án này.
Thái Thú cẩn thận nhắc nhở:
– Hai tên cướp này đều võ nghệ kinh người, tốt nhất là trước tiên bắt hai người bọn họ lại.
Hồng Ba Vệ lắc đầu nói:
– Công chúa điện hạ tự có chừng mực, không cần đại nhân lo lắng.
Nói xong, giơ tay chỉ ra Tần Trùy tên còn lại đang không ngừng đánh quyền trên đài:
– Ngươi…
Vừa mới nói một chữ, Hồng Ba Vệ không nhịn, bật cười, lại vội vàng kiềm chế tiếng cười, nghiêm mặt hùng hổ tiếp tục quát:
– Ngươi trước tiên dừng tay, đứng tại chỗ không được lộn xộn!
Tiếp theo, Hồng Ba Vệ lại đưa ngón tay hướng Tống Dương trên đài:
– Ngươi cũng lên đài, đứng bên cạnh gã, không có hiệu lệnh không được cử động, nếu không giết không tha!
Thái Thú Thanh Dương nhíu mày, trong lòng trách cứ Công chúa hồ đồ, lệnh truy nã lớn viết rõ ràng, hai kẻ trộm cướp đều là người võ nghệ. Hiện tại việc tuyển hiền đột nhiên gián đoạn, bọn họ hiểu được mình bị bại lộ hành tung, làm sao an tâm nghe lệnh, tất sẽ gây khó dễ tìm được chạy trốn… Nhưng không ngờ tới, Tần Trùy thành thật đứng tại chỗ, Tống Dương cũng an phận lên đài, toàn bộ không có chút ý phản kháng.
Cao Trường Sử ngồi xa một bên, thủ niệp tu nhiêm,, Công chúa đây là cần thẩm án… Đợi đưa vài câu hỏi, hai tên trộm cướp nhất định sẽ kêu oan, không phục, sẽ làm thế nào? Hồng Ba gia tương đối dễ đối phó, đương nhiên là nghiêm hình tra tấn, vừa nghĩ tới việc này, Cao Trường Sử không khỏi mỉm cười, ánh mắt chuyển động, hướng nhìn cháu trai lớn đứng dưới đài cách đó không xa.
Người thanh niên áo lụa trên mặt tươi cười rạng rỡ.
Trao đổi không tiếng động, bị Tống Dương thu hết trong đáy mắt, vốn Tống Dương còn không biết đầu têu là người nào, không ngờ đối phương lại tự mình “lộ chân tướng”.
Dân chúng dưới đài ban đầu đang cao hứng xem đánh quyền, chợt thấy trên đài hình thức đột nhiên đảo ngược, không biết Công chúa tính làm gì, trong lúc nhất thời làm rộ lên, vị Hồng Ba Về trên đài cao giọng mắng:
– Công chúa pháp nhãn như đuốc, phát giác nơi đây có người vi phạm pháp lệnh, phạm trọng tội, tạm dừng tuyển hiền tự mình xử án, mượn cao đài này làm công đường, người bên ngoài chớ lên tiếng, không được gây nhiễu loạn công đường!
Tuyển chọn nhân tài biến thành tra án, đoàn người từ trong mắt cao hứng như vậy, giờ phút này chỉ ngại đứng xa không nhìn rõ, nghe không rõ, người nào sẽ làm ồn, mỗi người miệng ngậm chặt, ánh mắt hưng phấn nhìn lên đài.
Đợi tất cả hoàn toàn yên tĩnh lại, Hồng Ba Vệ đưa mắt nhìn hai người trên đài:
– Báo tên ra!
– Thảo dân Tần Trùy.
– Thảo dân Tống Dương.
Hồng Ba Vệ gật đầu, quay lại chỗ Công chúa, khom người vái chào, lui một bước, những lời còn lại sẽ do Nhâm Tiểu Bộ đích thân hỏi.
Nhâm Tiểu Bộ nửa ngày không nói ra lời, nàng chính là tránh trong màn lụa, một tay che miệng một tay ôm bụng cười không dứt, ước chừng qua thời gian uống một chén trà, nàng mới miễn cưỡng phục hồi thanh âm, mở miệng nói:
– Tần Trùy, Tống Dương, bản cung nhận được mật báo, nói hai người các ngươi là đạo tặc hung tàn.
Nói xong, ngữ điệu tăng lên:
– Lăn lộn ba châu, gây hơn mười vụ, trên lưng còn gánh hơn mười mạng người!
Tần Trùy không hé răng, Tống Dương lớn tiếng kêu oan, Nhị Sỏa đã được trúng tuyển cũng giúp y cùng kêu oan.
Nhâm Tiểu Bộ hừ lạnh một tiếng:
– Còn làm loạn kêu oan, thì đánh cho năm mươi gậy!
Tống Dương lập tức câm miệng.
Nhâm Tiểu Bộ dọa nạt dân thường, giọng nói cũng đắc ý lên, theo án tử trên hồ sơ kể ra nói:
– Bốn năm trước, ngày 1 tháng giêng, nhà Lưu viên ngoại thành Đông La gặp nạn, chết ba người, bị thương một người, bạc bị cướp mất bảy trăm hai; ba năm trước đây, ngày 13 tháng 6, Thiết Kiều quan Như Ý Kim Bảo gặp nạn, chết năm người, bị thương hai người, châu báu bị mất định giá khoảng ba nghìn hai; hai năm trước, ngày mùng 6 tháng 9, Cát Tường người Thanh Dương chắc chắn đang gặp nạn… Những cái khác trước tiên không đề cập tới, chỉ nói ba cái án này, đều là các ngươi làm!
Tống Dương lại kêu oan, mở miệng nói:
– Mấy năm nay, tiểu nhân vẫn ở tại Yến Tử Bình, chưa từng đi xa, láng giềng bốn bên đều có thể làm chứng.
Công chúa giọng điệu khinh thường:
– Bọn họ đều là đồng lõa của ngươi cũng không chừng, không đủ chứng cứ tin cậy. Tần Trùy, ngươi có gì nói không?
Tần Trùy theo lễ khom người, cung kính trả lời:
– Bốn năm trước, tiểu nhân ở ải Khổ Thủy biên giới phía tây; ba năm trước ngụ tại thành Phượng Hoàng ở kinh đô, vẫn theo chủ nhân sai bảo…
Không đợi gã nói xong, Nhâm Tiểu Bộ cười ha hả nói:
– Nói rõ ràng đâu ra đấy, cũng không biết thật hay giả, Lưu Thái thú, ngài xem nên thế nào? xem tại truyencc.top
Thái Thú Thanh Dương họ Lưu, nghe Công chúa hỏi, hiểu rõ Công chúa là đem việc ” Nhận định thật giả” giao cho mình, lúc này quay đầu lại nhìn Trường Sử của mình.
Bình thường án lớn trong thành, đều do Cao Trường Sử chịu trách nhiệm, cuối cùng có thể làm cho thỏa đáng, chuyện này vẫn phải trông cậy vào hắn.
Cao Trường Sử không ngờ mình có cơ hội lộ diện ở trước mặt Công chúa, trong lòng thực vui sướng, trịnh trọng mở miệng thay Thái Thú hỏi:
– Tần Trùy, theo lời ngươi nói hành tung trong bốn năm nay, có thể có nhân chứng?
Đối với Công chúa khom người trả lời, đối với họ Cao Tần Trùy không còn khách khí như vậy, đứng thẳng người, mặt nghiêm nghị lãnh đạm ứng đáp:
– Có, đồng nghiệp cộng sự của ta rất nhiều, đều có thể chứng minh.
– Đồng nghiệp?
Cao Trường Sử cười lạnh:
– Có lẽ là cùng ……! Thôi được, ngươi nói nhân chứng ở đâu, bản quan phái khoái mã tìm chứng, yên tâm, nếu ngươi trong sạch, không ai có thể hại ngươi; nếu ngươi thật sự là kẻ trộm cướp, cũng không ai có thể cứu ngươi! Ngươi đâu, trước tiên đem hai gã nghi phạm giam lại, đợi nhân chứng đến lúc đó cẩn thận thẩm tra lại.
Trước mặt khâm sai Công chúa, Cao Trường Sử cũng không dám trực tiếp dùng hình, sự việc đến hiện nay cùng suy đoán trong tưởng tượng của hắn cũng không khác mấy, tuy rằng cũng đều ở trong tầm kiểm soát, họ Cao cũng tự có biện pháp, đợi nhân chứng trở về, Công chúa đã sớm quay về kinh, mà Tần, Tống hai người, cũng sớm đều biến thành xương khô trong đại lao. Cho dù Công chúa nhất thời hứng khởi, lại nhớ tới bản án này lại hạ cố hỏi thăm cũng không sợ, đến cả lệnh truy nã của bộ Hình còn có thể làm giả, huống chi chỉ vài câu làm chứng trong bản tường trình, đây là ……, hai ác tặc chết chắc rồi.
Cao Trường Sử truyền lệnh, không ngờ Tần Trùy lắc đầu:
– Không cần khoái mã, nhân chứng ở ngay trước mắt.
Nói xong, giơ tay chỉ Hồng Ba Vệ ở bên cạnh hắn.
Cao Trường Sử sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút không rõ ràng, là mình hoa mắt nhìn lầm rồi, hay là tên thanh niên xấu xí kia đột nhiên phát điên… mà Hồng Ba Vệ được chỉ đến lại mỉm cười:
– Không sai, ta có thể chứng minh, bốn năm trước ta và Tần đại ca cùng nhau ở ải Khổ Thủy biên giới, trong một năm đó ta tổng cộng giết bảy tên ác phỉ tây cảnh vượt biên, Tần Đại ca giết, còn nhiều gấp hai lần ta!
Tần Trùy cười ha hả:
– Huynh đệ tốt, ngươi cũng không tồi.
Tiếp đó lại đưa tay chỉ về phía trước:
– Bọn họ cũng có thể chứng minh.
Hướng ngón tay gã, không biết khi nào từ trong màn lụa của Công chúa đi ra hơn mười tên Hồng Ba Vệ, người cầm đầu cũng gật đầu cười nói:
– Ta cũng có thể chứng minh, ta cùng với Tần đại ca cùng một chỗ, đều là Hồng Ba gia tướng vì Vương gia công hiến, hai năm trước theo lệnh của Vương gia, đi theo Huyền Cơ Công chúa điện hạ.
Lúc này Nhâm Tiểu Bộ cất lời, người ở phía sau, thanh âm trong trẻo truyền ra:
– Ta cũng có thể chứng minh! Tần đại ca trong sạch, chính là trong sạch của phủ Hồng Ba.
Rầm một tiếng, Thái thú đại nhân quỳ rạp xuống đất. Tuy rằng có chút không ngờ sự việc tại sao xảy ra như vậy, nhưng y sao có thể không rõ, lần này phiền toái lớn, không ngờ biến Hồng Ba Vệ bên người Công chúa thành “đạo tặc truy nã”, càng muốn chết, gã đàn ông xấu xí này ở trong Hồng Ba Vệ lại còn có chút địa vị, ở trước mặt gã Công chúa chỉ giống mọi người, gọi gã “Tần đại ca”.
Trong lòng vừa kinh vừa sợ, còn vô cùng phẫn hận, Lưu Thái thú quay đầu hung hăng trừng mắt về phái Cao Trường Sử.
Cao Trường Sử giờ phút này mặt không còn chút máu, ánh mắt kinh hãi, sửng sốt đứng tại chỗ, hoàn toàn ngây dại, nếu không phải mồ hôi lạnh trên trán từng giọt từng giọt tí tách không ngừng, làm cho người ta gần như khó có thể nhận ra, gã rốt cuộc là người sống hay là tượng đất.