Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 15


Bóng của chiếc kệ cao lớn phía sau đổ lên khuôn mặt của Tuân Nhị.

“Tôi không thích dùng bạo lực trực tiếp, nhưng hôm nay có thể ngoại lệ.”

Lúc này, ánh mắt của anh ta trở nên vô cùng dị thường, giọng nói bỗng chốc giống hệt như đứa trẻ trong cuốn nhật ký.

Mùi rượu nhẹ nhàng thoang thoảng qua mũi, Chu Kỳ An đoán rằng hiện tại bọn họ đang ở trong hầm rượu.

Nghiêng sang một bên, có một thiết bị lớn được phủ bởi tấm vải trắng, Trần Giam đã đề cập đến điều này khi đi lấy cái xẻng, cố gắng dụ bọn họ khám phá.

“Lụa trắng.” Sau khi quan sát xung quanh, Chu Kỳ An cố gắng tập trung ý thức.

Dải lụa trắng lặng lẽ xuất hiện.

Tuân Nhị dường như cảm nhận được điều gì đó, ngay khi anh ta quay đầu, Chu Kỳ An lập tức khiến dải lụa trắng tạm thời ẩn nấp sau kệ rượu.

“Anh tỉnh rồi.”

Nhiệt độ ở tầng hầm thấp, giọng của Tuân Nhị vừa lạnh vừa trầm.

Anh ta tiến lại gần, con ngươi hơi giãn ra một cách bất thường: “Anh không nên ăn vụng.”

Chu Kỳ An liếc nhìn, xác nhận điều mình đã nghi ngờ.

“Avatar” ban ngày quả nhiên chính là Tuân Nhị.

Bờ môi Chu Kỳ An khẽ run: “Cậu muốn làm gì?”

Sự cầu xin của kẻ yếu chỉ khiến ham muốn bạo lực biến thái của đối phương bùng lên.

Chu Kỳ An đã làm như vậy.

Mỗi động tác, ánh mắt, thậm chí cả run rẩy của lông mi, đều thể hiện sự yếu đuối và bất lực, cùng với lời mời gọi không lời.

Tuân Nhị nhìn Chu Kỳ An từ trên cao, vẻ mặt lạnh lùng: “Anh trai yêu quý của tôi, anh sẽ phải trả giá cho lòng tham của mình.”

Ánh mắt quái dị như con rắn dài trườn qua người Chu Kỳ An, cẩn thận đo lường từng tấc cơ thể của y, cuối cùng dừng lại ở bụng.

Chu Kỳ An liếc thấy con dao mổ quen thuộc.

Dù đã ba năm trôi qua, mỗi lần nhìn thấy thứ đó, y lại như quay về trên bàn mổ.

Quá trình có thể sai, nhưng kết quả thì đúng.

Mọi chuyện đã trở lại đúng với dự đoán của Chu Kỳ An.

Y đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, không gì khác ngoài việc bị mở mổ bụng một lần nữa lúc tỉnh táo. Chu kỳ An không vi phạm quy tắc tử vong, chỉ cần đợi Tuân Nhị gây ra tổn thương thực sự, y mới có thể tiến hành phản kích quyết liệt.

Chịu đựng một chút rồi mọi thứ sẽ qua, ba năm qua chẳng phải đều như vậy sao?

Hai mắt của Chu Kỳ An cụp xuống, sâu trong đáy mắt là một màu lạnh lẽo, ngón tay buông thõng hai bên, giống như một con cừu non chờ bị làm thịt, trưng bày trước mặt đối phương.

Thực tế, y đã sẵn sàng hành động.

Tay còn lại, nằm ngoài tầm nhìn của đối phương, đang nắm chặt dây sạc, đồng thời Chu Kỳ An mở bảng giao diện, sẵn sàng sử dụng “đại lực bảo kiện hoàn” để bổ sung máu bất cứ lúc nào, giờ chỉ cần đợi sức lực hồi phục một chút nữa.

Dù đạo cụ này được điều khiển bằng ý thức, ngay cả khi Tuân Nhị lại gây mê cho y, Chu Kỳ An vẫn có thể phản công từ chỗ chết.

Ngay khi y hoàn toàn trang bị vũ khí, Tuân Nhị không lập tức cầm dao mổ.

Anh ta điềm tĩnh quay lại, từ trong góc tủ lấy ra một ống đen có đường kính khoảng một centimet, chiều dài ống lên tới hơn một mét.

Chỉ có thể nhìn thấy một phần, Chu Kỳ An hiện rõ vẻ thắc mắc.

Hình như cậu ta định trói chết mình trên bàn?

Nhưng khi nhìn thấy đầu kia của ống, y ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Chu kỳ An không bị trói chặt, cơ thể bủn rủn bị ép buộc nằm nghiêng.

Giây tiếp theo, một bàn tay to mạnh mẽ mở miệng Chu Kỳ An ra, ống tròn chọc vào. Cảm giác khó chịu ngay lập tức ở vùng họng khiến y theo phản xạ chống cự, nhưng ống vẫn tiếp tục chọc vào. Chu Kỳ An lo ngại việc hành động sớm sẽ gây chú ý, y không lập tức ra tay.

Sau khi phần lớn ống đã chui vào trong, Tuân Nhị ngồi trước máy, mắt dán chặt vào màn hình hiển thị.

Ống đang cắm trong miệng, cổ họng của Chu Kỳ An cảm thấy đau, việc thở qua khí quản cũng không thoải mái. Miệng y mở rộng thành hình chữ “O”, khiến y muốn cười mỉm nhưng không thể.

Nội soi… dạ dày?

Tên khốn này thực sự đang nội soi dạ dày cho mình?

Nhật ký có đề cập rằng bố mẹ của Tuân Nhị là bác sĩ, nhưng lúc đó Chu Kỳ An chỉ chú ý đến bức tượng. Ai ngờ rằng Tuân Nhị đã chịu ảnh hưởng từ nhỏ, lại có kỹ năng trong lĩnh vực này.

Anh ta có định xác định vị trí rồi thực hiện phẫu thuật nội soi không?

Theo như Trần Giam nói, nếu không vi phạm quy tắc tử vong, việc NPC cố ý giết người sẽ bị trừng phạt.

Phẫu thuật nội soi có được coi là tổn thương nghiêm trọng không? Thật khó nói, nếu chẳng may mình có polyp dạ dày*, Tuân Nhị loại bỏ luôn thì có lẽ sẽ không bị trừng phạt.

*polyp dạ dày là những khối tế bào hình thành trên lớp niêm mạc bên trong bao tử. Hầu hết các polyp ở dạ dày là lành tính, nhưng có một số loại có nguy cơ cao chuyển thành ung thư dạ dày.

“Phiền phức quá, thực sự muốn mổ ra để xem.” Tuân Nhị ngồi trước thiết bị, anh ta lau kính rồi đeo lại: “Nhưng tôi cứ có cảm giác, giết anh ngay sẽ dẫn đến điều không hay.”

Anh ta chắc chắn y không thể hấp thụ năng lượng từ viên ngọc, thật ra, viên ngọc không bị kẹt trong thực quản của Chu Kỳ An đã khiến anh ta rất ngạc nhiên.

Khả năng nuốt của loài trăn cũng chỉ đến mức đó thôi.

Chu Kỳ An không thể mỉm cười, chỉ có thể nháy mắt một cái.

NPC cũng có giác quan thứ sáu sao?

Có chút kinh ngạc.

Nửa phút sau, bình tĩnh không lo lắng của Tuân Nhị đã bị phá vỡ, dù anh ta có lau kính bao nhiêu lần cũng không thể tìm thấy thứ mình cần trên màn hình. Trong điều kiện bình thường, viên ngọc sẽ tự động bị giữ lại trong cơ thể sinh vật sống, và không thể đi vào đường ruột, vậy tại sao nó lại biến mất?

“Viên ngọc đâu rồi?” 

Viên ngọc to như vậy đâu rồi?

Cả ngày gần như không ăn gì, dạ dày trên màn hình không có hạt gạo nào, chứ đừng nói đến viên ngọc.

Chu Kỳ An nghĩ thầm với vẻ mặt không biểu cảm, nó ở trong tim.

Ngạc nhiên không? Vui mừng không?

Tuân Nhị cứ như bị đóng đinh vào ghế, không tiến lại gần, miệng lẩm bẩm: “Không có, tại sao lại không có…”

Chu Kỳ An vẫn không có phản ứng.

Đầu tiên là làm người ta ngất, sau đó nội soi dạ dày. Một con quái vật có thể biến hình, có cần phải am hiểu y học đến như vậy không?

Cuối cùng, Tuân Nhị đứng dậy, bước đi gần như không phát ra tiếng.

“Đồ của tôi đâu?”

Anh ta cầm ống lắc nhẹ, cảm giác buồn nôn khi đặt ống nội soi lại xuất hiện.

“Ư…”

Mồ hôi lạnh rơi trên trán y, cảm giác này so với tỉnh táo trong khi phẫu thuật vẫn còn nhẹ nhàng hơn nhiều.

Chu kỳ An bình tĩnh đánh giá tình hình, tổn thương chỉ đến mức tổn thương niêm mạc, thực quản bị trầy xước một chút, không phải là tổn thương nghiêm trọng.

Trò chơi sẽ không làm suy yếu NPC quá nhiều, thực sự ra tay thì cơ hội thắng không lớn.

Các cơ quanh miệng cố gắng cử động, dù Chu Kỳ An có thể tự rút ống ra, nhưng để giả vờ rằng tay chân vẫn còn yếu, Chu Kỳ An không thực hiện quá nhiều động tác.

Các ngón tay dài và mạnh mẽ của Tuân Nhị nắm chặt một đầu ống, nhìn xuống Chu Kỳ An, bất kỳ lúc nào anh ta cũng có thể xoắn ống hoặc đẩy mạnh nó xuống dưới.

Ống đã bắt đầu có xu hướng đẩy sâu hơn.

Kính của Chu Kỳ An đã bị rơi trong nhà vệ sinh khi Chu Kỳ An bị đưa đến hầm rượu, tóc mái bị mồ hôi ướt đẫm, không còn kính và tóc che khuất, đôi mắt ấy lại trở nên sắc bén bắt mắt.

Việc cử động không có kế hoạch khiến cơ bắp y co giật nhẹ.

Sau vài giây nhìn chằm chằm, khóe miệng Tuân Nhị nhếch lên: “Suýt nữa quên, anh không thể nói.”

Ống bị rút ra một cách thô bạo, Chu Kỳ An chỉ cảm thấy đau rát từ dạ dày đến cổ họng.

Chịu đựng khó chịu như bị thiêu đốt, sau khi bớt đau, y cũng tháo chiếc mặt nạ người tốt xuống, miễn cưỡng nhếch miệng cười.

Chu Kỳ An mang theo châm biếm mà cười một cái, câu đầu tiên Chu Kỳ An nói là: “Mổ ra xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Giọng điệu nhẹ nhàng như thể người bị mổ không phải là mình.

Chu kỳ An nhướng mày: “Không dám à?”

Không ai có thể chịu đựng sự thách thức như vậy, huống chi là một NPC trong sâu thẳm đã chứa đựng ham muốn giết chóc.

Tay của Tuân Nhị đã không thể kiềm chế mà đặt lên khay chứa dao mổ, lưỡi dao lạnh lùng hướng thẳng về phía Chu Kỳ An. Tay anh ta dừng lại ở một vị trí ngay dưới cổ, dường như muốn rạch từ giữa ngực xuống bụng, theo cách phân nửa mổ xác chết.

Rầm!

Khi tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có tiếng đồ vật bị đập vỡ từ trên lầu vọng xuống, âm thanh rất lớn, đến mức có thể nghe thấy trong hầm.

Đó là Tuân phú ông.

Không rõ ông ta đang phát điên vì cái gì, nhưng trong lời nói có nhắc đến Tuân Nhị, như thể đang tìm anh ta.

Ánh mắt của Tuân Nhị dần trở lại vẻ bình tĩnh.

Anh ta cúi đầu, không rõ đang nghĩ gì.

Một lúc sau, Tuân Nhị tháo găng tay y tế, từ từ thu dọn các dụng cụ y tế, cả máy móc và ống nội soi đều được cất vào góc.

Trong quá trình đẩy máy, Chu Kỳ An đã chứng kiến sức mạnh khác thường của anh ta.

Lúc này, Tuân Nhị hơi nghiêng đầu, để lộ một khuôn mặt nghiêng với những đường nét mượt mà: “Hy vọng khi mặt trời mọc ngày mai, trên khuôn mặt của anh vẫn còn giữ được sự dũng cảm như thế này.”

Ngụ ý như thể ngày mai sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Để lại một câu nói đầy ẩn ý, bóng dáng của Tuân Nhị biến mất trong hầm.

Chỉ còn lại một mình Chu Kỳ An, Chu Kỳ An sờ vào cổ họng, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống: “Thật đáng tiếc.”

Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Sau khi đặt chân xuống đất, cảm giác đầu nặng chân nhẹ không ngừng đeo bám.

Chu Kỳ An thu lại tấm vải trắng, không muốn ở lại đây lâu, Chu Kỳ An lần mò trong bóng tối, men theo cầu thang uốn khúc mà tiến lên.

Vừa ra ngoài và hít thở không khí trên mặt đất, Chu Kỳ An liền nghe thấy tiếng chửi rủa từ trên lầu.

Giọng của Tuân phú ông còn khàn hơn cả Chu Kỳ An đã bị tổn thương dây thanh quản. Tuân Nhị bị gọi đến để bị mắng, trong suốt quá trình đó, Tuân phú ông liên tục nhấn mạnh về thời gian.

“Tượng thần đâu rồi… tại sao vẫn chưa tìm thấy…”

“Tao không muốn nghe mày giải thích, phải tìm thấy bức tượng trước nửa đêm.”

Được rồi.

Cả nhà này đều đang tìm thứ gì đó.

Khi Chu Kỳ An lên đến tầng hai, tiếng chửi rủa càng rõ ràng hơn.

“Thời gian ngủ đông của tượng thần sẽ kết thúc vào lúc nửa đêm.” Chu Kỳ An lẩm bẩm khi mệt mỏi đẩy cửa phòng: “Hy vọng mẹ của mình không gây rắc rối…”

Lời nói dừng lại.

Chu kỳ An lùi lại một chút, chắc chắn rằng mình không vào nhầm phòng.

Chỉ thấy toàn bộ ga giường trong phòng đã được thay bằng màu đỏ thẫm, như làn sóng mang đến tác động mạnh mẽ đánh vào thị giác.

Trên công tắc đèn, một vài con rắn dài được uốn thành hình chữ “Song Hỷ”. Trên khung cửa, hai con rắn nhỏ nối đuôi nhau, tạo thành một chiếc cầu hình trái tim.

Tượng thần giống như một con búp bê rách nát ngã xuống sàn nhà, bụng xuất hiện một vết nứt dài, như thể có thứ gì đó kinh hoàng đang cố chui ra, nhưng miệng nứt lại bị các con rắn nhỏ liên tục lấp đầy.

“…” Vừa rồi mẹ cũng ở trên lầu chơi trò phẫu thuật đấy à?

Chu Kỳ An cảm thấy mình đã lạc vào một hang rắn.

Mẹ Chu đứng bên cạnh tượng thần, trên giường cạnh đó, chăn bông đỏ phồng cao lên, bên trong không biết có thứ gì đó đang cựa quậy.

Thấy Chu Kỳ An, khuôn mặt bà hiện lên nụ cười dịu dàng yêu thương: “Con trai bảo bối, mau nhìn này, mẹ đã tìm được đối tượng xem mắt mới cho con rồi.”

Nói xong, bà kéo mạnh chăn bông đỏ ra, động tác mạnh mẽ hơn cả khi Tuân Nhị khám phòng ban ngày.

Dưới chăn bông đỏ, hình dạng thật của con nhện dị hình hiện ra.

Chu Kỳ An chỉ cảm thấy đầu óc như bị quá tải, Chu Kỳ An ngây người nhìn đối tượng xem mắt mới của mình!

Trước hết là đôi chân dài, tiếp theo là đôi mắt to.

So với những chiếc chân nhện dài đầy gai ngược khủng khiếp, những con mắt mọc khắp người nó mới thật sự khiến người ta kinh hãi, ngay cả những người không mắc hội chứng sợ đám đông cũng khó mà chịu nổi. Nó bị mẹ Chu kìm chế, cái miệng đầy gai của nó liên tục tiết ra chất độc vì bị đe dọa.

Ga trải giường bị ăn mòn, tỏa ra mùi hôi khó chịu.

Chu Kỳ An: “…”

Thứ này còn khó chấp nhận hơn cả nội soi dạ dày.

Không như mọi khi, thúc giục Chu Kỳ An lập tức kết hôn, mẹ Chu dùng chân đá bức tượng tà thần về phía trước.

Tượng tà thần đương nhiên không thể lăn như một quả bóng, mẹ chu lại dùng chân đẩy nó ra xa vài mét.

Chu Kỳ An nhìn mà khóe miệng không ngừng giật giật.

Mẹ Chu: “Mẹ đã lôi ra một thứ từ trong đó ra, nhưng giờ nó sắp tỉnh rồi. Mẹ sẽ giúp con trông chừng vợ, con hãy trả lại nó về chỗ cũ đi.”

Tốt lắm, có vẻ như bà vẫn còn chút lý trí.

Biết rằng không thể thắng nổi tượng thần khi nó tỉnh lại, nên phải đưa nó đi.

“Mẹ nói thứ đó chẳng lẽ là…”

Mẹ Chu vuốt nhẹ mái tóc rối bời của con nhện nhiều mắt, chỉ vào nó: “Chính là nó. Trong bụng của tượng tà thần này chứa đầy “hàng hóa”.”

Có vẻ như ám chỉ rằng trong tượng thần chứa đầy những thứ bẩn thỉu.

Chu Kỳ An nhận ra điều gì đó, những tín đồ cầu nguyện với tượng thần, dù là người hay quái vật, cuối cùng đều bị hút vào trong.

Tuy nhiên, số phận của quái vật sau khi bị hút vào có vẻ tốt hơn một chút, ít nhất thì con nhện này vẫn còn sống.

Tượng thần đáng ghét này, còn phân biệt chủng tộc nữa chứ.

Không bật đèn, nhưng xung quanh Chu Kỳ An, màu đỏ như phủ lên Chu Kỳ An một lớp ánh sáng đỏ rực.

Chu kỳ An nhìn chằm chằm vào “cô dâu” trên giường, lời nói điên rồ của mẹ Chu vang vọng trong tai: “Con có thích không?”

Trước có sói, sau có hổ, Chu Kỳ An lại nghĩ đến lời đe dọa khó hiểu của Tuân Nhị trước đó, đoán rằng ngày mai còn có một cái bẫy lớn khác đang chờ đợi mình.

Một lúc sau, Chu Kỳ An không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên bật cười.

“Mình thật ngốc.”

Tại sao lại nghĩ đến việc tự làm tổn thương mình để khiến trò chơi suy yếu NPC? Rõ ràng là làm việc quá lâu, suy nghĩ đã mang theo chút tự ngược đãi.

Chu Kỳ An cúi đầu, bóng tối che khuất hai má tái nhợt của y: “Mẹ à, ngày mai con sẽ mời mọi người đến dự tiệc cưới.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận