Hội Ngộ Chốn Âm Ti

Chương 12




Lưu Tuyết Khuê nghe tin nữ nhân kia đã tỉnh thì tức tối sang phòng cô ngay, nhưng nàng vừa đến đã thấy có người đến sớm hơn nàng rồi.
Bái kiến phụ hoàng
Minh Triệu đang trò chuyện với hai cha con họ Vương thì quay sang nhìn Lưu Tuyết Khuê gật đầu cho miễn lễ.
Phải rồi, nghe nói ngươi là người đầu tiên đến phòng bảo vệ công chúa của trẫm sao?
Minh Triệu thấy Lưu Tuyết Khuê liền nhớ ra sự việc hai ngày trước nên đã hỏi.
Đúng vậy thưa bệ hạ
Vì Vương Đỉnh Hoa bị thương nên đã được Minh Triệu cho miễn lễ đến khi lành vết thương, xem ra Vương Đỉnh Hoa cô đã được đặt cách khá nhiều từ vị hoàng đế này rồi.
Trẫm từ lâu đã xem trọng ngươi, bây giờ trẫm cho ngươi một ân huệ xem như đã bảo vệ được cho Lưu Tuyết Khuê
Minh Triệu nói như vậy là ngài không biết được rằng những tên thích khách ấy đến đây quấy rối là do cô đã giết hại đại ca họ nên mới đến để trả thù.

Minh Triệu tưởng rằng thích khách đến náo loạn chốn hoàng cung chỉ để muốn làm hại người trong hoàng tộc, hoặc cướp tài sản này nọ.
Điều gì cũng được sao?
Nhận được cái gật đầu của hoàng đế thì cô mỉm cười, Vương Đỉnh Thất thấy con gái mình cố gắng ngồi dậy thì liền đi đến giúp cô.
Vậy thần muốn người thả những tên thích khách còn sống sót và đang bị giam giữ

Mọi người nghe Vương Đỉnh Hoa nói ra ân huệ này thì hết sức ngạc nhiên, ai cũng mở to mắt mà nhìn người đang ngồi trên giường kia.
Tại sao?
Minh Triệu khá hứng thú với tính cách của nữ nhân trước mặt.

Nếu như là kẻ khác thì sẽ muốn thăng chức hay vòng vàng châu báu chứ không phải là một điều buồn cười như thế này, thế nào lại muốn tha cho kẻ đã làm mình bị thương sắp chết như nữ nhân Vương Đỉnh Hoa cơ chứ!!
Cô lắc đầu mỉm cười từ chối trả lời, dù gì Vương Đỉnh Hoa đã ra tay sát hại đại ca họ, xem như chuộc lỗi bằng cách giúp họ thoát ra khỏi chốn lao tù này đi.

Như vậy là không ai nợ ai nữa rồi.
Khi Minh Triệu bỏ đi thì thái y cũng được phép vào phòng để xem xét lại sức khoẻ của cô, được nhận xét rằng sức khoẻ đã ổn định hơn và cần ăn những thứ bổ dưỡng để tiếp thêm sức khoẻ và đưa cho thuốc uống giúp vết thương mau lành rồi thái y cũng ra về.
Công chúa ở đây cùng với Đỉnh Hoa hay sao?
Vương Đỉnh Thất có việc nhưng thấy Lưu Tuyết Khuê vẫn đứng đó thì liền hỏi.

Thấy nàng gật đầu ông cũng mạn phép nhờ công chúa ở lại trò chuyện cũng như trông chừng giúp con mình, sau đó Vương Đỉnh Thất cũng khép cánh cửa lại để hai nữ nhân bên trong phòng.
Nàng sao vậy? Mặt mài bí xị là thế nào?
Vương Đỉnh Hoa đưa mắt nhìn vị công chúa kia từ nãy giờ vẫn một thái độ mà buồn cười, gương mặt buồn bã có phần hờn dỗi này là sao đây?
Ngủ đến tận hai ngày nên nhớ nàng quá, để ta ôm một cái được không?
Vương Đỉnh Hoa nhẹ nhàng mở hai cánh tay mình ra chờ đợi nữ nhân kia đi đến, Lưu Tuyết Khuê ngồi trong lòng của cô mà tự trách mắng mình.
Là tại ta..


Làm sao? Sao lại tại nàng?
Vương Đỉnh Hoa khó hiểu, nếu như nhớ không lầm là cô vẫn là kẻ giết hại tên kia nên mới bị trả thù mà? Trước sau gì Lưu Tuyết Khuê không có một chút dính dáng đến chuyện này vậy người này tự trách là tự trách cái gì!?
Nếu ta không làm ngươi mất tập trung thì…!
Haha
Vương Đỉnh Hoa bật cười xen ngang câu nói của nữ nhân ngốc nghếch mà mình đang ôm trong lòng, việc như thế mà cũng nghĩ ra được hay sao? Cũng là lẽ thường tình khi thấy một người nào đó gặp nguy hiểm thôi mà!
Nàng đáng yêu đến ngốc nghếch..


Ngươi nói cái gì hả?

Nghe người này nói mình ngốc, Lưu Tuyết Khuê không còn cảm giác tự trách mình nữa mà thoát ra khỏi cái ôm như thể muốn cho tên này một trận vì dám ngạo mạn.
Nàng nhẹ một chút..


Vương Đỉnh Hoa vờ làm mặt nhăn mài nhó trông rất đau đớn làm cho vị công chúa trước mặt hoảng loạn luôn miệng nói câu xin lỗi không ngưng, cô mỉm cười vì đã dụ được người này.

Thật ra là bị động vết thương nên hơi đau một tý nhưng không đau đến mức muốn chết đi sống lại như Vương Đỉnh Hoa đã diễn.
Nàng đừng xin lỗi ta nữa.

Thay vào đó là hôn ta đi, ta sẽ mau chóng hết đau thôi
Vương Đỉnh Hoa đưa mặt mình ra mà chờ đợi cái hôn của nữ nhân kia.

Nàng đỏ mặt vì lời đề nghị này vì nó hết sức là vô lý ” Làm sao mà hôn lại hết đau được cơ chứ!? “
Nhanh nào, bộ nàng không yêu ta sao?
Vương Đỉnh Hoa vẫn quyết chờ đợi cái hôn của Lưu Tuyết Khuê, nhưng nàng lại bối rối ngập ngừng mà chối biện.
Nhưng..

nhỡ như ai đó vào đột ngột thì..


Không ai lại có thể mất lịch sự như vậy cả, huống hồ chi đây là phòng nghỉ ngơi của một người bệnh như ta
Nàng hết cách từ chối mà hôn lên đôi gò má của nữ nhân đòi hỏi kia, Vương Đỉnh Hoa chau mày khó hiểu sao lại là chỗ đó? Bộ mẹ con hay sao?
Cô không cần người kia chủ động nữa mà nâng gương mặt của Lưu Tuyết Khuê lên để đặt lên đôi môi đó một nụ hôn.

Vương Đỉnh Hoa từ môi hôn xuống cằm, cô phà hơi vào chiếc cổ trắng ngần ấy mà liếm láp nhẹ nhàng làm cho Lưu Tuyết Khuê hết sức ngứa ngáy.

Vương Đỉnh Hoa chuyển lên trên mấp máy cánh tai đỏ ửng của nàng, trong người cả hai lại liên tục nóng ran lên như đêm yêu thương hôm trước.
Nàng thật sự là một mỹ nhân đáng yêu

Vương Đỉnh Hoa thỏ thẻ vào tai nàng làm cho Lưu Tuyết Khuê đỏ mặt vì ngại ngùng, nàng ôm lấy gương mặt của cô rồi hôn nhẹ lên đôi môi ấy.
Ngươi sẽ yêu ta bao lâu?
Ta sẽ yêu nàng hết kiếp này.


Cô mỉm cười nói với giọng chắc nịch nhưng làm sao mà nữ nhân này tin cơ chứ, nàng đứng dậy chỉnh sửa lại y phục của mình cho chỉnh tề như lúc ban đầu.
Ta không mong ngươi hứa hẹn…!
Ta không hứa hẹn.


Vương Đỉnh Hoa phản bác, đó là mục tiêu của đời cô giống như ước mơ trở thành một vị tướng quân, nhưng bây giờ song song theo nó là Vương Đỉnh Hoa cả đời sẽ yêu một mình Lưu Tuyết Khuê này.
Ta không muốn phải nói trước chuyện gì cả, ta chỉ muốn có một mối tình như tướng quân Tương Nhiễu Phong và phu nhân Uyển Vũ Hằng.

Ta muốn được yêu trọn vẹn một người, nhưng ta lại không muốn phải đau khổ như người phụ nữ ấy..


Vương Đỉnh Hoa nhìn nét mặt u buồn của nàng mà thở dài, làm sao khi nhắc đến là người này lại trầm tư như thế chứ? Có lẽ sức công phá của mối tình ấy quá lớn vì đã gần trăm năm vẫn còn dư âm lại sự buồn bã, mất mát đau thương của người ra đi và người ở lại.
Vậy ta sẽ yêu nàng hết kiếp này!
Vương Đỉnh Hoa vẫn nhắc lại câu nói lúc nãy, cô chắc chắn với sự quyết định của mình và cả đời này Vương Đỉnh Hoa chỉ yêu mỗi Lưu Tuyết Khuê.

Vì nàng là người đầu tiên mang đến cho cô cảm xúc, nàng là người đầu tiên cô tiếp xúc mà cảm thấy thoải mái nhất và khi bên nàng cô cảm nhận được sự bình yên cũng như được là chính mình.

Vương Đỉnh Hoa cả đời sẽ yêu thương và bảo vệ nàng!.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận