Hôm nay bạn tôi kết hôn.
Tôi ngồi bàn đầu.
Tôi khuyên hai người bọn họ chia tay không đến 200 lần thì cũng phải 180 lần, mà bây giờ tôi chỉ muốn rút lại những lời đã từng nói trước đây.
Vừa ngồi xuống tôi đã bắt đầu uống rượu, toàn bộ quá trình hai người bọn họ quen nhau vẫn đang được trình chiếu trên màn hình lớn, có cô bé ngây thơ không hiểu sự đời còn hâm mộ nói rằng đây mới là tình yêu.
Đằng sau một tình yêu trông có vẻ hào nhoáng đều có một người bạn tốt tận tình khuyên bảo.
Bạch Nhiễm đi cùng tôi tới đây thấy tôi như vậy, ngồi bên cạnh khuyên tôi.
“Cậu uống ít thôi.”
“Tớ tên là gì?”
“Lý Kim Triêu đó.”
“Kim triêu hữu tửu Kim Triêu túy” (Sáng nay có rượu Kim Triêu say.)
(Kim Triêu còn có nghĩa là “sáng nay”)
Bạch Nhiễm nhìn tôi một cái đầy khinh thường rồi không thèm để ý tới tôi nữa.
Thật ra tôi cũng không muốn uống say, khi uống một lượng vừa đủ, tôi cũng đã dừng lại rồi.
Kết quả là lúc bạn tốt của tôi, cũng chính là cô dâu ngày hôm nay, phát biểu trên sân khấu, nhất quyết nhắc tới tôi.
“Tôi rất biết ơn Lý Kim Triêu, bạn của tôi, nếu không có cậu ấy, chúng tôi cũng sẽ không đi được đến ngày hôm nay.”
Cô ấy đứng trên sân khấu khóc nức nở, còn tôi ngồi dưới thì cười giả lả cả buổi.
Càng nghĩ càng buồn bực, tôi lại bắt đầu cầm ly rượu lên uống.
Cuối cùng, tôi thành công say mèm, ý thức trở nên vô cùng mơ hồ, đầu cũng bắt đầu nặng dần.
Trong đầu tôi chỉ nghe thấy tiếng ai đó trên sân khấu: “Có ai chủ động đi lên hát tặng cô dâu và chú rể một bài không ạ?”
Tôi mượn men say, vọt lên giật lấy chiếc micro từ tay MC.
Mấy trăm người ở bên dưới đều đang nhìn tôi.
MC thấy tôi đứng không vững nên định đỡ tôi, tôi đẩy anh ta ra, bắt đầu hát: “Yêu bóng dáng cậu cô độc đi qua hẻm tối, yêu dáng vẻ không khuất phục của cậu~”
Câu hát này vừa cất lên, bốn phía hưởng ứng nhiệt liệt.
Đám học sinh tiểu học dừng tranh dưa hấu, gân cổ hét: “Yêu cậu vì cậu giống như tôi vậy, khuyết điểm cũng giống nhau, đi không? Đi chứ!”
Không có kỹ thuật, tất cả đều là cảm xúc.
Bầu không khí tại hiện trường đạt c@o trào vào thời khắc này.
Một giây trước khi ngất xỉu, hình như tôi nhìn thấy Thẩm Túy, crush của tôi.
Chắc là tôi nhìn nhầm rồi, nếu Thẩm Túy nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, chắc tôi c.h.ế.t mất.
Buổi sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, tôi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Vừa mở mắt đã thấy Bạch Nhiễm nhìn tôi với vẻ mặt khó tả.
“Hôm qua tớ… không làm gì đâu đúng không?” Tôi có hơi chột dạ, hỏi cậu ấy.
Cậu ấy không nói gì cả, ném thẳng cho tôi một đoạn video.
Trong video, người mặc váy với khuôn mặt đỏ bừng, đứng không vững, hát lạc tông bài “Chiến binh cô độc” chính là tôi.
Tôi lập tức ném điện thoại tới cuối giường, dùng gối đầu bịt tai lại.
Bạch Nhiễm nhìn tôi với vẻ mặt như hận rèn sắt không thành thép: “Đừng buồn, dù là người quen biết cậu hay không quen biết cậu đều có một bản video này rồi.”
…
Tôi toang rồi.
“Tớ còn làm gì nữa không?” Lòng tôi như tro tàn, bỏ gối ra.
Bạch Nhiễm liếc tôi một cái, muốn nói lại thôi: “Cậu còn kéo một học sinh tiểu học hát to nhất kết làm anh em, tớ không ngăn cản nổi.”
Tôi toang thật rồi.
Bây giờ tôi định đi nhảy lầu đây.
“Khúc này có video không?” Tôi hoảng sợ nhìn cậu ấy.
Cậu ấy im lặng một lúc lâu, do dự trả lời: “Cậu, muốn xem à?”
Tôi vội vàng xua tay.
Bây giờ tôi chỉ muốn đi c.h.ế.t thôi.
Tôi ôm trái tim đau đớn kịch liệt đăng một status lên trang cá nhân: Xin các bác trai xinh gái đẹp có đoạn video em hát đừng lan truyền lung tung, em quỳ lạy các bác.
Vừa đăng lên, mấy chữ ha ha ha tràn màn hình.
[Hay là phát lại trong hôn lễ của cậu nhé?]
[Tôi vẫn thích dáng vẻ nổi loạn ngày ấy của bà lắm.]
[Hát hay lắm, lần sau đừng hát nữa.]
Thẩm Túy?!
Nhìn thấy bình luận cuối cùng, tôi lập tức lộn mèo ngồi dậy.
“Hôm đó Thẩm Túy cũng tới à?” Trong ánh mắt tôi lộ ra sự hoảng sợ.
“Đúng vậy, anh ấy là anh họ của chú rể, cậu không biết à?”
Tôi không biết!
Sao mà tôi biết được?!
Tôi chỉ biết rằng, tôi sắp phát điên rồi.
Hóa ra hôm ấy cái tôi nhìn thấy không phải là ảo giác.
Uống rượu nổi điên hát “Chiến binh cô độc”, kết làm anh em với học sinh tiểu học trước mặt crush, Lý Kim Triêu à, sao mày có thể làm được hay thế?
Tôi thật sự muốn quay lại quá khứ, bóp ch3t bản thân của ngày hôm đó.
2.
Từ khi chuyện tôi hát “Chiến binh cô độc” nổi như cồn trong vòng bạn bè, tôi không còn tham gia bất kỳ buổi tụ tập nào nữa.
Điều đáng sợ chính là, tôi có thể nghe thấy học sinh tiểu học đang hát “Chiến binh cô độc” ở khắp mọi nơi, ngay cả khi nằm trên giường ngủ trưa.
Bài hát này hoàn toàn trở thành bóng ma của tôi.
Khi tôi đang bị “Chiến binh cô độc” tập kích một lần nữa, cuộc gọi Bạch Nhiễm làm gián đoạn cơn ác mộng của tôi.
“Hát Karaoke, cậu tới không?”
“Cậu bị điên hay tớ bị điên thế hả? Tớ hát Karaoke á?”
“Tới đi, tới đi mà, cậu cũng không thể rúc ở nhà cả đời được.”
Cuối cùng, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của cậu ấy, tôi vẫn tới.
Vừa mở cửa phòng riêng ra, mọi người đồng loạt nhìn tôi chằm chằm, sau đó tiếng hò reo vang lên.
Người đang hát lập tức chạy đến bên cạnh tôi, đưa micro cho tôi: “Vua hát, tới đây nào, sân nhà của cậu đấy.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, nhạc dạo của “Chiến binh cô độc” đã vang lên.
Đám người này đúng là hóng hớt không chê to chuyện.
Lúc tôi đang cảm thấy lúng túng, Bạch Nhiễm đi tới giải vây cho tôi giống như một thiên sứ.
“Chúng ta nghe giọng ca của vua hát Lý một lần là đủ rồi, muốn nghe thêm thì phải trả tiền.”
Nói rồi túm tôi sang một góc.
Bọn họ vốn dĩ chỉ đùa một chút mà thôi, trêu chọc vài câu là xong.
Ngồi xuống một góc, tôi mới phát hiện người ngồi bên cạnh tôi chính là Thẩm Túy.
Sau vài phút bối rối, anh bỗng mở miệng: “Thật sự không hát à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh cầm ly rượu, nhìn thẳng về phía trước như thể người anh đang nói chuyện cùng không phải là tôi.
“Không phải anh bảo em đừng hát nữa à?” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Anh quay đầu nhìn tôi một lúc lâu, nhìn tới mức khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên.
“Lý Kim Triêu, sao anh không phát hiện em còn có thể điên cuồng như vậy nhỉ? Bình thường em đâu có như vậy.”
Tôi thầm trợn trắng mắt.
Anh trai à! Là vì em giả vờ đó! Ở trước mặt người mình thích, em phải giả vờ là một cô gái trầm tính thục nữ chứ! Nếu không đã khiến anh sợ hãi bỏ chạy từ lâu rồi!
“Thế ạ, chắc là vì em không uống được rượu.” Tôi xấu hổ cười cười.
“Vậy ư?” Ánh mắt Thẩm Túy nhìn tôi mang theo chút nghi ngờ.
Xin đừng nhìn em với đôi mắt đẹp như vậy mà, em dễ phạm tội lắm.
Lúc tôi quay đầu lại, mặt đã đỏ hơn phân nửa.
Bạch Nhiễm hát một bài xong, quay lại nhìn tôi, khó tin nói một câu: “Không phải chứ, Lý Kim Triêu, cậu lại uống rượu à?”
Uống cái đầu cậu ấy!
Tôi như cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Thẩm Túy ngồi bên cạnh, vội vàng bịt kín miệng Bạch Nhiễm.
Tôi chỉ vừa ngồi được mấy phút, Thẩm Túy đã đứng dậy định rời đi.
“Không phải chứ, Thẩm Túy, đi sớm thế à?” Người trong văn phòng ngăn anh lại, không cho anh rời đi.
“Hết cách rồi, phải đi đón con.”
“Đừng bịa chuyện với tôi, cậu còn chẳng có bạn gái, con ở đâu ra?”
Tôi ngồi tại chỗ, ngoài mặt làm ra vẻ không thèm để ý, nội tâm lại vô cùng dày vò.
Thẩm Túy cười cười, tiếp lời: “Con của chị gái tôi.”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ anh bỗng quay đầu lại nhìn tôi, tôi bỗng trở nên căng thẳng.
Sau đó, anh chỉ vào tôi rồi nói: “Còn là anh em kết nghĩa của cô ấy.”
Cái quái gì thế?!
3.
Mười giờ tối, tôi đứng dưới tầng nhà chị gái Thẩm Túy nghi ngờ nhân sinh.
Vừa rồi đám người trong phòng ầm ĩ bảo tôi đi cùng Thẩm Túy thăm “anh em kết nghĩa” của tôi, đầu óc tôi đóng băng, thật sự đi theo.
Không lâu sau, một đứa trẻ từ xa chạy lại, nhìn thấy tôi, hai mắt sáng lên.
“Chị gái chiến binh cô độc!” thằng bé lao vào vòng tay tôi.
Thật sự không cần phải gọi như vậy đâu!
“Gọi cô là cô Kim Triêu là được rồi.” Tôi ngồi xổm xuống, nói với thằng bé với vẻ hết sức dịu dàng.
Gọi là chị sẽ kém một thế hệ, dù sao tôi cũng là người muốn trở thành mợ của nó.
“Đã kết nghĩa anh em rồi, không gọi em là đại ca là tốt lắm rồi.” Thẩm Túy đứng bên cạnh móc mỉa.
“Hôm nay chị gái chiến binh cô độc có hát “Chiến binh cô độc” nữa không?”
Đứa trẻ này chớp chớp đôi mắt to, hết sức vô hại, nhưng sao có thể nói ra lời kinh khủng như vậy cơ chứ?
Tôi xấu hổ cười cười: “Hôm nay không hát.”
Tôi vừa dứt lời, thằng bé lập tức la lối khóc lóc, lắc lắc tay tôi: “Hát đi, hát đi mà~”
Thẩm Túy không nhìn nổi nữa, bế thằng bé lên xe, còn nói với giọng điệu uy hiếp: “Nếu còn làm mình làm mẩy nữa thì cậu sẽ vứt cháu cho sói xám.”
Thằng bé nghe vậy, lập tức ngậm miệng.
Tôi chứng kiến hết thảy, bỗng nhiên bắt đầu ảo tưởng tới dáng vẻ của Thẩm Túy khi có con.
Chắc là cũng không tệ nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, trán bị người ta búng nhẹ, không biết Thẩm Túy đã đứng trước mặt tôi từ bao giờ.
“Đang nghĩ cái gì vậy?”
“Anh.”
Nghĩ tới anh.
Cứu với, sao tôi lại nói lời trong lòng ra rồi?
Thẩm Túy nghe xong, sững người tại chỗ.
May mà tôi kịp thời phản ứng, bổ sung một câu: “Đang nghĩ cháu trai của anh đáng yêu thật đấy.”
“Vậy ư?”
Không biết vì sao, tôi cảm thấy giọng điệu của anh như đang nghiến răng nghiến lợi.
Lên xe, dưới yêu cầu mạnh mẽ của đứa nhỏ, tôi chỉ đành cùng ngồi ở hàng ghế sau với thằng bé.
Thẩm Túy lái xe ngồi một mình ở hàng ghế trước, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Bầu không khí quá xấu hổ, tôi quyết định tìm một đề tài ấm áp một chút để trò chuyện.
“Bé cưng à, cháu cảm thấy cậu của cháu thế nào?”
Đứa nhỏ đang hết sức tập trung chơi Ultraman trong tay nghe tôi nói xong, lập tức ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đề phòng.
Không hổ là cháu ngoại ruột thịt, ánh mắt này giống Thẩm Túy như đúc, là kiểu người sống chớ gần.
Nhìn chằm chằm tôi khoảng mười mấy giây, thằng bé nghiêm túc trả lời tôi: “Chị chiến binh cô độc, cậu của em không được lắm đâu.”
Thẩm Túy bỗng giẫm phanh, dừng lại trước đèn đỏ, quay đầu lại, nói với vẻ hung thần ác sát; “Thằng nhóc thối, cháu nói ai không được đấy hả?”
Anh nổi giận.
Đứa nhỏ thấy dáng vẻ đáng sợ của Thẩm Túy thì rúc vào lòng tôi, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng đáng thương như thể đang nói: “Thấy chưa, cậu ấy thật sự không ổn lắm đâu.”
“Trẻ con ấy mà, có biết gì đâu, có biết gì đâu.” Thấy Thẩm Túy đã đứng bên bờ vực bùng nổ, tôi vội vàng hòa giải.
May mà đèn xanh sáng lên đúng lúc sáng lên, nếu không tôi sợ Thẩm Túy sẽ ném đứa nhỏ ra ngoài mất.
Thẩm Túy đưa tôi về nhà trước, lúc chuẩn bị xuống xe, đứa nhỏ lưu luyến thì thầm bên tai tôi: “Chị chiến binh cô độc, cậu của em hung dữ lắm, chị nhất định không được thích chú ấy đâu đấy.”
Nghe xong, tôi bất giác nhìn về phía Thẩm Túy, mắt chạm mắt với anh.
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Túy khiến người ta nhìn mà say mê, vành tai tôi lập tức đỏ lên, vỗ đầu đứa nhỏ cho có lệ, cười nói: “Chị biết rồi.”
Tôi biết rồi, nhưng tôi không đồng ý.
Cưng nói chậm rồi, cô đã thích từ lâu rồi!