Hôm Nay Nhân Cách Chính Vẫn Đang Giám Sát Bọn Tôi

Chương 17: Lời cầu nguyện của Ác Ma


Những lời ác ma cầu nguyện đều là tội lỗi.
Từ khi Tịch Mộ đồng ý tham gia vào đội ngũ trị liệu của Lam Tư Ngộ thì cảm xúc mỗi ngày là hối hận, cực kỳ hối hận.
Lịch trình mỗi ngày của anh vừa khéo là ngày việc ban ngày, nghỉ ngơi ban đêm. Thế nhưng từ sau khi gia nhập đội ngũ của Chu Lập Chí thì mỗi ngày còn bị kéo đi báo cáo và tham gia lớp học, thời gian nghỉ ngơi buổi tối cũng bị rút ngắn.
Ý nghĩ muốn trốn học lâu rồi mới xuất hiện lại, thế nhưng tiếc là phòng họp cũng chỉ có gần 10 người. Nếu như anh không có ở đó thì rất dễ bị phát hiện.
Anh là một người rất có kinh nghiệm với việc lười biếng. Anh ngồi xuống một góc, hòng giảm bớt mức độ tồn tại của mình.
Chu Lập Chí thấy người đã đông đủ thì tiện tay bật đèn điện lên.
Chỉ phút chốc, một bóng đèn lớn rọi xuống từ trên đỉnh đầu Tịch Mộ, những ngọn đèn khác thì tắt ngúm.
Tịch Mộ: “Người xui xẻo luôn là người uống nước lạnh thôi cũng mắc nghẹn.
Chu Lập Chí không thích nói lời dư thừa, ông ta liền lập tức đi vào vấn đề. “Mọi người biết làm sao tôi tiêu diệt được nhân cách chính của Lam Tư Ngộ không?”
Tịch Một nghe được vấn đề này, lập tức ngồi thẳng.
Đúng là không còn cách nào, ai bảo anh là học sinh xuất sắc chứ.
Chu Lập Chí giới thiệu, “Sau khi trải qua tính toán chúng tôi thấy được mức độ thông minh và lực tinh thần của Lam Tư Ngộ vượt xa người thường, thậm chí từ khi còn bé cậu ta đã có thể xây dựng được một tòa Cung điện ký ức* hoàn chỉnh.
Cung điện ký ức là một loại phương pháp định vị, bất cứ chuyện gì chúng ta nói qua, nhìn qua, trải qua đều bị xem như vật phẩm đặt trong tòa cung điện ký ức đó.
Ký ức như một tòa cung điện, ký ức của bạn như vật phẩm, bị đặt ở mỗi góc trong cung điện ấy… Bản ngã* sẽ có lúc trốn trong tòa cung điện này.
*Con người thực sự.
“Trước đây chưa từng gặp qua.” Chu Lập Chí nghĩ đến chuyện này mà vẫn không giấu được sự được kinh ngạc, “Lam Tư Ngộ chia Cung điện ký ức ra thành nhiều phần, sau đó giấu mỗi một nhân cách ở một góc khác nhau. Sau đó mỗi một nhân cách lại tự xây dựng cung điện cho riêng mình.” Thế nhưng bất kể nhân cách khác có cải tạo nơi mình ở thế nào thì vẫn không thể nào chạy thoát được cung điện của Lam Tư Ngộ. Vì thế, Lam Tư Ngộ này không bị nhân cách của mình khống chế mà những nhân cách khác lại phải chịu sự khống chế của cậu ta.”
Nhân cách ra đời không phải là chuyện cậu ta quyết định được, thế nhưng tự do của nhân cách đều nằm trong tay của cậu ta.
“Bọn tôi xóa sổ Lam Tư Ngộ ngay tại trong tòa cung điện ký ức của Lam Tư Ngộ.” Chu Lập Chí biết đợi lát nữa nghe chuyện mình nói thì có khả năng không phải là ai cũng hiểu được, “Thế giới tinh thần ở trong đại não chúng ta, Lam Tư Ngộ thì ở trong cung điện của cậu ta. Cung điện là ký ức của cậu ta, nếu chúng tôi muốn đi vào cung điện của cậu ta vậy thì nhất định phải hiểu được cậu ta. Chúng tôi đã dùng nhiều cách hiểu được cuộc đời của cậu ta, thế nhưng như thế là không đủ, vì vậy chúng tôi đã hối lộ một nhân cách trong đó.”
Trong chúng tôi, xuất hiện kẻ phản bội.
“Tôi cam đoan, nếu như Lam Tư Ngộ chết đi thì tôi sẽ nâng đỡ người đó lên thành nhân cách chính. Dưới sự cám dỗ của tôi, người đó đem tất cả tin tức liên quan về Lam Tư Ngộ nói cho chúng tôi. Thân thế, những chuyện từng gặp phải và bổ sung thêm cảm nhận tinh thần. Chúng tôi thành công xây dựng được thế giới tinh thần của Lam Tư Ngộ.”
Kế đó, bọn họ thôi miên Lam Tư Ngộ, đi vào thế giới của cậu ta.
Bọn họ cầm gươm, cầm súng, vũ khí có có thể hủy diệt thế giới, họ tìm kiếm Lam Tư Ngộ khắp nơi.
“Bọn tôi biết tất cả về cậu ta, cậu ta không có nơi nào để trốn cả.”
Huống hồ, cậu ta cũng không hề phòng bị.
Thiếu niên có đôi mắt màu hổ phách ngẩng đầu lên, thế nhưng cậu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, trên trán cậu vẫn đặt một nòng súng.
Bởi vì bọn họ biết tất cả mọi thứ về cậu, tất nhiên cũng biết điểm trí mạng của cậu ở đâu.
Phút chốc nhân cách chết đi, thế giới kia biến thành một hiện trường vụ án đầy máu me chân thực.
Hô hấp Tịch Mộ rối loạn, “Kẻ phản bội là quái vật nhỏ bây giờ sao?”
“Không.” Chu Lập Chí vỗ hai tay, “Kẻ phản bội có dã tâm đáng sợ như thế nếu như nâng đỡ lên thì có tốt hơn bao nhiêu so với Lam Tư Ngộ trước kia đâu.” Ông ta nói cứ như cây ngay không sợ chết đứng, “Bởi vậy tôi đã phá bỏ lời thề và nâng đỡ nhân cách thích hợp nhất, nhân cách thứ 6.”
Mãi đến bây giờ, kẻ phản bội vẫn còn ở trong cung điện tối sầm và nguyền rủa tên bác sĩ thất hứa kia.
Tịch Mộ hỏi: “Kẻ phản bội là nhân cách thứ mấy?”
Chu Lập Chí lật một trang giấy, “Chuyện này tôi không thể nói.”
Tịch Mộ nheo mắt lại.
“Tôi nói với mọi người chuyện này là có nguyên nhân.” Chu Lập Chí vào vấn đề chính, “Nếu như chúng ta muốn dùng cách tương tự giết chết những nhân cách còn lại vậy thì chúng ta phải xây dựng được Cung điện ký ức hoàn chỉnh của bọn họ. Chỉ là, nhân cách phân liệt sẽ gặp phải một vấn đề, đó là, thân thế của bọn họ là tự mình hư cấu. Cho nên, mấy người bác sĩ chúng ta phải cùng nhau tiếp xúc những nhân cách kia, hỏi ra trải nghiệm của bọn họ và thế giới tinh thần của bọn họ. Ngay khi thu thập được tư liệu rồi thì chúng ta có thể ra tay.”
Giết chết những nhân cách khác giống như khi giết chết Lam Tư Ngộ.
Sau đó chỉ để lại một.
Để lại một người ngoan nhất.
Vậy là bọn họ liền hoàn thành nhiệm vụ.
Cuộc họp kết thúc.
Tịch Mộ xách theo một xấp tài liệu nện bước nhanh chóng đi về phía ký túc xá của mình.
Bệnh viện này thật sự có vấn đề.
Anh đóng cửa lại rồi lập tức ngồi trên giường. Tài liệu trên tay rơi xuống sàn nhà, anh cũng không có sức đi nhặt.
Nơi này nhất định có vấn đề. Nếu như không phải gặp được Lam Tư Ngộ, tiếp xúc được Chu Lập Chí thì trước giờ anh cũng sẽ không có cảm xúc như thế. Bệnh viện cực kỳ bình thường, bác sĩ cực kỳ bình thường, bệnh nhân cực kỳ bình thường. Thế nhưng trong cái sự bình thường này lại như đang tràn ngập sương đen.
Sớm biết như thế anh đã không nhận lời với chị gái đến đây thực tập.
Anh lẳng lặng ngồi một chỗ. Tịch Mộ muốn thay đổi cảm xúc nên lôi laptop của mình ra.
Anh mở Web, gõ bàn phím, gõ chữ trên khung search.
Câu chuyện ‘Dưới tán cây bách xù’.
Nửa đoạn trước của câu chuyện Lam Tư Ngộ đã kể.
Ngay khi Tịch Mộ click vào, trang web lập tức hiện biểu tượng xoay vòng. Tịch Mộ mở câu chuyện hoàn chỉnh ra.
Câu chuyện là phần kế của đoạn được kể trước đó.
Chim nhỏ bay đến đậu trên nóc nhà của người thợ rèn cất lên tiếng ca rùng rợn.
Người thợ rèn say mê tiếng ca của nó và yêu cầu nó hát lần nữa.
Chim nhỏ nói, được thôi, thế nhưng ông hãy dùng sợi dây chuyền vàng đến đây trao đổi.
Chim nhỏ lại tiếp tục đi đến nóc nhà của người thợ đóng giầy rồi cất tiếng ca.
Người thợ đóng giày gọi bạn bè của mình tới và yêu cầu nó hát lại bài kia.
Chim nhỏ nói, được thôi, thế nhưng ông hãy dùng một đôi giày đỏ đến đổi.
Chim nhỏ lại bay lên đỉnh nơi cao nhất của cối xay bột, nó dùng tiếng ca như cũ đổi lấy một thứ cuối cùng đó là chiếc cối xay.
Chim nhỏ mang theo ba món đồ, bay quanh nhà mình cất lên bài hát kia.
“Mẹ của tôi bà làm thịt tôi,
Cha của tôi ông ấy ăn tôi.
Người mẹ kế cảm thấy tiếng ca nó cứ như cây búa gõ cho mình choáng váng.
Người cha bị chim nhỏ hấp dẫn đi ra cửa. Chim nhỏ nhìn thấy ông ra thì ném dây chuyền vàng đến trước mặt ông. Cô em gái thấy vậy tò mò theo ra. Chim nhỏ bèn ném giày đỏ cho cô bé.
Người cha và cô em gái rất vui vẻ.
Thế nhưng người mẹ kế lại thấy rất khó chịu, bà ta nghĩ muốn đi ra ngoài hít thở. Lúc ấy chim nhỏ ném chiếc cối xay đập vào đầu mẹ kế.
Bà ta chết rồi!
Nghe được âm thanh ấy, người cha và cô em gái chạy ra cửa.
Sau khi cơ thể người mẹ kế bị cối xoay đập trúng thì liền biến thành ngọn lửa sáng rực khói bay mù mịt và rồi biến mất ngay tức thì. Lúc bọn họ đi ra ngoài, ngọn lửa đã biến mất, chim nhỏ báo thù xong liền trở về bộ dáng của bé trai ngây thơ đứng trước mặt bọn họ.
Nhìn thấy con trai bé nhỏ về nhà, bọn họ đều nở nụ cười.
Người cha, cô em gái và bé trai nắm lấy tay nhau vui vẻ đi vào nhà.
“Cái quái gì đây, cái thứ này sao mà cho con nít xem được.” Sau khi Tịch Mộ xem xong câu chuyện thì lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Anh phản đối việc Lam Tư Ngộ đọc câu chuyện thế này.
Ngay lúc anh còn nghĩ linh tinh thì một mail được gửi đến hòm thư đánh gãy suy nghĩ của anh.
Tịch Mộ tiện tay mở ra.
Người gửi thư có tên là, Isaac Messiah*.
*Cái tên này dịch ra nửa Hán Việt còn có thể gọi là Issac Chúa cứu thế, gọi là hắn thì nghe không tôn trọng cho lắm, mà còn chưa tiết lộ người này bao tuổi, nên mình tạm thời gọi là ông nhé.
Đây là giảng viên hướng dẫn cho một trong những bài luận văn của anh, ông là người nước Anh, trước giờ chỉ trao đổi thông qua mail chứ chưa từng gặp mặt.
Issac là một người thầy dịu dàng và rất kiên trì, trong bức thư của ông vẫn chỉ bảo Tịch Mộ tỉ mỉ như trước, đồng thời ông chỉ ra cho anh luận văn anh đưa cho ông có vấn đề gì, còn gửi thêm cho anh một chút tư liệu tham khảo.
Tư liệu tham khảo là một đường link.
Bởi vì uể oải, trạng thái tinh thần của Tịch Mộ cũng không quá ổn định. Anh thao tác máy tính theo bản năng click vào đường link kia, sau đó download tệp tài liệu kia về.
Ngay khi xem mail và đối chiếu tài liệu xong thì anh gửi lại một mail hồi đáp.
Ngay lúc chuẩn bị gửi mail đi thì Tịch Mộ dừng tay. Ngay cuối mail anh hỏi thêm một chút chuyện về Cung điện ký ức và chuyện tiêu diệt nhân cách.
Thân là một chuyên gia, ngay 1 tiếng đồng hồ sau ông gửi lại cho Tịch Mộ một chút tài liệu tham khảo, đồng thời nghịch ngợm kèm thêm một đoạn văn.
Thật sự có chuyện mưu sát nhân cách ngay trong thế giới tinh thần đấy.
Nếu cảm thấy hứng thú thì trò có thể xem bộ phim Identity*.
*Là bộ phim kể về kẻ giết người theo chủ nghĩ tân noir ra mắt năm 2003, các bạn có thể tìm xem tại các nguồn trên gg.
Tịch Mộ có chút không nói nên lời.
Thầy à, điện ảnh và thực tế làm sao mà giồng nhau được chứ?
Issac bên kia cười hì hì, tiếp tục phản hồi mail.
Sớm nhất là vào thời kì thế chiến thứ hai, quân đội Phát xít Đức vì mục đích nguy hiểm mà làm đủ loại thí nghiệm. Ngoại trừ thí nghiệm ngoài cơ thể còn có thí nghiệm trên tinh thần. Khi ấy bọn họ còn dùng đủ cách hòng tạo ra thiên tài tuyệt đỉnh hoặc là kẻ cực kỳ điên rồ. Những thí nghiệm đó giống nhau ở chỗ đó là tạo ra người đa nhân cách, sau đó sẽ dùng cách thức dung hợp rồi tiêu diệt, để cho vật thí nghiệm tiến hóa.
Mà cách bọn họ tiêu diệt nhân cách khá giống cách mà trò nhắc tới.
Để tôi xem thêm tài liệu rồi gửi mail cho trò sau.
*Phần về Phát xít Đức mình tạm thời chưa tìm thấy tài liệu nào confirm vụ đó cả nên các bạn khoan hẵng tin nó là thật nha.
Tịch Mộ chống cằm nhìn màn hình đang phát ra ánh sáng.
Anh ngơ ngẩn một chút, mới phản hồi lại cho ông, đáp ‘Vâng, em đợi thầy’.
Ác ma đang cầu nguyện, hãy để tôi trở thành kẻ duy nhất.
Bởi vì lòng tham của nó, tội ác đã bắt đầu gieo xuống.
Tro cốt của nhân cách chính đặt trên sân khấu.
Mỗi một nhân cách đều có một không gian thuộc về mình. Bây giờ, bởi vì nhân cách chính đã chết đi cho nên căn phòng thuộc về cậu ta đã bị đóng cửa vĩnh viễn.
Kẻ phản bội nhân cách chính ngồi trong góc tối tăm, nó cắn ngón tay cái, rầu rĩ bất an rung chân.
Nó phẫn nộ vì Chu Lập Chí không giữ lời hứa, thế nhưng lại không dám nổi giận để tránh nhân cách khác phát hiện mình đã làm ra chuyện độc ác như thế.
Nếu Chu Lập Chí không dự tính giúp đỡ nó vậy thì nó nhất định phải nghĩ cách cướp được cơ thể này.
Tất nhiên, so với việc cướp được cơ thể thì việc quan trọng hơn là bọn họ phải lập tức trốn chạy khỏi bệnh viện này.
Cái chết đe dọa như lửa xém lông mày, chân nó rung càng dữ hơn, hàm răng sắc bén thậm chí còn cắn sứt móng tay.
Trong bóng tối sâu không thấy đáy có một đôi mắt màu hổ phách mở ra.
Nó lặng lẽ nhìn kẻ phản bội, thưởng thức dáng vẻ lo lắng của kẻ kia.
Ngón tay mảnh khảnh sờ sờ đôi môi đỏ tươi, nó không nói một lời mà chỉ lẳng lặng nhìn tất cả giống như một chiếc camera theo dõi.
Hết chương 17.
*Cung điện ký ức (mind place hay memory place) là một phương pháp ghi nhớ gắn thông tin vào các đối tượng bên trong một tòa nhà hoặc một căn phòng trong tưởng tượng, nó còn được biết đến với cái tên là phương pháp loci, kỹ thuật này được cho là bắt nguồn từ khi nhà thơ Hy Lạp Simonides của thành Ceos.
Có thể bạn chưa biết: Kỹ thuật ghi nhớ “cung điện ký ức” này cũng từng xuất hiện trong series Sherlock Holmes của hãng BBC như một kỹ thuật siêu việt hỗ trợ cho Holmes suy luận và phá án dễ dàng hơn.
Tìm hiểu sâu về cái này thì thú vị lắm các bạn ạ. Để giải thích cho dễ hiểu thì các bạn tưởng tượng não mình là một căn nhà, nhưng với thông thường lúc ta tiếp nhận dữ liệu và ghi nhớ gì thì ta ném loạn đồ vào trong căn phòng đó, lúc tìm lại đồ đã để ở đâu (nhớ lại) thì vì đặt linh tinh mà cho nên làm gì nhớ hết và đúng hoàn chỉnh được, đúng không?
Nhưng phương pháp Loci này là ta thực hiện phương pháp ghi nhớ có Logic, tưởng tượng não mình là một căn nhà rõ ràng cụ thể, mỗi một thứ ký ức tương ứng với một món đồ đặt trong phòng, mỗi một khi ta tiếp nhận dữ liệu và thông tin thì ta gắn nó với hình ảnh và bối cảnh cần nhớ, sau đó xem dữ liệu mình nhận được là một món đồ và mình đặt được ở một vị trí nổi bật rõ ràng. Vậy thì lúc này cần tìm lại chỉ cần hình dung lại ngôi nhà và nhớ lại nơi đặt ký ức thì nó sẽ tự động nảy ra trong tâm trí khi đi lòng vòng trong nhà.
Nếu các bạn muốn cải thiện trí nhớ thì có thể tìm hiểu thêm phương pháp này xem sao.
(Tham khảo từ nhiều nguồn Wikipedia, Facebook, Báo Dân trí)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận