Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa

Chương 54: Phiên ngoại 4: Trăm ngày


Tiệc trăm ngày cho hai bé Bùi Tử Hội và Dư Tử Kỳ cũng không làm quá mức linh đình, thứ nhất là vì Dư An không thích ồn ào, thứ hai là vì Bùi Diệu và cậu vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nếu đưa thiệp mời trăm ngày của con cái trước thì có vẻ hơi kì lạ.

Nhà hàng là do Bùi Diệu chọn, vừa tao nhã vừa riêng tư, có hàng tre xanh ngoài cửa sổ che chắn từng gian riêng, trong sự yên tĩnh mang theo vài phần thần bí.

Vì bận công việc nên Bùi Thừa Nhiên đến trễ hơn chút, Cốt Đóa vừa vào cửa đã chạy đến chỗ Dư An, cũng chỉ mới hai ngày không gặp mà điệu bộ của bé như thể đã rất lâu không thấy vậy.

“Chào bác, chào chú nhỏ ạ.” Bé mỉm cười để lộ hai chiếc núm đồng tiền không sâu lắm, xinh đẹp đáng yêu vô cùng, “Cháu có thể thơm em trai và em gái không ạ?”

“Đương nhiên là được rồi.” Dư An đang bế đứa nhỏ cúi người xuống trước mặt bé.

Dư Tử Kỳ còn chưa ngủ, ăn no uống đủ xong thì ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay ba, khuôn mặt nhỏ núng nính, đôi mắt đen lúng liếng, mặc một chiếc đầm và đội chiếc nón thắt nơ bướm, sửa soạn như một công chúa nhỏ.

Cốt Đoá vẫn nhớ lời Bùi Thừa Nhiên dặn dò không được chạm tay vào mặt em bé nên chỉ dùng bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu hơn của Dư Tử Kỳ, rồi nhẹ nhàng thơm lên má em một cái mới mím môi người thích ý, sau đó lại chạy đi thơm Bùi Tử Hội.

Thấy vậy, Dư An trêu bé: “Cháu thích em trai em gái thế à?”

“Vâng ạ.” Cốt Đóa nói: “Hai em đáng yêu lắm lắm luôn.”

Bùi Diệu: “Bảo ba cháu sinh thêm đứa nữa.”

Mễ Nam đỏ mặt, vừa ngại vừa bất đắc dĩ.

Cốt Đóa lắc đầu như trống bỏi, “Cha cháu nói rồi, sinh cục cưng không tốt cho sức khỏe của ba tí nào, họ chỉ cần có cháu là đủ rồi, hơn nữa nhà cháu còn có cún nhỏ nữa đó bác!”

Tim Dư An như muốn tan chảy, “Bé Cốt Đóa hiểu chuyện quá.”

“Anh dâu, cơ thể anh khôi phục thế nào rồi?” Mễ Nam đưa hai chiếc lắc tay bằng vàng tặng cho hai đứa nhỏ, nhích lại bên tai Dư An hỏi nhỏ, “Có đến kì phát tình chưa?”

Dư An gật đầu, thấp giọng trả lời, “Đến rồi, vốn anh còn tưởng sẽ lâu lắm, kết quả mới nửa tháng sau khi ra cữ đã có.”

“Nhanh vậy ạ? Lúc trước em cũng phải đợi tầm một tháng sau khi ra cữ mới đến.” Mễ Nam cười, “Nhưng dù sao thế cũng chứng minh cơ thể anh đã hồi phục hoàn toàn rồi, tuyến thể và pheromone đều rất mạnh khỏe.”

“Ừm, anh uống thuốc trung y một thời gian dài.” Dư An bồi hồi, “Từng bát thuốc như nước đắng vậy, phải có chút tác dụng mới được chứ.”

Anh em dâu trong nhà rất hòa thuận, mỗi lần gặp nhau đều tám không hết chuyện, Mễ Nam hỏi Dư An định khi nào quay lại ban nhạc làm việc, Dư An hỏi Mễ Nam dạo này việc vẽ tranh thế nào rồi.

Ba mẹ vẫn đang trên đường tới, trong phòng chỉ có những người cùng thế hệ nên trò chuyện rất thoải mái.

Đang nói giữa chừng, bỗng Dư An nhìn sang bên kia không xa, Bùi Thừa Nhiên đang giúp Bùi Diệu bế con, “Em và Thừa Nhiên thật sự không định sinh thêm đứa nữa à?”

“Thật ra em cũng muốn.” Mễ Nam đang ăn dưa hấu, “Nhưng anh Thừa Nhiên không chịu đâu, anh ấy lo cho em, còn nói tụi em có một đứa con gái là đủ rồi, không cần phải sinh thêm đứa nữa làm gì.”

“Thừa Nhiên nói không sai, quả thật mang thai sẽ ảnh hưởng đến cơ thể nhiều lắm.”

Mễ Nam chơi đùa với bé Dư Tử Kỳ, “Vậy nên vẫn là một lần ăn ngay cả nếp cả tẻ như anh là tốt nhất, tuy là lúc mang thai vất vả vô cùng, nhưng cũng không cần phải chịu đựng thêm lần nữa.”

Dư An bật cười, “Anh cũng không ngờ tới.”

Tỉ lệ mang thai đôi là vô cùng thấp, long phượng thai lại càng thấp hơn.

Ai cũng sợ Dư An đã chịu thương tổn sau tai nạn xe sẽ rất khó có con, ngờ đâu một lần lại dính cả hai đứa, cục cưng sinh ra cũng vừa khỏe mạnh vừa xinh xắn.

Không bao lâu sau các bậc cha mẹ cũng đã tới nhà hàng, người lớn háo hức ôm hai đứa nhỏ, nào là vòng vàng rồi thẻ ngân hàng đưa đến tới tấp.

Từ lúc người lớn trong nhà tới nơi, hai đứa nhỏ chưa từng được quay về vòng tay Dư An, đã được ăn no uống đủ nên không khóc lóc quẫy đạp gì, trông thấy ông bà đang chơi đùa với mình còn biết nhếch môi cười theo khiến họ yêu thương không thôi.

Một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, mẹ Bùi rảnh tay rồi thì hỏi một câu: “Hai con định khi nào tổ chức hôn lễ?”

Lời này vừa nói ra, những chủ đề khác đều tạm ngưng lại.

Đối với giới hào môn, hôn lễ là một nghi thức rất quan trọng, một buổi hôn lễ hoành tráng không chỉ để phô trương thanh thế và thực lực của gia tộc mà còn qua đó thể hiện cách đối nhân xử thế của họ với các mối quan hệ xung quanh.

Dù sao địa vị của hai nhà Bùi – Dư trong giới kinh doanh đều không hề thấp, liên hôn đã lâu mà chẳng có một buổi hôn lễ nào, ngược lại khi Bùi Thừa Nhiên và Mễ Nam kết hôn lại tổ chức linh đình long trọng như vậy, không tránh được có người nghi ngờ hai gia đình họ không hề hòa thuận như vẻ bề ngoài.

Vốn dĩ trước khi Dư An mang thai họ đã tính tới chuyện tổ chức hôn lễ, nhưng lại xảy ra vài chuyện khiến họ không thể chọn lựa thời gian thích hợp, lúc thì Dư An phải đi lưu diễn, khi thì Bùi Diệu phải đi công tác, dời tới dời lui mãi đến tận lúc Dư An mang thai đành phải gác sang một bên.

Lúc này con cái cũng đã sinh rồi, nếu còn không tổ chức hôn lễ thì thật chẳng biết nói sao.

“Còn vài công việc chưa dời được ạ.” Bùi Diệu nói, “Vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa.”

Mẹ Bùi trách móc anh, “Con đào đâu ra lắm việc thế hả? Không thể gác lại tí à?”

Dư An cúi đầu húp canh, không nói lời nào.

Thật ra Bùi Diệu đang đội nồi cho cậu, vì mang thai mà cậu đã làm chậm trễ thời gian rất nghiêm trọng, sinh con rồi phải nhanh chóng quay lại tiếp tục công việc ở ban nhạc, các buổi lưu diễn đã được sắp xếp kín cả lịch trong thời gian sắp tới, có vài hành trình được lên kế hoạch đến tận năm tới, năm tới nữa.

Tham vọng sự nghiệp của Dư An rất lớn, Bùi Diệu hoàn toàn hiểu được, bảo cậu yên tâm. Sau khi gia đình hai người trở thành một tổ ấm đầy đủ bốn thành viên, cần phải có một người hi sinh chăm sóc mái ấm nhỏ của họ, Dư An muốn bay tận trời nam đất bắc thì trọng trách này cứ để anh lo.

Nhà có hai đứa nhỏ cần chăm nom, vợ lại phải phấn đấu cho sự nghiệp, khoảng thời gian này thật sự không thích hợp để tổ chức hôn lễ.

“Mẹ ơi, đừng trách Bùi Diệu ạ.” Dư An giải vây cho Alpha nhà mình, “Tụi con sẽ bàn tính với nhau, con đã tính đến việc tổ chức hôn lễ, mẹ cứ yên tâm. Chỉ có điều bây giờ con cái còn nhỏ quá nên tụi con cũng không thể dốc hết sức để làm một hôn lễ hoàn hảo nhất có thể được, cả nhà thông cảm cho hai vợ chồng con thêm thời gian chuẩn bị nha.”

Chỉ cần Dư An mở lời, đương nhiên sắc mặt mẹ Bùi đã hòa nhã trở lại, “Ừm, mẹ biết rồi, đúng là chăm sóc hai đứa nhỏ thật sự rất vất vả, hai đứa có bàn tính với nhau là được.”

Dư An mỉm cười, trông thấy Bùi Diệu đang nhìn mình thì bày ra vẻ mặt dò hỏi.

Bùi Diệu chẳng ừ hử gì, gắp cho một miếng giò heo kho.

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Bùi Diệu và Dư An bế hai đứa nhỏ về nhà cho vú nuôi đưa hai bé đi bú sữa. Cậu ôm hai con cả một buổi tối nên cánh tay đã mỏi nhừ, thả lỏng hai bên người để Bùi Diệu xoa bóp.

“Lúc nãy trên bàn cơm em nói có bàn bạc chuyện hôn lễ.” Bùi Diệu đứng bên người Dư An bóp vai cho cậu, “Sao anh không biết nhỉ?”

“Em chỉ tự mình nghĩ thôi, chưa có nói cụ thể với anh.” Dư An nói, “Nhưng dù sao thì chắc chắn một hai năm tới em không có đủ thời gian để lo cho hôn lễ, còn không bằng đợi hai con lớn hơn chút nữa, đến lúc đó làm hoa đồng cho mình luôn. Anh thấy sao?”

Động tác Bùi Diệu hơi khựng lại, rồi lại âm thầm tiếp tục xoa bóp như không có gì.

Dư An đắm chìm vào suy nghĩ của mình, không cảm nhận được thay đổi của Alpha, “Để hai đứa nhỏ tham gia hôn lễ của mình, cũng tính là một việc viên mãn, được không anh?”

Bùi Diệu ừm một tiếng, “Em thích thì đương nhiên là được.”

“Sau này em sẽ làm đơn xin ban nhạc, để họ sắp xếp lịch trình của em trong mấy năm tới ít hơn, vậy thì em sẽ có đầy đủ thời gian cùng anh chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta.” Dư An đứng dậy, hai tay khoác lên vai Alpha, nhón chân hôn lên khóe miệng anh một cái, “Vất vả cho ông xã em phải chăm nom hai cục cưng, trước khi đi em sẽ đến bệnh viện chiết xuất vài lọ pheromone, vậy thì hai con có thể ngửi được pheromone của em và ngoan ngoãn hơn chút.”

“Được.” Bùi Diệu ôm chặt vòng eo thon thả của Dư An, “Chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để anh lo.”

Dư An cảm nhận được tâm trạng Bùi Diệu đang xuống dốc không phanh, nhưng chỉ cho là anh không nỡ rời xa mình, mỉm cười, “Yên tâm, cuối tháng này em mới đi mà, trong thời gian đi mỗi ngày đều sẽ gọi video cho anh.”

Cậu chủ động hôn lên môi Alpha, vùi mình vào cái ôm ấm áp của anh.

Bùi Diệu đáp lại nụ hôn của Dư An, tiếp xúc thân mật đã làm dịu đi nhiều tâm trạng đang đi xuống của anh.

Hôn lễ phải dời đến vài năm sau, vậy những thứ mà anh đã sớm chuẩn bị lại phải ém đi thêm một khoảng thời gian thật dài nữa rồi.

– Hết phiên ngoại 4 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận