Hôn Trộm Làn Gió

Chương 15


Mọi ngày, buổi sáng Cận Tập Ngôn đều không có bóng dáng ở nhà, nên hai người âm thầm mặc định đến tối anh mới giảng bài cho cô. Nhưng lần này, sáng ra anh đã bắt cô học bài rồi. Thật là kỳ lạ nha.

Hướng Vãn Vãn tò mò: “Vậy nên, hôm nay anh tốt như vậy, sáng sớm đã bắt đầu giảng bài cho em, có phải là có ý đồ gì không?”

“Ý đồ?” Cận Tập Ngôn cười lạnh: “Ý đồ cho em thi môn Toán được 30 điểm?”

“….”

“Vậy tại sao hôm nay anh lại…” Hướng Vãn Vãn suy nghĩ, chọn từ nào cho phù hợp: “Giúp đỡ em.”

Cận Tập Ngôn liếc cô một cái: “ Em nói nhiều như vậy, không muốn học nữa à?”

Thấy anh có chút mất kiên nhẫn, Hướng Vãn Vãn không hỏi nữa, phối hợp với anh: “Không có gì ạ, chỉ là em rất vui vì anh quan tâm tới việc học của em thôi~”

Giọng nam trầm ấm xen lẫn với giọng nữ nhỏ nhẹ vang vọng trong quầy bar, bầu không khí ấm áp lạ thường.

Thời gian thấm tháp trôi, đột nhiên phía ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân. Mọi khi Cận Tập Ngôn ở tầng 2, nếu không có việc gì quan trọng, người trong nhà sẽ không lên đây làm phiền anh.

Tò mò không biết ai, Hướng Vãn Vãn nhìn về phía cầu thang.

Thấy cô phân tâm, Cận Tập Ngôn gõ vào quyển sách: “Tập trung.”

“Có người tới mà.” Hướng Vãn Vãn chỉ chỉ phía hành lang.

“Không quan tâm.”

“Ồ”

Mấy phút sau, một giọng nữ trong trẻo vang lên phá tan bầu không khí học tập của hai người.

“Tập Ngôn.”

Nghe thấy giọng nói đầy sự tinh tế, Hướng Vãn Vãn ngước nhìn lên, thấy một người phụ nữ xa lạ. Chị gái này rất xinh đẹp, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ. Khi cô ta gọi tên Cận Tập Ngôn, giọng nói ấy tràn đầy sự thân thiết, quyến luyến như thể cô ta đã quen biết anh rất lâu rồi.

Trong lòng Hướng Vãn Vãn đột nhiên cảm thấy không vui, cô quay lại nhìn Cận Tập Ngôn.

Đứng đối diện với một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng người đàn ông lại cau mày, vẻ mặt không vui: “Cô tới đây làm gì?”

Giọng điệu thờ ơ đến mức, chỉ cần nghe thôi cũng cảm nhận sâu sắc được sự không chào đón, hoan nghênh.

Bầu không khí lập tức trở nên khó xử.

Thay vào đó, Hướng Vãn Vãn thở phào nhẹ nhõm, cô tiếp tục nhìn vào sách giáo khoa của mình để nghiên cứu cách làm bài tập mà Cận Tập Ngôn đã giao.

“Hôm nay, mình đến nhóm nhưng không thấy cậu ở đó, mình tưởng cậu không khỏe nên đến đây thăm cậu.” Thẩm Ngọc cười tươi như không thấy sự thờ ơ của anh, cô ta đi tới quầy bar tìm chỗ ngồi, sau đó nhìn chằm chằm Hướng Vãn Vãn: “Em gái này là con gái của bác sĩ Mã sao? Tập Ngôn, cậu đang giảng bài cho em ấy sao?”

“Ừm.” Cận Tập Ngôn liếc cô ta một cái, tựa như không muốn cùng cô ta nói chuyện, chỉ đáp một tiếng.

“Em gái thật xinh đẹp, Tập Ngôn, cậu thật quan tâm tới em gái nhỏ nha.” Thẩm Ngọc chớp chớp mắt, lại hỏi: “Hôm nay cậu lại không thoải mái sao?”

Sự lo lắng rõ ràng trong giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ khiến Hướng Vãn Vãn rùng mình, không khỏi nhìn sang. Nhưng trước khi kịp nhìn sang, một bàn tay thon dài đã ấn đầu cô xoay trở lại, nhìn vào đống bài tập.

“Tập trung vào.” Cận Tập Ngôn nói với cô, sau đó chuyển sự chú ý sang Thẩm Ngọc: “Có việc?”

Thẩm Ngọc sẽ cong môi: “Cậu là trụ cột của cả nhóm, không có cậu ở đó, mọi người đều không có tâm trạng làm việc, nên nhiệm vụ đi thăm cậu này đã rơi xuống đầu mình.”

“Tôi không sao, cô có thể đi rồi.” Cận Tập Ngôn mặt không đổi sắc nói, không thèm để ý đến những lời lo lắng của Thẩm Ngọc.

Sắc mặt của Thẩm Ngọc sắp không giữ nổi nữa, nhưng vẫn cố mỉm cười duyên dáng: “Mình đi bộ tới đây, có chút mệt, có thể cho mình ngồi nghỉ một chút không?”

Cận Tập Ngôn phớt lờ cô ta, anh tiếp tục ngồi bên cạnh xem Hướng Vãn Vãn làm bài tập.

Thẩm Ngọc nhìn hai người họ, không nói nữa. Dáng vẻ yêu thích Cận Tập Ngôn của cô ta được biểu hiện ra rất rõ ràng. 

Nhưng, người đàn ông này lại bày ra dáng vẻ không hiểu phong tình, không có phong độ, hoàn toàn phớt lờ dáng vẻ này của cô ta.

Hướng Vãn Vãn thậm chí còn cảm thấy có chút cảm thông cho người phụ nữ này.

Ba người, mỗi người một suy nghĩ, ngồi chung với nhau trong bầu không khí kỳ dị này. Một lúc sau, điện thoại của Cận Tập Ngôn đột nhiên vang lên. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói tức giận của một cô bé:

“Chú nhỏ, sao chú không ra đón cháu! Cháu ở cửa lớn chờ chú lâu lắm rồi!”

“Baba cháu đâu?”

“Baba để cháu ở cửa lớn xong đến công ty rồi ạ.”

Cận Tập Ngôn cau mày: “Đừng chạy lung tung, chú ra đây.”

Thấy anh cúp máy, Hướng Vãn Vãn hỏi: “Kỳ Kỳ đến rồi ạ? Vẫn còn một mình ở cửa lớn?”

“Ừm” Cận Tập Ngôn gõ vào đống bài tập trước mặt Hướng Vãn Vãn: “Làm xong bài tập đi, lát nữa quay lại tôi sẽ kiểm tra.”

Hướng Vãn Vãn: “Được ạ.”

Cận Tập Ngôn đứng dậy, bước ra quầy bar được hai bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc. Ý tứ đuổi người hiện rõ qua ánh mắt. Cô ta tựa như không hiểu ý tứ trong mắt anh, Thẩm Ngọc xoa xoa chân nói: “Mình ở chỗ này đợi cậu.”

Anh nhìn về phía Hướng Vãn Vãn: “ Sẽ ảnh hưởng tới em ấy.”

Thẩm Ngọc giơ tay hứa hẹn: “Mình sẽ không nói nữa, vừa rồi đến đây mình đi bộ, nên chân có chút mỏi, giờ chưa đi được.”

Nghe cô ta nói xong, Cận Tập Ngôn cũng không nói gì, anh quay sang nhìn Hướng Vãn Vãn cảnh cáo: “Nếu không biết làm thì để trống, không được hỏi người khác đáp án.”

Người khác ở đây là ai rất rõ ràng.

Sắc mặt Thẩm Ngọc có chút trầm xuống.

Hướng Vãn Vãn ngoan ngoan gật đầu: “Vâng ạ.”

*

Cận Tập Ngôn rời đi không bao lâu, Thẩm Ngọc cẩn thận đánh giá Hướng Vãn Vãn, nhìn thấy trên bàn cô là sách Toán lớp 10: “Vãn Vãn năm nay học lớp 10 sao?

Cô ta còn biết tên của cô nữa, vừa nhìn là biết đã có chuẩn bị trước.

Hướng Vãn Vãn thản nhiên nói: “Lớp 12 ạ.”

Thẩm Ngọc có chút ngạc nhiên: “Vậy tại sao Tập Ngôn lại dạy em môn Toán lớp 10?”

“Môn Toán không tốt ạ.”

“Thì ra là như vậy.” Mặt Thẩm Ngọc có chút tự hào nhớ lại: “Thành tích của Tập Ngôn từ nhỏ đến khi lên đại học đều cực kỳ tốt, nhớ tới kỳ thi đại học năm nó, cậu ấy là trạng nguyên khối A của thành phố chúng ta đó.”

Rõ ràng Cận Tập Ngôn mới là trạng nguyên khối A, mà không hiểu tại sao người phụ nữ trước mặt cô này, lại làm ra vẻ tự hào như mình mới là trạng nguyên vậy.

Trong lòng Hướng Vãn Vãn không nhịn được muốn cười nhạo cô ta, nhưng ngoài miệng vẫn rất lễ phép nói: “Đúng là rất lợi hại ạ.”

“Sức khỏe của ông nội Tập Ngôn không tốt lắm, nhà họ Cận cũng rất coi trọng việc tìm bác sĩ gia đình cho ông.” Thẩm Ngọc lộ ra vài phần ngưỡng mộ nhìn cô: “Mẹ em là bác sĩ gia đình của Cận gia, chắc chắn bác ấy phải rất giỏi nhỉ?”

“Có lẽ vậy ạ.”

“Người được Cận gia công nhận nhất định phải là người có năng lực.” Thẩm Ngọc cười cười đề nghị: “Không biết mẹ em có hứng thú chuyển sang làm bác sĩ gia đình nhà chị không?”

Hướng Vãn Vãn hiểu ý nghĩa sâu xa đằng sau những câu nói này, cô bạn thanh mai này của Cận Tập Ngôn chính là cảm thấy nguy hiểm khi nhìn thấy cô và mẹ cô sống ở nhà anh, muốn đưa hai mẹ con sớm rời khỏi Cận gia.

Hướng Vãn Vãn im lặng đảo mắt, không nói gì.

Nụ cười trên mặt của Thẩm Ngọc cứng lại, cô hỏi: “Thế nào Vãn Vãn? Thẩm gia nhà chị sẽ không bạc đãi mẹ em đâu, em cũng có thể đến nhà chị ở, chị cũng có thể giảng bài mỗi ngày cho em.”

“Việc này, em cần hỏi lại mẹ em đã.”

Hướng Vãn Vãn cúi đầu làm bài tập, toàn bộ quá trình trả lời Thẩm Ngọc, cô chưa từng ngẩng đầu lên. Thấy vậy, Thẩm Ngọc nắm chặt bàn tay dưới bàn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Một lúc sau, giọng điệu đã không còn khách sáo như trước, thậm chí còn có chút kiêu ngạo: “Từ nhỏ những gì tôi nhìn trúng, Tập Ngôn đều sẽ nhường cho tôi.”

Cảm nhận được sự đắc ý qua giọng nói của người phụ nữ, lại nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ của Cận Tập Ngôn khi nãy, Hướng Vãn Vãn không khỏi cong khóe môi: “Ồ”

Sự yên bình của hai người bị xé toạc ra ngay lúc này.

Thẩm Ngọc khinh thường nói: “Tập Ngôn bình thường đều rất bận, về đến nhà cô còn muốn quấy rầy anh ấy giảng bài cho cô?”

“Anh ấy bận sao?”

“Gần đây anh ấy có một dự án, mọi người trong nhóm vì dự án này mà rất bận rộn, vất vả.”

Nghĩ đến cuộc sống nhàn rỗi mỗi ngày như người già dưỡng lão của anh, Hướng Vãn Vãn thở dài: “Thật sự không nhìn ra luôn.”

Vốn dĩ đã chịu ủy khuất ở chỗ Cận Tập Ngôn, nên thái độ bây giờ của Hướng Vãn Vãn chả khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Sắc mặt Thẩm Ngọc có phần hung dữ, giọng điệu cũng có phần cảnh cáo: 

“Có thể cô không biết, thời gian của Tập Ngôn rất quý giá, cũng rất có giá trị. Cô học không tốt cũng đừng đến quấy rầy anh ấy, anh ấy tốt bụng nên mới ngại từ chối cô thôi.”

Nghe những lời này của cô ta, Hướng Vãn Vãn dừng bút, trong lòng cảm thấy hai từ “tốt bụng” và “ngại ngùng” mà để miêu tả về Cận Tập Ngôn thì Thẩm Ngọc thật sự hết thuốc cứu rồi.

Cô lắc đầu ngán ngẩm: “Vậy chị đi mà nói với anh ấy, bảo anh ấy đừng dạy thêm cho tôi nữa.”

Thẩm Ngọc thấy mình như đấm vào bao cát, cảm thấy Hướng Vãn Vãn “dầu muối đều không ăn”, dường như đang chuẩn bị muốn nói thêm cái gì đó. Hướng Vãn Vãn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Thẩm Ngọc cho rằng cô đã nghe vào tai những lời mình nói, kiêu ngạo mà nhìn thẳng vào mắt cô.

Hướng Vãn Vãn: “Chị nói nhiều như vậy, người nhà chị không chê chị phiền sao?”

“…” Thẩm Ngọc dừng một lát, cả khuôn mặt đang dương dương tự đắc đột nhiên lạnh hẳn xuống.

Mùi thuốc súng tràn ngập quầy bar, Hướng Vãn Vãn dường như không cảm thấy điều đó, cô vừa dứt lời liền cúi đầu xuống, tiếp tục nghiêm túc làm bài tập.

Sau khi hoàn thành chương cuối cùng, Hướng Vãn Vãn hài lòng đặt bút xuống, không giữ hình tượng nữa mà ngả người nằm dài trên ghế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận