“Camera giám sát trong trung tâm thương mại bị hỏng ở nhiều chỗ, video không có chế độ nhìn đêm, chúng tôi chỉ có thể truy xuất được 3.340 người và 240 xe. Quản lý trung tâm thương mại cho biết lúc đó vì tiết kiệm chi phí nên không lắp đặt camera ở các lối thoát hiểm, vì vậy chúng tôi hiện vẫn đang kiểm tra… cần đợi thông tin hiệu quả từ đội trưởng Lục, thì Dự án Kim Thuẫn có thể mở để tìm kiếm.”
Lâu Hiểu Quang nói xong nhìn về phía Lục Thi Mạc, nhưng Lục Thi Mạc vẫn không ngẩng đầu.
Lý Tư Đình nhíu mày, “Hư hỏng do tự nhiên hay do phá hoại?”
“Camera giám sát lối thoát hiểm tầng hai hỏng đã một thời gian, trung tâm thương mại không sửa chữa. Hai camera ở bãi đỗ xe dưới lòng đất đã mất điện, chúng tôi đã kiểm tra và không phát hiện phá hoại,” Lâu Hiểu Quang gãi đầu nói.
“Các nạn nhân đã được xác nhận chưa?” Lý Tư Đình quay sang tổ điều tra.
Tổ điều tra trả lời: “Một số nạn nhân đã xác nhận, gia đình đã nhận xác, nhưng nạn nhân trong vụ án giết người tên là Trương Lâm, qua phỏng vấn sơ bộ đã xác định được danh tính, nhưng do thi thể bị tổn thương nặng, cha mẹ từ tỉnh khác chưa kịp đến nhận, chúng tôi chỉ có thể đợi kết quả xét nghiệm DNA.”
Lý Tư Đình bốn mươi tuổi, đã phụ trách nhiều vụ án lớn nhỏ của đội cảnh sát, là chuyên gia phân tích thông tin xuất sắc trong hệ thống công an, tỉ lệ giải quyết các vụ án công cộng lớn rất cao, năm ngoái, một vụ nổ khó giải quyết ở khu vực Tây cũng do ông phối hợp xử lý.
Lục Thi Mạc đã hợp tác với ông nhiều lần, trong cuộc thi võ trang quốc gia, hai người đã cùng nhau mang về giải nhất cho sở cảnh sát thành phố. Lục Thi Mạc nhai từng thìa cơm, nhìn mái tóc thưa thớt của người đàn ông, nghe nói gần đây ông đã ly hôn, nhưng cô không thấy ông có vẻ gì là buồn bã.
Không giống bản thân, thân ở Tào doanh lòng ở Hán, linh hồn đã bay đi ba lần.
“Vậy chúng ta hãy sắp xếp hướng điều tra tiếp theo.” Lý Tư Đình nghiêm mặt, thật sự có dáng vẻ của một lãnh đạo.
“Tổ khám nghiệm nhanh chóng khóa chứng cứ, đưa ra chân dung nghi phạm và xác định động cơ gây án, báo cáo pháp y ra thì tổ điều tra lập tức vào cuộc điều tra thông tin nạn nhân, tổ giám sát mở rộng phạm vi kiểm tra các nghi phạm, tổ điều tra dân chúng tiếp tục điều tra các nạn nhân bị thương, tập trung vào nhân viên trung tâm thương mại.”
“Tổ tình báo tăng cường kiểm soát các đối tượng tình nghi trên toàn thành phố, chúng ta không thể loại trừ khả năng nghi phạm có nhân cách chống đối xã hội và có thói quen phóng hỏa, điều tra phải thực hiện theo chiến lược một người một lần, không được lãng phí thời gian vàng trong việc phá án.”
“Trước tám giờ sáng ngày mai, tôi phải thấy được chân dung ban đầu của nghi phạm, ăn xong thì nhanh chóng làm việc.”
–
Lúc mười một giờ đêm.
Lục Thi Mạc ngồi trong văn phòng, phòng thí nghiệm bên cạnh đông nghịt người, phân tích dấu vân tay, xét nghiệm DNA, nhận diện dấu chân, mọi người đều làm nhiệm vụ của mình.
Sáng mai phải có chân dung.
Thực sự là một thử thách.
Lục Thi Mạc và Lâm Thư không dám lơ là, ngồi cạnh nhau bắt đầu tổng hợp hồ sơ khám nghiệm hiện trường.
“Vừa rồi, pháp y đã cho biết thời gian chết cụ thể của Trương Lâm là từ tám giờ đến tám giờ rưỡi.” Lục Thi Mạc nhìn tin nhắn rồi nói với Lâm Thư, “Nguyên nhân tử vong: nghẹt thở cơ học, dấu hiệu giống như bị siết cổ, thi thể bị hủy hoại một phần bởi chất nổ, còn lại phải chờ kết thúc khám nghiệm.”
“Chất nổ hủy hoại…” Lâm Thư nói rồi cúi đầu nhắn tin, “Tôi sẽ thúc giục phân tích chất nổ.”
Lục Thi Mạc cầm bút phân tích từ thời gian gây án, “Theo mô phỏng trong buổi chiều hôm nay khi chúng tôi kiểm tra, từ lối thoát hiểm tầng ba xuống tầng hai, ít nhất cần khoảng mười phút.”
“Thiết bị nổ điều khiển từ xa được đặt ở nhiều vị trí, vì vậy chắc chắn cần thời gian bố trí rất nhiều, các điểm cháy trong trung tâm thương mại này, hoặc là bị cắt đứt dây chuyền không có camera, hoặc là camera bị mù vào ban đêm, không ghi lại được, thì rất có thể hắn đã âm thầm ở trong trung tâm thương mại từ trước.”
Lục Thi Mạc tưởng tượng một bóng đen lởn vởn trong trung tâm thương mại vào ban đêm như một hồn ma. Hắn rất nhạy bén và thận trọng, cúi đầu và đặt thiết bị nổ ở các tầng tương ứng.
Lâm Thư phân tích, “Nghi phạm có thể đã ở trong trung tâm thương mại suốt.”
Lục Thi Mạc gật đầu, “Về không gian gây án…”
Lâm Thư bổ sung, “Nghi phạm đã khéo léo tránh được camera giám sát và vào được bên trong trung tâm thương mại, khả năng rất cao là nhân viên trong trung tâm thương mại, đặc biệt là đối với nghi phạm phóng hỏa, hắn phải rất quen thuộc với nơi này và biết được bố trí.”
“Dựa vào phạm vi giám sát của trung tâm thương mại, khả năng duy nhất mà nghi phạm vào trung tâm thương mại là từ hầm gửi xe, và hầm gửi xe liên thông với tòa nhà văn phòng bên cạnh, phạm vi tìm kiếm khá rộng.” Lục Thi Mạc nhìn bản đồ khám nghiệm hiện trường, ghi chú trên sổ: “Ngày mai kiểm tra hầm gửi xe.”
Ngoài thời gian gây án, không gian gây án, hiện trường gây án là quan trọng nhất. Nó liên quan chặt chẽ đến hành vi của tội phạm và có thể phản ánh động cơ và tâm lý của tội phạm kịp thời.
Lục Thi Mạc chống cằm, lật đi lật lại những bức ảnh khám nghiệm hiện trường trên máy tính.
“Có một số quầy thu ngân của các cửa hàng không bị lục soát, có thể loại trừ động cơ phóng hỏa vì lợi ích.”
“Điểm cháy được bố trí ở giữa các quầy trưng bày, thi thể nằm dưới quầy trưng bày có dấu hiệu rõ ràng của sự di chuyển, đầu hướng về chất nổ, thi thể bị biến dạng.”
Lục Thi Mạc nhìn vào bức ảnh thi thể cháy đen trên màn hình, “Dựa vào việc thi thể bị biến dạng, cảm giác như nghi phạm có động cơ báo thù rất mạnh.”
“Nhưng nhìn vào toàn bộ cách bố trí thì cảm thấy rất bất hợp lý…” Lục Thi Mạc di chuyển tay qua lại trên chuột, kiểm tra từng điểm nghi ngờ trên ảnh.
“Đúng, rất mâu thuẫn.”
“Dựa vào cách bố trí các điểm cháy tại hiện trường, nghi phạm đã đặt thiết bị nổ ở vị trí trung tâm của chất dẫn cháy, ý định phóng hỏa rất mạnh, nhưng hắn không phá hoại thiết bị chữa cháy cũng không cản trở lối thoát hiểm.” Lâm Thư từ góc độ khám nghiệm cháy đưa ra ý kiến của mình.
“Thế thì chắc chắn có thứ tự phạm tội chứ.” Lục Thi Mạc lại lật xem biên bản dấu vết hiện trường, một chiếc cốc bị đổ thu hút sự chú ý của cô.
Bề mặt của cốc không có vết nứt do nổ, chỉ có vết nứt tỏa ra, các cạnh của kính có hai điểm gãy rõ ràng, khoảng cách từ tâm điểm rơi đến quầy là 57 cm, điểm tác động là mặt đất. Kính bị nung nóng có vân đều và bụi khói đều.
Lục Thi Mạc ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
Đột nhiên.
Một sợi dây thừng rơi xuống trước mắt Lục Thi Mạc, giống như một cái vòng cổ chó siết chặt cổ cô, sợi dây mảnh và dài chặn khí oxy trong khí quản của cô, khiến phổi cô bắt đầu cảm thấy ngột ngạt và nóng bức.
Phản ứng bản năng.
Khi Lục Thi Mạc nhận ra điều đó, não cô đã bắt đầu choáng váng và trống rỗng, cảm giác ngạt thở rất mạnh, và bản năng đã khiến cô bắt đầu vùng vẫy.
Lục Thi Mạc theo bản năng nắm lấy sợi dây thừng trên cổ, cố gắng nhét ngón tay vào để tạo ra một khoảng trống nhỏ giúp thở dễ hơn, nhưng tiếc rằng sợi dây bị siết quá chặt, cô thất bại. Cô mở to miệng, cơ thể bắt đầu co giật, tứ chi cứng đờ không thể uốn cong, cô không thể chạm vào người đứng sau lưng mình, tay cô đã làm rơi chiếc cốc trên quầy.
Chiếc cốc vỡ.
Cô cũng bị vỡ.
Lục Thi Mạc nằm trên sàn, dây thừng vẫn chưa được nới lỏng, cô bị kéo dần về phía dưới quầy, quần áo bán được đối diện với mặt cô, phía trên mắt cô là thiết bị nổ treo lơ lửng.
Bùm —
Hắn có lấy gì từ trên người mình không? Hắn có lấy gì từ hiện trường không? Tại sao hắn phải giết tôi? Tại sao giết tôi rồi lại phá hủy mặt tôi? Hắn định trốn khỏi hiện trường như thế nào?
“Có nghĩ ra điều gì sao?” Lâm Thư thấy Lục Thi Mạc ngửa đầu nhíu mày, hỏi.
“Gần vị trí thi thể nạn nhân có một chiếc cốc, những chiếc cốc này không phải bị nứt ra do lửa mà là trước tiên bị người ta làm đổ từ bàn, rơi xuống theo chiều dọc và bị nứt, sau đó mới bị lửa thiêu cháy, nứt ra trước khi xảy ra hỏa hoạn.”
“Mặc dù chúng ta không thể xác định nghi phạm có phải là người quen hay không, dấu vết của thi thể đã bị thiêu hủy, hiện trường cũng không tìm thấy công cụ nghi ngờ, công cụ gây án có thể đã bị thiêu hủy nhưng cũng có thể đã bị nghi phạm mang đi. Pháp y không gửi mẫu kiểm tra vải dệt kim hoặc mẫu DNA, điều này cho thấy dấu vết nghi ngờ còn lại gần như bằng không.”
Lục Thi Mạc lật qua hai trang khẩu cung, cảm thấy không có gì có thể phát hiện thêm manh mối.
“Thời gian giết người và thời gian phóng hỏa gần như không chênh lệch bao nhiêu, nên tôi không thể xác định thứ tự động cơ gây án, liệu hắn giết nạn nhân để thực hiện mục đích phóng hỏa, hay là để giết nạn nhân mà thiết lập hiện trường quy mô lớn như vậy.”
–
Sáng sớm lúc bảy rưỡi.
Lục Thi Mạc chỉ ngủ ba giờ, đã gọi Lâm Thư dậy từ ghế sofa. Hai người nhanh chóng rửa mặt tại văn phòng rồi xuống lầu, tập hợp ở phòng họp.
Vào lúc nửa đêm qua, pháp y đã tăng ca và đưa ra dữ liệu kiểm tra sơ bộ, phòng thí nghiệm phòng cháy cũng đã phản hồi. Hai người đã mất cả nửa ngày để sắp xếp tài liệu rồi mới đi ngủ, trước khi ngủ cô đã xem điện thoại, Tiết Đồng không còn nhắn tin gì thêm cho cô.
Sáng dậy, nhìn điện thoại.
Tiết Đồng vẫn không nói một câu.
Lục Thi Mạc cảm thấy hơi khó chịu, bực bội đẩy cửa phòng họp. Lý Tư Đình đã ngồi vào chỗ, cũng có quầng thâm mắt.
“Thông báo xác nhận danh tính hôm qua có gửi cho cô không?” Lý Tư Đình mở lời.
“Ừ, chúng tôi đã sắp xếp tài liệu, đồng bộ thông tin manh mối cho mọi người, cùng phân tích.” Lục Thi Mạc không kịp ngồi xuống, đặt các tài liệu trên bàn, chiếu ảnh thi thể lên màn hình bằng máy chiếu.
“Thi thể là Trương Lâm, nữ, 24 tuổi, người Vân Nam, học vấn trung cấp, đến Thượng Hải làm việc, hiện đang là nhân viên quầy hàng tại cửa hàng thời trang Tinh Hải.”
“Dựa trên báo cáo pháp y, thời gian tử vong từ 8 giờ đến 8 giờ rưỡi sáng. Do vật liệu nổ ở phía trên mặt, nên đặc điểm cơ thể bị tổn thương khá nghiêm trọng, chỉ phát hiện dấu vết siết cổ trên xương quai xanh mềm. Dấu vết siết cổ trước ngực phân bố đều, kiểm tra đặc điểm bên trong thi thể cho thấy, đường hô hấp bị chèn ép, động mạch cổ. Ngừng tim phản xạ, âm đ*o không bị tổn thương, không có xâm hại tình dục.”
“Nạn nhân trong giai đoạn cận tử đã xuất hiện phản ứng cứng đờ, các ngón tay có dấu vết bị siết, có thể xác định hung thủ tiếp cận từ phía sau và siết chết nạn nhân.”
“Tại hiện trường không có dấu hiệu trộm cắp, không bị lục lọi, không có dấu hiệu cạy phá. Nạn nhân đã làm đổ một chiếc cốc có hoa văn trong quá trình tử vong, đáy cốc có chữ “Tinh Hải”, dấu vân tay trên cốc được xác định là của nạn nhân.”
“Chúng tôi phát hiện 12 dấu chân khả nghi ở ngoài khu vực cửa hàng, so sánh với dấu chân ở khu vực hiện trường tầng ba, phát hiện một dấu chân nghi ngờ trùng khớp quan trọng.”
“Dấu chân tầng hai là chân phải, số 1. Dấu chân tầng ba cũng là chân phải, số 2.”
“Sau khi ghép nối dấu chân số 1 và số 2, dấu chân dài khoảng 24,5 cm, chiều rộng lòng bàn chân 7 cm, hoa văn đế giày là sọc dọc, khoảng cách 0,1 cm, không có viền xung quanh, gót chân không có hoa văn.”
“Tư thế đi bộ rộng và hướng ra ngoài, dấu vết nhẹ, gót chân nặng, chân chủ là chân phải, chiều cao ước lượng từ 168-172 cm, cân nặng khoảng 120-130 kg.”
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Sửa đổi—nạn nhân—người bị hại
——————————
Editor:
Thích mấy kiểu truyện có tình tiết phá án vầy nè, đọc cứ có cảm giác đang tham gia vào luôn í