Wechat của Bùi Diệu liên tục nhận được tin nhắn, anh lười trả lời nên trực tiếp tắt máy, chuyên tâm ngồi bên cạnh chăm sóc Dư An.
Thuốc tê chưa hết tác dụng, nửa người dưới của cậu vẫn còn tê dại không có cảm giác, lúc này vốn dĩ nên nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lòng Dư An không ngừng nghĩ về con nên không tránh khỏi lo âu.
“Bùi Diệu, anh có đi xem thử con mình chưa?” Dư An hỏi, “Bác sĩ nói thế nào?”
“Đều mạnh khỏe hết, có điều phải nằm trong lồng ấp một thời gian.” Bùi Diệu nói, “Em đừng lo lắng.”
Dư An nhớ đến bộ dạng nhăn dúm dó của hai đứa nhỏ, khóe miệng nhếch lên, “Lúc trên giường mổ bác sĩ có ôm đến cho em nhìn á, xấu quá đi mất, không biết giống ai nữa.”
“Vậy chắc là giống anh.” Bùi Diệu chủ động ôm “trách nhiệm” về mình, “Mẹ nói lúc mới sinh ra trông anh xấu hơn Thừa Nhiên.”
“Em bé đều như thế mà.” Dư An đã hơi buồn ngủ, dụi dụi mắt.
Bùi Diệu đắp kĩ chăn cho cậu, cúi người hôn lên đôi môi khô khốc kia, “Ngủ chút đi em.”
Dư An ừm một tiếng nhẹ nhàng, ngủ thiếp đi trong mùi hương pheromone quen thuộc.
Giấc ngủ này rất sâu, giữa chừng người nhà đến thăm nom ồn ào cũng không ảnh hưởng gì đến cậu, đợi đến khi bị đau mới giật mình tỉnh giấc. Thuốc tê đã hết tác dụng, vết mổ trên bụng nhói lên từng cơn khiến cậu nhíu mày rên rỉ.
Bùi Diệu ngay lập tức bước đến, sờ lên vầng trán ướt mồ hôi của cậu, “Đau lắm không em? Bác sĩ mới kê thuốc giảm đau.”
Mới đầu Dư An không chịu uống, nhưng thực sự đau đớn quá, đặc biệt là sau khi phẫu thuật sáu tiếng cần phải tập trở mình để thúc đẩy phục hồi chức năng đường tiêu hóa, nửa người dưới của cậu hoàn toàn không cử động nổi, dù cho Bùi Diệu đã cố gắng chậm rãi hết mức có thể vẫn khiến cậu đau đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Uống xong hai viên thuốc giảm đau, Dư An tựa vào người Bùi Diệu thở dốc, pheromone không thể xoa dịu được cơn đau, nhưng có thể vỗ về tâm lý của cậu, Omega trong thời khắc yếu đuối nhất đương nhiên sẽ ỷ lại Alpha của mình vô cùng.
Cậu nắm chặt lấy tay anh không buông, từng chiếc hôn ấm áp rơi xuống ấn đường và chóp mũi, Dư An thở dốc hai hơi, chủ động ngẩng đầu hôn lên môi Alpha.
Triền miên đầy dịu dàng mang đến cho cậu sự động viên to lớn, có lẽ vì thuốc giảm đau đã bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể căng cứng vì đau đớn cũng dần thả lỏng lại.
Bùi Diệu muốn phân tán lực chú ý của cậu, cất lời hỏi, “Em đã nghĩ xong về việc đặt tên cho con chưa? Bệnh viện cần cấp giấy khai sinh.”
Dư An nói: “Thật ra lúc nằm trên giường mổ em cũng nghĩ đến việc này.”
“Hửm?”
Dư An giương mắt lên, nhìn vào đôi mắt tối đen và sâu thẳm của Alpha, hỏi một cách mềm mỏng, “Anh từng nghe câu “nhất kỳ nhất hội” chưa?”
“Đương nhiên là rồi.”
“Nhất kỳ nhất hội” là một câu nói xuất phát từ giới trà đạo Nhật Bản, “nhất kỳ” mang ý nghĩa cả đời, mỗi một cuộc gặp gỡ đều chỉ diễn ra một lần trong đời, ngụ ý trân trọng.
“Nhất kỳ nhất hội” chính là câu “Ichigo Ichie” trong tiếng Nhật á, dịch nghĩa đen thì là “một thời điểm, một cuộc gặp gỡ”, nhưng hàm ý của nó khá hay, “mỗi lần gặp gỡ đều đáng quý, bởi nó sẽ không bao giờ lặp lại.”
Mặc dù đang rất yếu ớt nhưng ánh mắt Dư An sáng rỡ, “Dù là tình cảm của chúng ta, hôn nhân của chúng ta, hay là con cái, thậm chí là tai nạn xe hơi lúc đó. Em của trước đây không tin vào duyên phận hay những thứ kiểu vậy, nhưng giờ thì em tin rồi. Em nghĩ, tất cả những điều này đều là phước báu mà ân trên ban cho em, gặp chuyện không may chính là điềm báo cho những may mắn sau này, hơn thế nữa, gặp được hạnh phúc cũng là để chuẩn bị cho tương lai có đầy hân hoan. Anh và hai cục cưng đều là những người mà em muốn quý trọng, cũng là những người mà em trân trọng nhất.”
“Anh trai tên Tử Hội, em gái là Tử Kỳ.” Dư An dán mặt vào eo Bùi Diệu, ỷ lại mà lưu luyến, “Anh thấy thế nào?”
Bùi Diệu im lặng một lúc lâu, Dư An không nghe được lời hồi đáp còn tưởng rằng anh không đồng ý, vừa định cất lời đã bị Alpha hôn lấy.
Chỉ là một cái hôn phớt nhẹ, Alpha không đưa đầu lưỡi vào, nhưng lại sâu sắc vô cùng, đôi môi Dư An bị mút đến đỏ lên, che đi màu sắc nhợt nhạt do vừa mới mổ xong.
“Anh muốn một đứa mang họ của em.” Bùi Diệu vuốt ve hai má mịn màng của cậu, “Em mong đó là anh trai hay em gái?”
Dư An suy nghĩ một lúc, “Em gái nhé anh.”
Bùi Diệu nói: “Em không cần phải cân nhắc nhiều đến thế, anh trai mang họ Dư vẫn được.”
Dư An cười lên, “Em không suy xét nhiều đến vậy đâu, em chọn em gái chỉ đơn giản vì em thích con gái hơn một chút, em cũng muốn nuôi ra một cô con gái đáng yêu ngoan ngoãn như Cốt Đóa vậy.”
“Mới đó đã trọng nữ khinh nam rồi à?” Ánh mắt Bùi Diệu chứa đầy ý cười.
Dư An cũng không sợ mình bị cho là thiên vị, “Con gái cần được nuông chiều, con trai ngược lại không nên bảo bọc quá.”
Bùi Diệu nghe theo cậu: “Được.”
Nói thì nói thế thôi, sau này thời điểm con cái ương bướng, khi Bùi Diệu đóng vai người ba nghiêm khắc trừng phạt anh trai, người xót nó nhất vẫn là Dư An.
Cứ thế, tên của hai đứa nhỏ đã được quyết định, anh trai tên Bùi Tử Hội, em gái tên Dư Tử Kỳ.
Sau khi hai bé được ôm ra khỏi lồng ấp, Dư An bế em gái, Bùi Diệu bế anh trai. Trẻ vừa mới sinh da dẻ vẫn còn nhăn nhúm, hai đứa đều trông dúm dó xấu xí, nhưng bậc cha mẹ càng nhìn con cái càng thấy thương, Dư An yêu chúng đến mức không nỡ buông tay, cúi đầu hôn lên gương mặt non nớt của con gái út một cái, lại quay sang thơm con trai cưng một cái.
Hai bé được cho uống sữa bột, mùi sữa tràn ngập khắp phòng, cơ thể nhỏ bé vừa non vừa mềm, lúc mở mắt hiện rõ dấu vết hai mí, có thể thấy đợi chúng lớn hơn chút nữa sẽ đẹp cực kỳ.
Ăn kiêng nằm cữ là chuyện bắt buộc sau sinh, không chỉ tận dụng thời gian này để phục hồi vết thương sinh mổ mà còn tiện thể bồi bổ cho cơ thể. Bùi Diệu sớm đã sắp xếp xong những chuyện này, Dư An sau khi xuất viện thì trực tiếp được đưa đến trung tâm chăm sóc hậu sản. Từng khoản từng khoản tiền đập xuống như nước, đương nhiên, thứ nhận lại được là môi trường đẹp đẽ thanh nhã cùng chất lượng phục vụ cẩn thận tỉ mỉ.
Sáng trưa chiều tối đều có chuyên gia dinh dưỡng soạn sẵn thực đơn ăn kiêng cho người đang ở cữ, ăn trưa xong sẽ có chuyên gia phục hồi chức năng đến xoa bóp, buổi tối sẽ có chuyên gia thể thao đến hướng dẫn tập một số hoạt động thể lực thích hợp.
Hai đứa nhỏ thì giao cho vú nuôi, làm một người ba, mỗi ngày cậu chỉ phụ trách việc ôm hôn cưng nựng, lúc nào rảnh thì thuận tay đút cho bé uống sữa.
Thời gian một tháng cũng đủ để hai đứa nhỏ lớn lên khá nhiều, sau khi ra cữ Dư An đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất, việc đầu tiên là cùng Bùi Diệu đưa hai đứa nhỏ đến nơi thôn quê quen thuộc kia.
Lúc họ tới, ông lão nọ vẫn đang xách rổ đi hái dược liệu, đêm qua vừa có mưa, hơi sương chưa tan hết, không khí tràn ngập mùi đất ẩm và mùi thuốc.
“Ông Khâu ơi.”
Ông lão nghe được tiếng động nên quay đầu lại nhìn, trông thấy họ thì có vẻ bất ngờ, “Có chuyện?”
“Không có gì ạ, ôm hai đứa nhỏ đến cho ông nhìn thôi.” Dư An bước lên hai bước, làn gió hiu hiu thổi nhẹ qua từng lợn tóc con trước trán cậu, sau khi làm ba, nét dịu dàng ôn hòa đã dần át đi sự lạnh lùng vốn có, “Long phượng thai, mọi điều bình an ạ.”
Ông lão khẽ cười nhạo, lầu bầu trong miệng có gì để nhìn đâu, nhưng rồi vẫn đi rửa tay, chà sạch đất rồi lau khô mới bước đến mở chăn ra nhìn đứa nhỏ ngào ngạt mùi sữa.
“Đây là em gái.” Dư An nói, “Tên Dư Tử Kỳ ạ.”
Ông lão ừ một tiếng, lại ngó sang đứa bé đang được Bùi Diệu bế trên tay.
“Đây là anh trai, tên Bùi Tử Hội.” Dư An mỉm cười, “Đợi hai bé lớn rồi, vợ chồng cháu đưa chúng nó đến đây giúp ông hái thuốc nhé.”
Ông lão liếc họ, “Nơi này của tôi không phải chỗ để hưởng phúc, tôi cũng không nuông chiều chúng nó đâu, muốn đến thì phải ra sức làm việc.”
“Không sao hết, ông cứ việc dạy dỗ hai đứa.” Dư An nói, “Cứ xem như cháu ruột của ông.”
Ông lão không nói gì, xách rổ thuốc vào nhà, đầu cũng không thèm quay lại mà chỉ nói vọng ra, “Cơm nấu hơi nhiều, ở lại ăn phụ tôi mấy miếng đi.”
Bùi Diệu nhướng mày, Dư An phì cười.
Hai người ôm hai đứa nhỏ bước vào căn nhà gỗ, sau lưng là từng áng mây trôi bồng bềnh theo gió, sương mù trên núi cũng đã tan đi.
Ánh nắng chiếu vào ngôi viện nhỏ, mạch núi chạy dài, hương thuốc nơi đây suốt bốn mùa không phai.
– Hết phiên ngoại 1 –