Mộc Du dù ngại ngùng cũng không thể không ôm chặt cổ hắn, gần như là nằm trên lưng hắn để hắn cõng mình đi.
Chớp mũi cậu vờn quanh đều là mùi hương của hắn, toàn thân cảm nhận được sự bảo bộc hắn mang đến mà nội tâm hỗn loạn lại càng thêm không ngừng đấu tranh.
Trong lúc nhất thời Mộc Du đã không có tâm trạng nào đi để ý những gì xảy ra trên đường đi của họ nữa.
Trong mắt cậu chỉ có sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn, còn là nhìn đến thất thần.
Nhưng cậu không để ý không có nghĩa nó không có.
Kết quả nhìn cảnh Cố Thời Minh cõng cậu cùng ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt hắn của cậu, dưới cái nhìn của người qua đường chính là như say như mê đến không có lối thoát đều bị đám sinh viên trong trường nhìn thấy hết.
Người chưa nhìn thấy cảnh Cố Thời Minh bế Mộc Du từ căn-tin đi ra đều được một trận kinh ngạc đến mức nghĩ mình hoa mắt nên không ngừng đưa mắt nhìn theo.
Còn lúc nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của Cố Thời Minh thì họ trước là chấn kinh, sau lại nghĩ mình hôm nay ra khỏi phòng đã mở cửa không đúng cách.
Nếu không tại sao mình lại nhìn thấy Cố học trưởng nở nụ cười như những kẻ ngốc nghếch đang yêu thế này khi cõng trên lưng một nam sinh.
Sau đó trong lúc hai người không biết, hình ảnh của họ đã bị người bưng lên diễn đàn trường điên cuồng thảo luận mất rồi.
Có lẽ Cố Thời Minh đã biết sẽ có chuyện này nhưng hắn sao có thể quan tâm.
Hắn chỉ hận không cho người của cả thế giới đều biết mình thích em ấy đấy chứ.
Chỉ là lúc này hắn nào có tâm trí nghĩ cái khác.
Hắn là bị cái nhìn chăm chú của người trên lưng nhìn đến cháy mặt luôn rồi, tâm tư đều đang nhảy nhót vì biết mình vẫn còn rất nhiều rất nhiều sức nặng trong lòng em ấy.
Chỉ cần vậy thôi.
Chỉ cần vậy thôi là đủ rồi.
Còn lại để hắn đến cố gắng đi.
Rốt cuộc về được đến ký túc xá.
Mộc Du đến lúc bị hỏi số phòng mới giật mình từ trong ngây ngốc.
Nhận ra nãy giờ mình luôn nhìn người ta, mặt cậu có chút nóng đến kinh người.
“Du Du! Em ở tòa nhà số mấy, lầu mấy, phòng mấy vậy?”
Trong lúc cậu đang trấn định lại nội tâm, lại giống như muốn che giấu hành vi vừa rồi của mình thì bỗng nhiên âm thanh của hắn lại vang lên, còn gần như là ngay sát bên tai khiến Mộc Du giật mình theo phản xạ hất hắn ra.
May mà nửa đường cậu chợt nhận ra mình còn đang ở trên lưng người ta nên níu lại vai hắn, lại thêm vòng tay của người kia cũng đủ chặt chẽ không khiến phản ứng bất chợt của cậu dẫn đến hậu quả gì không chịu được.
Nếu không…!Hậu quả thảm thiết lại còn mất mặt kia hiện lên trong đầu Mộc Du khiến cậu càng thêm mất tự nhiên nghĩ muốn tụt khỏi lưng đối phương bỏ chạy mất dạng luôn.
Như cảm nhận được tiếng cười khẽ của hắn, khuôn mặt cậu có chút nóng lại vì xấu hổ mà thành thẹn quá hóa giận, giọng điệu nghe có chút hờn dỗi cùng ngạo kiều khiến nụ cười trên môi người đàn ông càng thêm sâu hơn khẽ giương cao: “Tòa nhà số ba, lầu hai, phòng hai không sáu…”
Âm thanh của cậu lúc này có chút khàn khàn vì khóc quá nhiều nên nghe nó mềm nhũn đáng thương chứ chẳng tạo nên được hiệu quả cậu muốn.
Rơi vào tai ai đó chỉ giống như ủy khuất tủi thân thật lớn khiến con tim hắn rung động cùng thương sót còn có đau lòng.
Nếu có thể hắn nghĩ muốn ngay lập tức đi bù đắp cho cậu.
“Ừ.”
Cố Thời Minh nội tâm đắc ý bất giác rút về, thay vào đó là kiên định cùng trầm tĩnh đáp khẽ lại một tiếng rồi nhanh chân cõng cậu hướng về nơi cậu nói vững vàng bước đi.
Đường vào khu ký túc xá người có vẻ đông hơn nhiều.
Đại học không có giờ giấc cố định, có người lúc này sẽ đi học nhưng có người không.
Cho nên cảnh tượng này khó tránh bị người nhìn thấy nhiều hơn, tiếng bàn tán rầm rì cũng lớn hơn.
Lúc này đây Mộc Du mới thật sự được trải nghiệm cảm giác bị người vây xem đến ngượng ngùng xấu hổ không chịu được.
Cuối cùng cậu chỉ còn cách núp mặt vào gáy của ai đó trốn biệt.
Ngày thường có mặc váy ra đường cậu cũng không thấy ngại ngùng đến vậy nữa.
Đều là tại người này gây ra cả! Cậu không biết! Cậu trốn trước đây, cứ để hắn tự mình gánh hết tất cả đi! Ai bảo hắn chơi nổi chứ! Ai biết có khi bị nhìn đến phiền lần sau hắn sẽ không làm ra những hành động dễ dàng phá hỏng hình tượng hoàng tử trong mộng đám nữ sinh của mình nữa, thậm trí là tránh xa cậu…!Đúng…!Không phải trước đây vì sợ người ta biết hắn quen con trai nên mới chuyển đi ngay lập tức hay sao…!Vừa nghĩ đến đây trái tim bất chợt nổi lên một mạc đau đớn như bị kim đâm không ngừng khiến Mộc Du khổ sở đưa tay níu chặt ngực trái.
Khuôn mặt cũng tái nhợt dị thường.
Chút rung động vì sự quan tâm của người trước mặt như thể bị tạt cho một gáo nước lạnh, triệt để tắt ngúm.
Đúng vậy…!Làm sao cậu có thể quên…!Có lẽ hắn như vậy chỉ là do nhất thời nhàm chán mới đi trêu chọc cậu…