Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 545: Cuộc chiến Xích Bích (1)


Hạ Khẩu, đại trại thuỷ quân Đông Ngô.

Chu Du đang triệu tập tướng lĩnh quân Ngô nghị sự, bất chợt có một tên tiểu giáo bước vào bẩm báo: “Đại đô đốc, Thừa tướng nước Sở là Gia Cát Lượng cùng Đại tướng quân Trương Liêu, Phiêu Kỵ tướng quân Trương Cáp, Đô đốc thuỷ quân Sái Mạo ở bên ngoài trướng cầu kiến”.

“Hả?” Chu Du ngạc nhiên rồi hắn vui vẻ hỏi: “Gia Cát Lượng sao?”

Đại tướng Thái Sử Từ hỏi: “Gia Cát Lượng tới để làm gì?”

Tổ Lang nói: “Không phải là tới đòi quyền chỉ huy liên quân chứ? Hừ, quân Ngô chúng ta tới trợ giúp nước Sở giết quân lương chứ không phải tới là nô tài của nước Sở. Muốn quân Ngô chúng ta nghe lệnh của Thừa tướng nước Sở, không có cửa đâu”.

“Ha ha ha” Chu Du phá lên cười nói: “Tổ Lang tướng quân quá lo lắng. Lần này Gia Cát Lượng tới đây nếu không phải vì đòi quyền chỉ huy liên quân thì chỉ e là sẽ giao quyền chỉ huy thuỷ, bộ đại quân nước Sở cho bản Đại đô đốc”.

“Thật vậy sao?” Tổ Lang nghi ngờ nói: “Mạt tướng không tin”.

Chu Du mỉm cười nói: “Tướng quân có dám đánh cuộc không?”

Tổ Lang lớn tiếng nói: “Có gì mà không dám?”

“Được” Chu Du đứng dậy, hắn cao giọng nói: “Truyền lệnh cho mời Gia Cát Lượng, Thừa tướng nước Sở vào trướng”.

Tên tiểu giáo lĩnh mệnh đi ra, bất chợt bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân hỗn độn, Gia Cát Lượng dẫn đầu một nhóm người ung dung bước vào. Chu Du cười to một tiếng, hắn chắp tay thi lễ nói: “Ai nha nha, Gia Cát Thừa tướng đại giá quang lâm, bản Đại đô đốc vì có việc quân không thể nghênh đón từ xa. Thất lễ, thất lễ”.

Gai Cát Lượng cũng chắp tay vái chào, hắn mỉm cười nói: “Đại đô đốc chê cười, xin thứ lỗi quấy nhiễu”.

“Thừa tướng khách khí” Chu Du khoát tay nói: “Mời ngồi. Chư vị tướng quân, mười ngồi”.

Ngay lập tức có tên thân binh mang án tới đặt bên tay trái Chu Du. Gia Cát Lượng cũng không từ chối, hắn cùng Trương Liêu, Trương Cáp, Sái Mạo ngồi xuống. Lúc này Chu Du mới vui vẻ nói: “Thừa tướng, ba vị tướng quân, lần này Mã đồ phu tuyên bố hắn muốn cùng chủ ta và Sở hoàng đánh một trận Xích Bích. Có thể nói là rất cuồng vọng. Chủ ta đã lệnh bản Đại đô đốc thống lĩnh ba quân tới Hạ Khẩu nghe lệnh. Vinh nhục của cá nhân chỉ là chuyện nhỏ, sự tồn vong của hai nước Ngô, Sở mới là trọng đại. Vì để liên thủ hai nước kháng cường địch, bản Đại đô đốc quyết ý để toàn bộ đại quân Đông Ngô nghe theo hiệu lệnh của Thừa tướng. Thừa tướng không thể không chấp nhận”.

Gia Cát Lượng vui vẻ gật đầu, hắn lặng lẽ nghiêng đầu liếc nhìn Trương Liêu, Trương Cáp.

Trương Liêu, Trương Cáp không khỏi xấu hổ. Trước khi tới Hạ Khẩu, hai người vẫn vì chuyện đại quân thuỷ, bộ nước Sở phải nghe lệnh của Đại đô đốc Đông Ngô mà hậm hực. Hai người tuyệt đối không ngờ Đại đô đốc Đông Ngô vì lấy đại cục làm trọng đã chủ động để quân Đông Ngô nghe lệnh của Thừa tướng nước Sở. Với trí tuệ đó, sự độ lượng đó là người khác phải vô cùng thán phục.

Gai Cát Lượng nghiêm mặt, hắn nghiêm nghị nói: “Đại đô đốc, Lượng có một câu”.

Chu Du cũng nghiêm nghị nói: “Xin mời”.

Gia Cát Lượng nói: “Đại đô đốc dụng binh thiên hạ không ai bằng, ngay cả Mã đồ phu cũng tự nhận không bằng. Mặc dù nước Sở của ta không thiếu Đại tướng anh dũng, cũng không thiếu chí sĩ trí mưu nhưng nếu nói về khả năng cầm quân thì không có ai sánh bằng Đại đô đốc. Chính vì lý do đó ta quyết ý để đại quân thủy bộ nước Sở nghe lệnh sai khiến của Đại đô đốc. Ở đây ta có bội kiếm của Sở hoàng. Nếu tướng sĩ quân Sở nào dám trái lệnh, không theo lệnh của Đại đô đốc, chém ngay lập tức”.

Nói xong, Gia Cát Lượng khẽ phất tay, ngay lập tức Trương Liêu tự mình dâng lên bội kiếm của Tào Chân. Đây chính là Thanh Hồng kiếm, báu vật gia truyền của Tào gia.

Gia Cát Lượng nói xong, tướng lĩnh Đông Ngô trong trướng nhất thời biến sắc. Tất cả tròn mắt nhìn Chu Du, nhất là Tổ Lang nhìn như suýt chút nữa rơi cả cằm. Gia Cát Lượng này bị làm sao vậy?

Hắn thật sự muốn đại quân thuỷ bộ của nước Sở nghe lệnh của Đại đô đốc nước Ngô sao?

Chu Du vội vàng chắp tay hướng về phía tây, hắn nghiêm nghị nói: “Sở hoàng ưu ái. Du vô cùng cảm kích nhưng Du thực không dám nhận trách nhiệm này. Trong khi đó quân Ngô quả thực chỉ tới nước Sở trợ chiến. Nước Sở là chủ, nước Ngô là khách. Du há có thể đảo chủ thành khách sao? Kinh xin Thừa tướng trả lại bội kiếm cho Sở hoàng, cũng xin chuyển lời tới Sở hoàng: quân Ngô lần này tới nước Sở chính là vì sự sinh tử tồn vong của hai nước Ngô, Sở mà ra sức. Tuyệt đối sẽ không có chuyện bảo toàn thực lực mà bàng quan”.

Ánh mắt của tướng lĩnh quân Ngô trong trướng lập tức chuyển sang nhìn Gia Cát Lượng.

Gia Cát Lượng trầm giọng nói: “Nếu như Đại đô đốc nhẫn tâm nhìn đại quân nước Sở bị quân Lương tiêu diệt, Lượng tôi xin trả lại kiếm này cho chủ mình”.

Không nghi ngờ gì nữa những lời này của Gia Cát Lượng rất nặng nề. Nếu Chu Du ngươi không nhận kiếm này đó chính là ngươi thấy chết mà không cứu, cố ý để quân Sở tự sinh tự diệt. Lời nói đã tới mức độ này đương nhiên Chu Du không thể chối từ, huốn chi bản thân Chu Du cũng không có ý chối từ. Tất cả mọi người đều biết nếu phóng tầm mắt tìm khắp Kinh, Dương, ngoại trừ Chu Du hắn ra còn có ai có thể đảm đương trách nhiệm này?

Những lời nói lúc trước chỉ là giả dối, nhưng đó chính là bày trò.

Trương Liêu, Trương Cáp, Sái Mạo rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống trước án Chu Du, cực kỳ thành khẩn nói: “Mỗ tình nguyện nghe Đại đô đốc sai khiến. Nếu có bất kỳ hành động nào sai trái, xin nguyện chịu xử theo quân pháp”.

“Nếu Du vẫn còn khăng khăn không nhận lại bị coi là làm kiêu” Chu Du nghiêm mặt nói: “Cũng được. Đã như vậy bản Đại đô đốc không khách khí”.

Ba tướng Trương Liêu, Trương Cáp, Sái Mạo đứng dậy, ôm quyền nói: “Nguyện nghe theo hiệu lệnh của Đại đô đốc”.

Chu Du gật đầu, hắn cao giọng nói: “Trương Cáp nghe lệnh”.

Trương Cáp tiến lên đáp: “Có mạt tướng”. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Chu Du nói: “Phái binh, không tiếc công sức xây dựng phong hoả đài ở bờ nam Trường Giang, giám sát nhất cử nhất động của quân Lương bên bờ bên kia”.

“Tuân lệnh”.

“Sái Mạo nghe lệnh’.

“Có mạt tướng’.

“Phái thuỷ quân tinh nhuệ ngày đêm tuần tra Trường Giang. Hơn nữa giám sát chặt chẽ đại trại thuỷ quân ở cảng Ô Lâm, có bất kỳ động tĩnh nào phải lập tức báo ngay”.

“Tuân lệnh”.

“Trương Liêu nghe lệnh”.

“Có mạt tướng”.

“Hãy lập tức thống lĩnh quân chủ lực tới Xích Bích hội quân với quân chủ lực Đông Ngô, chờ nghe lệnh của bản Đại đô đốc”.

“Tuân lệnh”.

Sau khi phân phái xong, Chu Du mới chắp tay hướng Gia Cát Lượng, hắn thành thực nói: “Gia Cát Thừa tướng, nói về quản lý nội chính, người đương thời không ai sánh bằng Thừa tướng vì vậy việc lương thảo, quân nhu của liên quân xin phiền người điều hành”.

Gia Cát Lượng chắp tay đáp lễ nói: “Lượng thân mang trọng trách, không dám chối từ”.

Chu Du lại nhìn Bộ Chất, Chủ bạ trong quân nói: “Bộ Chất đại nhân, hãy bàn giao cho Gia Cát Thừa tướng chuyện lương thảo trong liên quân”.

“Tuân mệnh” Bộ Chất khom người vái chào, hắn nhìn Gia Cát Lượng nói: “Thừa tướng đại nhân, xin mời theo hạ quan”.

(Việc bày mưu tính kế của quân Lương và liên minh của quân Ngô, Sở diễn ra đồng thời với nhau)

Mã Dược đang ngồi đọc sách thì bất chợt Điển Vi vén màn trướng bước vào, hắn lo lắng nói: “Bệ hạ, Giả Hủ đại nhân ngã bệnh”.

“Hả?”Mã Dược kinh hãi, hắn thất thanh hỏi: “Văn Hoà hắn làm sao?”

Điển Vi khẽ nói: “Nghe lang trung nói, Giả Hủ đại nhân tuổi già sức yếu, vất vả ngày đêm. Hơn nữa lại không quen thuộc thuỷ thổ nên ngã bệnh, còn nghe nói Giả Hủ đại nhân đã ngã bệnh từ trước đó’.

“Đi” Mã Dược đứng dậy, hắn nhìn Điển Vi nói: “Mau đi xem một chút”.

Được Điển Vi hộ tống, Mã Dược nóng lòng chạy tới quân trường của Giả Hủ. Hắn vẫn chưa bước vào trướng đã nghe thấy tiếng ho khan từ bên trong vọng ra liên hồi. Mã Dược vô cùng lo lắng khi nghe thấy cơn ho đó. Hắn cảm thấy lòng mình nặng nề. Những năm gần đây bản thân hắn và những người bạn vong niên tuổi tác ngày một cao, căn bản không còn cách nào chống đỡ với địch nhân thời gian xâm lấn.

Quản Hợi, Liêu Hoá chết trận từ nhiều năm trước. Quách Đồ cũng chết sớm lúc tráng niên. Bùi Nguyên Thiệu, Thư Thụ người trước người sau chết bệnh. Chẳng lẽ lần này tới lượt Giả Hủ sao? Nếu như Giả Hủ chết đi, những bằng hữu năm xưa còn lại những ai? Hình như chỉ còn mỗi một mình Chu Thương. Nghĩ tới đó, Mã Dược thực sự không dám nghĩ tiếp, hắn vội vàng khom người bước vào trướng.

Trong trướng một ánh lửa hồng chập chờn, âm u, ảm đạm trong gió, dường như có thể tắt bất kỳ lúc nào.

Giả Hủ mệt mỏi ngồi dựa trên giường êm. Người hầu đang cẩn thận từng ly từng tí nâng bát thuốc, múc từng thìa đổ vào miệng Giả Hủ. Nghe thấy tiếng bước chân, Giả Hủ vội vàng nghiêng người nhìn, thấy Mã Dược bước vào hắn định nhỏm người ngồi dậy, không ngờ mắt hắn tối sầm lại, hắn té ngã xuống giường. Một cơn đau bất ngờ dội lên trong ngực, ngay sau đó là tới một cơn ho dữ dội như muốn tắt thở.

“Văn Hoà” Mã Dược vội vàng bước tới trước mặt Giả Hủ và la lên: “Văn Hoà, người không cần ngồi dậy. Trẫm đã nói rồi: trong thiên hạ bất kỳ kẻ nào nhìn thấy Trẫm cũng phải thi lễ. Duy chỉ có Văn Hoà ngươi là không cần phải hành lễ”.

“Khụ, khụ” Giả Hủ gắng sức ho khan hai tiếng rốt cuộc cơn ho cũng chấm dứt. Sau khi ngồi nghỉ một hồi lâu hắn mới uể oải nói: “Bệ ha, sao người lại tới đây?”

Mã Dược lo lắng nói: “Ngươi đã bệnh như thế này, Trẫm lại không biết. Đây chính là lỗi của Trẫm’.

“Bệ ha” Giả Hủ nhẹ nhàng cầm hai tay Mã Dược, hắn thở dốc nói: “Thần chỉ là cảm nhiễm phong hàn, chỉ uống mấy thang thuốc là khỏi. Thật sự không có gì đáng ngại”.

Mã Dược quay đầu nhìn Điển Vi nói: “Điển Vi”.

Điển Vi ôm quyền nói: “Có thần”.

Mã Dược nói: “Hãy cấp tốc cho đòi Thái y tới”.

“Tuân chỉ”.

Điển Vi lĩnh mệnh rời đi. Chỉ trong khoảng thời gian chưa uống hết chung trà, Điển Vi đã dẫn ba tên Thái y tới trướng ghh. Mã Dược âm trầm liếc nhìn ba tên Thái y một cái rồi hắn trầm giọng nói: “Hãy dùng dược tốt nhất. Hãy nghĩ tất cả mọi biện pháp trị lành bệnh cho Tể tướng đại nhân. Nếu như các ngươi muốn dùng loại dược nào trong quân không có, các ngươi cứ nói với Trẫm, Trẫm sẽ phái người đi tìm. Nhưng nếu như các ngươi không trị hết bệnh của Tể tướng đại nhân. Trẫm sẽ chu di cửu tộc nhà các ngươi, chôn cùng với Tể tướng đại nhân”.

Nói xong Mã Dược phất tay áo bỏ đi để lại ba tên Thái y sắc mặt tái nhợt đứng nhìn nhau.

Giả Hủ nhìn theo bóng lưng Mã Dược rời khỏi trướng, trong lòng hắn vừa cảm động vừa lo lắng. Hắn có rất nhiều tâm tình muốn nói ra nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài hư không. Nhân sinh trong thiên hạ cũng giống như tiệc tàn. Hủ năm nay đã sáu mươi tư tuổi, coi như là trường thọ. Thiên hạ sắp thống nhất. Võ đài của Giả Hủ cũng sắp tới lúc hạ. Bệ hạ, Giả Hủ cũng đã không uổng phí cuộc đời này.

Kể từ khi Tào Chân ban cho Chu Du kiếm Thanh Hồng, đặt đại quân thuỷ bộ nước Sở dưới quyền điều khiển của Chu Du, Chu Du đã di chuyển đại bản doanh của liên quân từ Hạ Khẩu về Xích Bích. Gần tám vạn thuỷ quân, hơn một vạn chiến thuyền lớn nhỏ tụ tập cùng nhau, quang cảnh vô cùng hùng tráng, trên bờ lại có hơn mười vạn quân bộ binh Ngô, Sở đóng trại tập trung với nhau, kéo dai liên tục hơn mười dặm, cảnh tượng càng hùng vĩ.

Trung quân đại trướng. Chu Du đang triệu tập chư tướng nghị sự.

Bất chợt có một tên tiểu giáo bước vào trướng bẩm báo: “Đại đô đốc, quân Lương lập ba toà đại doanh ở Xích Thuỷ Than, Hắc Tùng Lâm, Bạch Thạch Đà, chúng còn dựng cầu phao ngay ở đó”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận