“Alo.”
“Anh Minh, em còn tưởng anh không bắt máy chứ.
Em còn đang định gọi cho dì Cố đây.”
Cùng thời điểm hắn mở miệng người bên kia cũng lên tiếng.
Đó là âm thanh của một cô gái, ngọt ngào, thanh thót, nghe vào tai có thể đoán được tuổi tác không lớn.
Lúc cô gọi tên Cố Thời Minh còn mang theo nồng đậm tình cảm không khó để nghe ra.
Đương nhiên, sẽ tốt hơn nếu như bỏ đi câu nói sau cùng mang đầy tính chất uy hiếp, ngạo mạn kiêu căng.
Đổi lại là Cố Thời Minh, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng không chút thay đổi.
Là không để trong lòng nên không bận tâm, càng không cần tức giận.
Có lẽ người bên kia biết rõ nhưng vẫn cứ nói, bởi vì cô ta chẳng còn lợi thế nào để sử dụng khi đứng trước mặt Cố Thời Minh.
Mặc dù biết chẳng có người đàn ông nào thích bị bày bố nhưng nếu không làm như vậy, cô ta chẳng thế nào có được hắn.
Ít nhất theo cô ta thấy, cách này vẫn sài được.
Rốt cuộc thì cô ta có thích hắn thật không không ai biết, cô ta chỉ biết người cô ta thích chỉ có thể là của cô ta, mặc cho người đó có thích hay không thích.
Loại tính cách bốc đồng ngạo mạn như vậy mặc kệ là ai đều không thể thích cho nổi.
Ngẫm lại một chút ý định trong đầu Cố Thời Minh mới không có dập máy, nếu không…
“Có chuyện gì sao?”
Giọng điệu của hắn không khác bình thường chút nào, không ấm không lạnh.
Đối với người bên kia lại không thể quen thuộc hơn, mới mỗi lần đều khiến cho cô ta nghiến răng.
Mà hắn càng như vậy càng khiến cô ta nghĩ muốn đem hắn ép vào khuôn khổ, càng là sử dụng những loại thủ đoạn khiến người chán ghét hơn.
Lắm lúc nhìn thái độ của Cố Thời Minh cô ta nghĩ rằng khiêu khích đối với là anh vô dụng, nhưng mỗi lần cô ta dùng chú dì Cố ra để nói thì vẫn là có thể ép hắn miễn cưỡng chịu đựng mình.
Cô ta dù trong lòng không vui nhưng lại biến thái dần dần ở trên loại ép mua ép bán này đạt được loại cảm giác khác.
Đó là cảm giác thao túng mọi thứ trong tay, kết quả Cố Thời Minh càng khó chịu cô ta lại càng vui vẻ.
Cho nên chỉ cần Cố Thời Minh còn chịu đáp lại là đủ rồi.
“Đương nhiên là có chuyện mới muốn tìm anh rồi.”
Người con gái bên kia mềm giọng ngọt ngào nói.
Cũng không đợi hắn hỏi đã nói tiếp: “Không phải mấy hôm nữa ba mẹ em sẽ đi Thụy Sĩ du lịch sao?”
“Năm nay em không đi với họ.
Dì Cố nói rằng em có thể đến nhà anh cho đến khi ba mẹ về để tiện chiếu cố a.”
“Không được.”
Cố Thời Minh vừa nghe đã một ngụm bác bỏ.
Quả nhiên sau đó liền nghe thấy cô gái bên kia giọng điệu ủy khuất xen lẫn khó chịu nói: “Sao lại như vậy!?”
“Tôi về trường rồi.”
“A…”
Câu trả lời của hắn khiến cho cô gái kia muốn phát tác tính tình lại không phát được.
Trong lúc chưa nghĩ ra được nên làm sao thì đã nghe hắn nói:
“Tôi đã muốn có một con dao Thụy Sĩ từ lâu nhưng chưa có dịp đến đó để mua.
Trong nước rất nhiều hàng giả.”
“A…! Nếu anh thích như vậy thì để em mua cho anh làm quà sinh nhật nhé.
Không phải còn một tháng nữa sẽ đến sinh nhật anh sao.
Vừa hay lúc đó chuyến đi Thụy Sĩ cũng đã kết thúc.
Anh còn muốn mua gì nữa không? Socola ở Thụy Sĩ rất ngon.”
Nghe giọng nói của người bên kia vọng qua, Cố Thời Minh hiếm thấy nở một nụ cười đạm mạt lạnh căm căm.
Sau khi kiên nhẫn nói thêm vài câu nữa Cố Thời Minh cúp máy.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh rời khỏi rừng cây nhỏ, không hề có chút áy náy khi vừa mới lừa gạt một cô gái đang theo đuổi mình.
Đương nhiên, nếu tất cả thủ đoạn của cô ta là dùng để theo đuổi người mình thích mà không phải do tính cách vặn vẹo của cô ta gây ra.
Còn ở bên kia Lạc Thi Nhu khó được một lần nói chuyện với Cố Thời Minh mà không bị hắn lạnh nhạt, có chút bất ngờ giương cao chiếc cằm tinh tế ngạo nhân.
Tuy rằng cô ta cứ có cảm giác là lạ nhưng ý tưởng còn chưa kịp nổi lên nó đã bị cảm giác chinh phục cho chèn ép.
Rốt cuộc việc Cố Thời Minh thay đổi thái độ với mình chỉ khiến cho cô ta cảm thấy đắc ý không chịu được, làm sao lại nghĩ được việc này có che dấu mưu đồ gì.
Ít nhất trong lòng cô ta không có lại xoắn xuýt về việc kế hoạch ban đầu không thực hiện được mà quay sang đối với ba mẹ mình ở trong nhà ăn hô lên: “Cha mẹ, làm vé máy bay cho con luôn.
Con đổi ý rồi, muốn đi Thụy Sĩ cùng hai người.”
“Khó được ở cùng nhau, sao con có thể không đi chứ!”
Hai vị phụ huynh Lạc gia nghe con gái mình nói mà không khỏi nhìn nhau rồi cùng bật cười.
Mẹ Lạc đem đĩa thức ăn đặt xuống bàn còn không quên cười nói: “Cô bớt làm bộ đi.”
“Không phải nói muốn đến chỗ đứa nhỏ Thời Minh kia sao?”
Bị mẹ mình nhắc Lạc Thi Nhu hơi hơi nhớ lại cũng thấy có chút tiếc hận.
Nhưng lời đã đáp ứng với Cố Thời Minh rồi, cô ta không nghĩ bỏ lỡ cơ hội xây dựng cảm giác yêu đương chân chính với hắn nên vẫn nói: “Làm sao mà so sánh được.”