Đây là một thế giới, tạm gọi là Linh giới, nơi tồn tại nhiều chủng loài biết cách vận dụng năng lực của linh hồn để lao động, chiến đấu hoặc đưa vào công cụ để tăng hiệu quả công việc.
Năng lực của linh hồn được gọi chung là Linh lực.
Những chủng loài biết dùng linh lực chia làm nhiều chủng loại, vị dụ các loài động vật dùng linh lực được gọi chung là Linh thú, Linh thú hình người, Linh ngư, Linh trùng, Linh mộc, Linh thảo, Linh dược,…
Riêng với một số trường hợp đặc biệt như Linh thú hình người và Nhân loại, những kẻ tu luyện linh hồn được gọi chung là luyện hồn giả hoặc kẻ luyện hồn.
Kẻ luyện hồn khi bước vào tuổi dậy thì sẽ bắt đầu quá trình tu luyện nhờ vào công pháp luyện hồn.
Công pháp luyện hồn chia thành nhiều loại, mỗi loại lại giúp người tu luyện tiến bộ theo một quá trình khác nhau, có loại công pháp giúp người luyện phát triển mạnh ở những cấp đầu, về sau lại chậm dần, có loại công pháp ban đầu cực kỳ khó luyện, nhưng khi luyện thành thì sẽ nhận ra linh hồn phát triển nhanh vượt bậc, cũng có loại công pháp giúp người luyện phát triển nhanh và đều, nhưng đương nhiên phải trả giá ở một phương diện khác, ví dụ như tuổi thọ, thể chất, hoặc có loại công pháp chậm đều, nhưng đổi lại là người luyện sẽ có được thể chất mạnh khỏe, hoặc giữ được tuổi xuân lâu dài, đa phần nữ giới rất thích luyện loại công pháp này…
Quá trình tu luyện linh hồn chia ra làm nhiều giai đoạn, vượt qua mỗi giai đoạn, linh hồn sẽ phát triển theo hướng mới để mỗi lúc một hoàn thiện hơn.
Mỗi giai đoạn tương ứng với một cấp bậc:
Thường Nhân – Linh Sĩ – Linh Úy – Linh Tá – Linh Tướng – Linh Vương – Linh Đế – Chúa Tể – Thần – Tối Thượng.
Đấy là về mức độ phát triển của linh hồn, trong quá trình phát triển ấy, linh hồn lớn mạnh cũng sinh ra những khả năng đặc biệt của linh lực, gọi chung là Cảnh giới linh lực.
Bao gồm 9 cảnh giới:
Nhập Thể – Phóng Xuất – Kết Tinh – Hữu Hình – Hữu Ý – Hư Hóa – Phi Thăng – Hóa Thần – Hoàn Mỹ.
Để phát huy năng lực đặc biệt của cảnh giới, kẻ luyện hồn cần học các loại võ học, linh thuật hoặc bí kỹ, tuyệt học thích hợp cho từng cảnh giới tương ứng, gọi chung là hồn kỹ.
Để học được hồn kỹ, đương nhiên cần bí kíp, để luyện tốt và nhanh, đương nhiên cần sư phụ.
Kẻ luyện hồn khi bắt đầu quá trình tu luyện sẽ có vài con đường để chọn, ví dụ theo học một học viện theo chương trình luyện hồn phổ thông, hoặc xin vào bang phái để theo học chương trình luyện hồn đặc trưng của bang phái ấy, còn không thì tìm theo học một vị danh sư hay cao thủ nào đấy.
Cũng có những người theo hai hoặc cả ba đường trên để tu luyện theo cách tối ưu nhất.
Nói về học tập trong học viện, quá trình học tập kéo dài từ 3 đến 6 năm, chỉ cần đạt đủ tiêu chuẩn về lý thuyết và thực hành sẽ được xét tốt nghiệp.
Học viên tốt nghiệp từ học viện sẽ nhận được một tấm bằng tốt nghiệp và có thể dùng tấm bằng này để xin vào làm việc tại các công ty, tổ chức trên khắp cả nước (thực tế là người miền này xin làm việc ở miền khác sẽ bị điều tra giám sát kỹ lưỡng đề phòng gián điệp và bị đánh thuế vùng miền khá cao).
Tuy nhiên, tấm bằng ấy thực tế chỉ có giá trị với các công việc văn phòng, đòi hỏi kiến thức, kỹ năng mềm, còn đối vời các công ty, tổ chức yêu cầu năng lực chiến đấu, thì ngoài tấm bằng và lý lịch, người luyện hồn thường phải trải qua những bài khảo nghiệm thực chiến, công việc càng tốt, khảo nghiệm càng khó.
“Ngươi là ai?
Sao dám xâm nhập khu vực cấm?”
Nghe một giọng nữ trong trẻo và có phần quen thuộc, Dương quay đầu nhìn lại.
Trước cửa phòng là một thiếu nữ xinh đẹp, nàng mặc trên mình màu áo vàng nhạt thanh thoát mềm mại, cơ thể mảnh mai nhưng không kém phần đầy đặn ở những chỗ cần thiết.
Dương mỉm cười, nhẹ nhàng tháo mũ trùm đầu cùng cặp kính:
“Như Nguyệt, đã lâu không gặp…”
Như Nguyệt môi run, ánh mắt long lanh rưng rưng vì bất ngờ, chân nàng nhẹ nhàng tiến đến…
Dương nhìn vào mắt Như Nguyệt, tay hắn dang ra chuẩn bị đón nàng vào lòng…
Chát!
Khác với Dương đoán, Nguyệt vừa tiến đến liền giơ tay vả mạnh vào mặt Dương, khiến hắn choáng váng ngã bẹp xuống đất.
Như Nguyệt nói giọng giận dữ:
“Ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên ta?
Không biết lịch sự à!”
Dương đau muốn khóc vì không hề phòng bị, ôm mặt sưng đỏ phân trần:
“Không nhận ra ta sao?
Ta là Dương đây!
Võ Phi Dương cùng phòng ký túc xá với nàng ngày xưa đây!”
Như Nguyện nhìn Dương với ánh mắt nghi ngờ:
“Ngươi là Dương?
Hình như không giống, đừng hòng lừa bổn tiểu thư nhá!”
“Ặc!
Mới một năm không gặp đã quên mặt ta sao?”
“Đã một năm rồi sao?
” Như Nguyệt chu môi suy nghĩ, ra vẻ như không quan tâm mấy:
“Ừ thì cứ xem như ngươi là tên Dương đi.
Thôi ta có việc phải đi đây!”
Nói xong, Như Nguyệt phũ phàng quay đi, nhưng nàng vừa nhấc chân liền bị Dương nắm tay kéo lại.
Lúc Dương ra sức định kéo Như Nguyệt ngã vào lòng mình, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa hắn và nàng, kèm theo một giọng nữ lạnh lùng:
“Muốn sống thì buông tay!”
“Linh Vương?
” Dương kinh ngạc, nhưng chưa buông tay Như Nguyệt, dù người phụ nữ áo đen vừa xuất hiện trước mặt tỏa ra uy lực còn mạnh hơn tượng Cang Kim Long mà hắn gặp trong Tứ linh hội tụ.
Như Nguyệt vội can ngăn:
“Dì Linh, hắn là bạn con!”
Nghe thế, người phụ nữ tên Linh mới dịu xuống, quay sang thấy ánh mắt của Như Nguyệt liền hiểu ý, thoắt cái đã ẩn đi mất.
Như Nguyệt giải thích:
“Xin lỗi ngươi…
dì ấy là vệ sĩ cha phái theo giám sát và bảo vệ ta.”
Dương gật đầu, trong lòng cảm thán:
“Con gái cưng của thành chủ Sài thành có khác, Linh Vương mà chỉ đáng làm vệ sĩ… chẳng bù cho mình…”
Hắn hỏi:
“Vậy nàng đến đây làm gì?
Sao lại vội thế?”
Nguyệt không thể nói cho Dương biết lúc nãy đi vội chỉ là vì nàng sợ Dương thấy gương mặt ửng hồng bối rối của mình.
Từ khi nhìn thấy bóng lưng, nàng đã cảm giác được kẻ này chính là Dương nhưng vẫn giả vờ quát lên.
Lúc Dương quay mặt lại, không cần hắn tháo mũ trùm, không cần hắn tháo mắt kính, nàng cũng nhận ra chính là gương mặt quen thuộc của hắn, gương mặt của kẻ đã sống cùng nàng trọn một đời trong Ảo mộng vĩnh hằng, nhưng nàng vẫn giả vờ không nhận ra, dù tim nàng đập điên cuồng.
Khi Nguyệt tiến đến Dương, chình là lúc nàng chỉ muốn sà vào lòng hắn, ôm chặt hắn để thỏa lòng nhớ thương, nhưng nàng giận và thẹn, giận vì hắn đã lừa nàng, một mình xâm nhập Long thành, thẹn vì hắn là Dương của thực tại, không phải là người chồng yêu dấu trong Ảo mộng của riêng nàng, vì vậy mà nàng tát hắn, vừa để hả giận vừa che giấu thẹn thùng, quên mất là cả hai đang ở trước bàn thờ nhà Dương.
Như Nguyệt cúi lạy bàn thờ cha ông Dương, sau đó khều hắn:
“Ra ngoài rồi nói…”
Như Nguyệt và Dương ra ngoài phòng khác, cả hai ngồi xuống ghế, Như Nguyệt ngồi bên cạnh Dương và giữ một khoảng cách, không phải nàng muốn ngồi gần Dương, mà là không muốn ngồi đối diện để tránh ánh mắt hắn.
“Cả năm nay ngươi đi đâu?
” Như Nguyệt hỏi với giọng chẳng mấy tự nhiên.
“Ta?
Sau khi đến Long thành, ta…”
Dương kể tóm tắt quá trình phiêu lưu của bản thân, vẫn dùng chiêu cường điệu hóa để tăng phần kịch tính, nhưng giọng hắn nhỏ dần vì quê độ khi thấy Nguyệt chẳng hề bày tỏ cảm xúc, tựa như chẳng mấy quan tâm.
Quê độ, Dương chuyển sang hỏi thăm những người hắn quen biết, gồm Lệ, Mộng, bọn bạn Sinh, Chung, Trần, My…
Nguyệt đáp bằng giọng đều đều, cố ngăn cơn nấc nghẹn vì buồn tủi nhớ thương:
“Mọi người đều khỏe, ngươi về chưa được bao lâu thì lại mất tích nên ai cũng buồn… Vu Sinh, Lâm Chung, Từ Trần đều còn học ở học viện, My đã tốt nghiệp sớm, có bằng giả kim thuật sĩ và đang làm việc tại hội giả kim Sài thành…”
“Còn nàng thì sao?
” Dương hỏi.
Như Nguyệt trừng mắt liếc Dương, tuy đáng sợ nhưng vẫn thập phần đáng yêu, nàng nói:
“Sao cứ gọi ta là nàng vậy?
Ta thân với ngươi lắm sao?”
“Ách!
Ta…” Dương cứng họng.
“Ta cũng vừa tốt nghiệp, xin vào làm ở phủ chủ Sài thành, hôm nay ta đến đây chính là để làm nhiệm vụ khảo nghiệm thực chiến.”
“Khảo nghiệm thế nào?”
“Điều tra một vụ án, tiện đường ghé nhà ngươi…
Vừa đi thăm hỏi thông tin về thì thấy ngươi.”
“Tra án?
Tuy ở đây không xa Sài thành nhưng Sài thành thiếu gì vụ án để tra, sao nàng phải đến tận đây?”
“Giao ở đâu thì làm ở đó thôi!
” Như Nguyệt lạnh nhạt đáp, thật ra nàng chọn đến đây tra án chính là để tranh thủ thăm nhà Dương.
“Vậy nàng tra án gì…”
Dương đang hỏi, chợt ngậm miệng im bặt vì nhận thêm một cái liếc cảnh cáo của Như Nguyệt…
Như Nguyệt vẫn chưa nguôi giận, không nói gì thêm mà phũ phàng từ biệt rồi rời đi.
Dương đương nhiên là trong lòng khó chịu vị đang bị Như Nguyệt trừng phạt ngầm, liền chờ Như Nguyệt đi khuất rồi lẻn theo sau, dù biết là trò theo lén này vô tác dụng vì có một Linh Vương theo cùng.
Nhóm công an huyện cũng đã rời đi, căn nhà của Dương tưởng chừng như lại chìm vào bình lặng, nhưng không ai
– kể cả vị Linh Vương theo sau Như Nguyệt
– từng hay biết rằng trên mái nhà họ Võ có một lãng tử anh tuấn đang nằm ngửa cổ uống một chai bia, hắn liếc về hướng Dương vừa đi mất, môi hiện một nụ cười:
“Hắc Vũ Tiên Long – Võ Phi Dương đó sao…
Để ta xem ngươi có gì thú vị…”
Người thanh niên nói xong, nhẹ nhàng rời mái nhà đáp xuống mặt đất, như một làn gió âm thầm di chuyển theo hướng Dương đi…
Hai tiếng sau…
“Sao ngươi cứ theo ta hoài vậy?”
Như Nguyệt bực bội quát lên, lúc đầu Dương còn âm thầm theo sau, hiện tại đã chai mặt đến nỗi đi ngay sau lưng Nguyệt.
“Ta lo cho nàng…”
“Tin ta gọi dì Linh đánh què chân ngươi không?”
Dương nhe răng cười:
“Nàng không nỡ đâu…”
“Ta… Hừ!
Ta mặc kệ ngươi!
” Như Nguyệt bực dọc đi tiếp, không thèm quay đầu nhìn Dương thêm cái nào.
Hai người một nam một nữ tiến sâu vào khu rừng hoang sơ gần di tích chiến khu D bên cạnh hồ Trị An.
Theo Dương biết được từ Google, nhiệm vụ của Như Nguyệt là điều tra về một bọn bắt cóc, bọn này gồm 3 tên, tên cầm đầu là Linh Tá cấp 3, hai tên còn lại là Linh Tá cấp 1.
Đấy cũng là thông tin Sài thành có được, Như Nguyệt, con gái thành chủ Sài thành, cháu nội của một vị Chúa Tể, hiện tại đã đột phá thành Linh Tá cấp 1, kết hợp tuyệt học Nguyệt Vũ cùng năng lực Hồ ly hóa, lại có kinh nghiệm một đời trong Ảo mộng vĩnh hằng, đương nhiên nàng thừa sức chiến đấu với ba kẻ kia.
Nhưng, thông tin Sài thành có được sao chính xác bằng thông tin Google có được!
Bọn bắt cóc kia đúng là chỉ có ba người với cấp bậc Linh Tá, quan trọng là mục đích của bọn hắn, chính là bắt cóc phụ nữ để bán cho một tổ chức:
Kinh Nguyệt giáo.
Đương nhiên Dương không thể nói cho Như Nguyệt biết điều này, thay vào đó là kiên trì theo sau chuẩn bị diễn trò anh hùng cứu mỹ nhân quen thuộc…
CONTINUE…