Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 28: C28: Chương 28


Vân Sơn Cư là một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố A, tọa lạc nơi yên bình nhất giữa trung tâm thành phố.

Theo lẽ thường, trung tâm thành phố sẽ không liên quan đến hai chữ “yên bình”, nhưng Vân Sơn Cư có bản lĩnh tìm sự yên tĩnh giữa chốn ồn ào, tạo một con đường quanh co giữa những tòa cao tầng.

Con đường này dẫn tới một tòa kiến trúc cổ điển với bức tường trắng và gạch lát màu xám, tạo nên sự tương phản rõ nét với dòng xe cộ tấp nập phía bên kia.

Hứa Gia Ngôn đứng trước Vân Sơn Cư, ngửa đầu nhìn tấm biển treo ở trên rồi quay sang hàng trúc xanh được trồng hai bên cùng với đèn lồng làm bằng trúc bên dưới. Tiếng nói chuyện trở nên nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, sợ quấy rầy sự bình yên và hoài cổ nằm giữa phố xá sầm uất.

Kiều Mộc Sâm cầm thẻ hội viên tới quầy tiếp đón, sau đó dẫn Hứa Gia Ngôn cùng Kiều Mộc Sâm tiến vào Vân Sơn Cư.

Không giống tiệm cơm khác, bước vào Vân Sơn Cư là bước vào một khoảng sân rộng, sân được bao xung quanh bởi hồ nước, bóng hoa dập dờn, nói là tiệm cơm chi bằng nói là một công viên với trang trí vô cùng lịch sự và tao nhã.

Từ khi bước vào, ánh mắt Hứa Gia Ngôn không dừng lại một chỗ, vội vàng ngó trái ngó phải, sợ bỏ lỡ điều thú vị nào đó, Điền Tiểu Viên bước sau cậu, còn Kiều Mộc Sâm đã đi cách xa hơn năm mét, quay đầu thấy Hứa Gia Ngôn còn đứng tại chỗ, ngồi xổm nghiên cứu đèn đường điêu khắc bằng đá?

Kiều Mộc Sâm vòng lại kéo lấy cậu: “Dẫn cậu tới ăn cơm mà cậu đứng đây giao lưu cái gì với cục đá thế?”

Hứa Gia Ngôn: “Đèn đá này tinh xảo thật đấy, chắc chắn là người có tay nghề cao, chờ tớ xem ai điêu…”

Kiều Mộc Sâm: “Nhìn cái gì mà nhìn, tối om thế này, hơn nữa không phải cậu điêu khắc gỗ à? Còn nghiên cứu cả khắc đá nữa?”

Hứa Gia Ngôn: “Tớ cũng điêu khắc đá mà, chỉ là nó vất vả hơn, với cả dụng cụ chạy bằng điện đắt lắm, tớ và ông nội không mua nổi nên mới không phát triển mặt này.”

Kiều Mộc Sâm: “Được rồi, được rồi, ăn cơm trước đã, Điền Tiểu Viên từ nước ngoài xa xôi trở về không phải để nghiên cứu cục đá với cậu đâu.”

Nhắc tới Điền Tiểu Viên, Hứa Gia Ngôn mới nhớ hôm nay tới đây ăn cơm là chính, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Viên, nãy tớ thất thần, cậu đói bụng rồi đúng không? Chúng ta vào thôi.”

Ánh mắt Điền Tiểu Viên luôn đặt lên người Hứa Gia Ngôn, như thể đã quá quen với dáng vẻ này của cậu, đáp không sao cả rồi theo hai người vào đại sảnh.

Vào đến đây Hứa Gia Ngôn mới cảm thấy nơi này đúng là tiệm cơm, bàn ăn hình vuông được xếp ngay ngắn, xung quanh được trang trí bằng đèn lồng, ô dầu và bình phong, tô điểm thêm cho cảnh quan còn có cây cầu với mái che bên ngoài.

Nhân viên phục vụ thấy ba người tiến vào, đầu tiên hỏi Kiều Mộc Sâm có hẹn trước hay không, sau khi biết không có thì hỏi thêm cậu ta có yêu cầu gì về vị trí ngồi không.

Điền Tiểu Viên là nhân vật của công chúng nên Kiều Mộc Sâm muốn một nơi tương đối kín đáo.

Nhân viên dẫn bọn họ tới một bàn trong góc rồi đưa thực đơn điện tử, sau đó đi vào chuẩn bị nước trà.


Tuy vẫn ngồi ở đại sảnh nhưng nơi này có sự riêng tư hơn rất nhiều những tiệm cơm khác.

Dù sao Vân Sơn Cư chỉ mở cho hội viên, hơn nữa hội viên toàn là người giàu có hoặc quyền quý, không phải giám đốc công ty này thì cũng là người cầm quyền của tập đoàn nọ.

Hứa Gia Ngôn nghe Kiều Mộc Sâm giới thiệu như rơi vào sương mù: “Vậy chú hai cậu lấy thẻ hội viên ở đâu?”

Kiều Mộc Sâm: “Chú ấy tự làm chứ sao.”

Hứa Gia Ngôn: “Chú hai cậu không phải nhà thầu à? Có tiền tới đây làm thẻ á?”

Kiều Mộc Sâm: “Nhà thầu cũng chia lớn nhỏ mà, chú hai tớ làm việc ở thành phố B nhiều năm như vậy, công ty sắp chào bán chứng khoán rồi đó được chưa.”

Hứa Gia Ngôn hiểu ra: “Vậy nên sau khi tốt nghiệp cậu vẫn ở thành phố B?”

Kiều Mộc Sâm: “Giờ cậu mới biết à?”

Hứa Gia Ngôn tròn mắt, lát sau mới hưng phấn thốt lên: “Nghĩa là cậu là cháu trai của thế hệ giàu có đời thứ nhất đó hả!”

Quan hệ của Kiều Mộc Sâm và Hứa Gia Ngôn hồi cấp ba thân thiết như thế, dù sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi nhưng đâu có cắt đứt quan hệ, sao cậu lại không cập nhật tình hình của cậu ta đến thế nhỉ: “Không phải tớ kể với cậu rồi sao, ba tớ với chú hai hợp tác xây dựng công ty, nhiều năm qua hai người bọn họ luôn phấn đấu cùng nhau, công ty của chú hai sắp ra mắt không phải công ty ba tớ cũng ra mắt à?”

Mắt Hứa Gia Ngôn mở to hơn nữa: “Vậy cậu là con trai của thế hệ giàu có đời thứ nhất?!”

Kiều Mộc Sâm bất lực: “Giờ cậu mới biết? Nếu tớ không có chống lưng, tại sao trưởng phòng thiết kế lại khách sáo với tớ?”

Hứa Gia Ngôn: “Tớ còn tưởng năng lực của cậu xuất sắc mới khiến bọn họ nể mặt.”

Kiều Mộc Sâm: “Đương nhiên năng lực nghiệp vụ của tớ cũng mạnh, nhưng anh ta sẽ không vì năng lực của tớ mà cho cậu đi cửa sau chỉ bằng mấy câu nói, sở dĩ anh ta giữ cậu lại chủ yếu là do thế lực phía sau tớ.”

Hứa Gia Ngôn biết nhà Kiều Mộc Sâm làm công trình, cũng biết ba cậu ta và chú hai cùng lập công ty. Lúc ấy Kiều Mộc Sâm kể ba mình là nhà thầu nên cậu biết thế, hơn nữa Hứa Gia Ngôn chỉ biết về định nghĩa nhà thầu đơn giản dẫn tới việc cậu luôn cho rằng ba Kiều Mộc Sâm và chú hai thật sự chỉ ôm công trình, tự ra tay giúp người ta xây nhà.

“Sau này tớ có thể ôm đùi cậu không?”

Nhân viên bưng nước ra, Hứa Gia Ngôn tranh công ân cần rót một chén cho Kiều Mộc Sâm.

Kiều Mộc Sâm nhận chén trà, miệng cười đến tận mang tai, có cảm giác ngày thường lăn lộn trong đám lưu manh chợt có ngày bị phát hiện thân phận thái tử, lập tức giả vờ trịnh thượng: “Đương nhiên không thành vấn đề, chẳng phải tớ nói với cậu từ lâu rồi à, cứ theo tớ, rồi có ngày cậu hô mưa gọi gió ở thành phố A.”


Điền Tiểu Viên ngồi bên cạnh cười nói: “Vậy sau này ngài Kiều có thể chú ý đến tôi nữa không?”

Kiều Mộc Sâm: “Được luôn, tương lai cậu và Hứa Gia Ngôn, một người là cánh tay phải, một người là cánh tay trái của tớ.”

Kiều Mộc Sâm nói xong, cả ba đều bật cười. Sau khi tốt nghiệp ngần ấy năm, bọn họ hiếm khi có cơ hội tụ tập nói chuyện vui vẻ thế này.

Kiều Mộc Sâm chọn vài món trên thực đơn điện tử, rồi tâm sự tình hình gần đây của cả ba.

Tới tầm tuổi này, tâm sự chủ yếu là về công việc và gia đình, gia đình hẳn là còn sớm nhưng tình yêu thì không sớm nữa rồi.

Kiều Mộc Sâm tò mò hỏi Điền Tiểu Viên: “Ngôi sao như các cậu có phải không được yêu đương không?”

Điền Tiểu Viên gật đầu: “Công ty không cho phép, lúc ký hợp đồng đã nói rõ.”

Kiều Mộc Sâm: “Dựa vào cái gì chứ? Chẳng phải công việc chính của các cậu là ca hát và diễn xuất à? Chẳng lẽ yêu đương cũng ảnh hưởng đến thành tích như hồi đi học?”

Điền Tiểu Viên: “Sẽ ảnh hưởng một ít, tuy nhiên đối với thần thượng xem như khá lớn, hiện tại tớ đã rút về sau, chỉ muốn phát triển lĩnh vực ca hát, chuyện yêu đương có lẽ sẽ tự do hơn.”

Điền Tiểu Viên phổ cập kiến thức về vị trí của thần tượng, diễn viên và ca sĩ trong giới giải trí với Kiều Mộc Sâm, sau đó quay đầu nhìn Hứa Gia Ngôn, châm chước hỏi: “Tiểu Ngôn… yêu chưa?”

Hứa Gia Ngôn đang cầm điện thoại chụp món ăn mới đặt lên bàn, đó là một món đậu hũ với hương vị thanh đạm ngon miệng, hơi ngọt cộng thêm chút vị hạnh nhân.

Sống chung với Thẩm Thanh Dứu một thời gian dài như vậy, Hứa Gia Ngôn hiểu dần về khẩu vị của anh – thiên về thanh đạm, ít dầu ít muối, không thích đồ ăn có vị đặc trưng như nấm hương, rau cần, rau thơm, nhưng măng, rau xà lách, rau muống cùng vài loại đỗ đã qua xử lý thì chấp nhận được.

Hứa Gia Ngôn cảm thấy hương vị món này không tồi nên chụp ảnh gửi cho Thẩm Thanh Dứu, đang định gõ một câu bảo món này rất ngon thì nghe thấy Điền Tiểu Viên gọi, bèn đặt điện thoại xuống và trả lời: “Chưa đâu.”

Điền Tiểu Viên mỉm cười, bàn tay trái nắm chặt thoáng thả lỏng sau khi nghe câu trả lời của cậu: “Vẫn chưa yêu bao giờ à?”

Hứa Gia Ngôn: “Ừ, hiện tại tớ không thích hợp yêu đương, chờ khi nào ổn định rồi tính sau.”

Điền Tiểu Viên truy hỏi: “Khi nào cậu mới ổn định?”

Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ: “Ít nhất là sau khi tớ thành nhân viên chính thức, tiết kiệm được ít tiền? Thế nhưng giờ tưởng tượng cũng vô dụng, chuyện duyên phận đâu ai nói trước được, có lẽ giây tiếp theo tớ gặp được định mệnh đời mình thì sao, rồi có khi cả đời vẫn không gặp thì sao, có lẽ phải chờ kiếp sau mất.”


Điền Tiểu Viên: “Cậu không vội à?”

Hai mươi lăm tuổi tuy không già nhưng là độ tuổi khát vọng tình yêu, chưa từng yêu đương có lẽ sẽ có gì đó sốt ruột.

Hứa Gia Ngôn: “Vì sao phải vội? Tình yêu là là một điều thiêng liêng, biết bao người đợi nhiều năm còn không có được, tớ mới bao lâu cơ chứ? Không vội.”

Dường như Hứa Gia Ngôn luôn như vậy, nói chuyện hay làm việc đều chậm chạp, chậm này không phải tốc độ nói hay sức làm việc mà là cảm giác cậu đem lại cho người ta.

Loại cảm giác này đi cùng với thời gian, không biết có liên quan đến công việc điêu khắc của cậu hay không, dù sao điêu khắc yêu cầu cẩn trọng và tỉ mỉ, những hòn đá và cục gỗ ấy không sợ thời gian, ngược lại theo thời gian mà lột xác, trở thành phiên bản hoàn hảo nhất.

Đại khái là cậu bình tĩnh từ trong tim, do vậy chính bản thân cậu còn không nhận ra. Điền Tiểu Viên đã nhận ra điểm đáng quý này từ những năm học cấp ba.

Lần này gặp lại, cậu vẫn không thay đổi.

Ấn tượng tốt từ hồi đi học lại bùng lên, Điền Tiểu Viên định cầm lấy đũa dùng chung gặp đồ ăn cho Hứa Gia Ngôn thì nghe thấy tiếng huyên náo từ phía cửa.

Theo lý mà nói, chỗ bọn họ cách cửa khá xa, nếu không phải quá ồn ào thì hẳn là không nghe thấy, nhưng tiếng bước chân lại cực kỳ rõ ràng, cảm giác không phải một hay hai người tạo nên.

Điền Tiểu Viên theo tiếng nhìn lại, quả nhiên có bảy, tám người bước vào, toàn bộ đều mặc âu phục, còn có người vẫn đeo bảng tên, thoạt nhìn giống như Kiều Mộc Sâm, vừa rời khỏi công ty.

Hai người dẫn đầu hẳn là lãnh đạo, trong đó có một người trẻ tuổi với khí thế nổi bật, người còn lại đã có tuổi, mang dáng vẻ đặc thù của doanh nhân trung niên.

Đoàn người với khí thế hùng hổ hấp dẫn không ít ánh mắt trong đại sảnh.

Hứa Gia Ngôn và Kiều Mộc Sâm nghe thấy động tĩnh bên kia, cùng ngẩng đầu tò mò nhìn sang.

Vốn chỉ hờ hững liếc qua, cho đến khi thấy rõ là ai, cả hai đồng thời ngơ ngẩn.

Hai người dẫn đầu đúng là Thẩm Thanh Dứu và giám đốc Diêu tới Vân Sơn Cư dùng bữa.

Hứa Gia Ngôn không ngờ sẽ gặp Thẩm Thanh Dứu ở đây, đang do dự có nên chào hỏi hay không thì ánh mắt Thẩm Thanh Dứu lướt qua, cậu vội vẫy tay ý bảo mình ngồi đây.

Thẩm Thanh Dứu rõ ràng nhìn thấy cậu, nói gì đó với người lớn tuổi bên cạnh rồi bước về phía Hứa Gia Ngôn.

Hứa Gia Ngôn đứng lên, chờ anh tới gần bàn mới mở miệng: “Sao anh cũng đến đây?”

Thẩm Thanh Dứu: “Vừa lúc chúng tôi họp xong, muốn ăn gì đó lại thấy tin nhắn của cậu, nên tới đây.”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi vừa gửi tin nhắn, anh đọc chưa?”


Thẩm Thanh Dứu: “Đọc rồi.”

Hứa Gia Ngôn: “Lát nữa anh nếm thử xem, tôi cảm thấy sẽ hợp khẩu vị của anh.”

Thẩm Thanh Dứu đáp lại rồi nhìn sang hai người bên cạnh: “Cậu không giới thiệu à?”

Hứa Gia Ngôn lập tức trả lời: “Suýt thì quên, đây là bạn học cấp ba của tôi.”

Cậu đang định kéo Kiều Mộc Sâm thì cậu ta đã tự động đứng lên, không chờ cậu nói hết đã giơ tay trước mặt Thẩm Thanh Dứu, giọng nói khiêm nhường: “Xin chào ngài Thẩm, nghe danh đã lâu. Tôi là Kiều Mộc Sâm – bạn của Hứa Gia Ngôn.”

Thẩm Thanh Dứu lịch sự bắt tay, tự giới thiệu: “Thẩm Thanh Dứu. Tôi nghe Hứa Gia Ngôn nhắc tới cậu rồi, cảm ơn cậu đã giới thiệu công việc cho cậu ấy.”

Kiều Mộc Sâm được cưng mà sợ, bắt tay xong không quên lấy danh thiếp của mình ra: “Không có gì, không có gì, việc nên làm thôi, đúng rồi, hiện tại tôi là quản lý marketing, nếu quý công ty cần tổ chức sự kiện thì có thể liên hệ với tôi.”

Thẩm Thanh Dứu nhận danh thiếp: “Tôi sẽ chuyển tới phòng ban có nhu cầu.”

Hứa Gia Ngôn chớp mắt nhìn Kiều Mộc Sâm, cứ cảm thấy thái độ của cậu ta ân cần quá mức.

Sau khi hai người nói xong, Hứa Gia Ngôn lại giới thiệu Điền Tiểu Viên.

Điền Tiểu Viên lịch sự đứng lên, nhìn Thẩm Thanh Dứu một lát rồi vươn tay: “Điền Dã.”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu, nắm lấy tay Điền Tiểu Viên: “Tôi biết, tôi cùng Hứa Gia Ngôn từng xem gameshow về cậu.”

Cùng?

Từ “cùng” dường như được nhấn mạnh.

Điền Tiểu Viên khẽ nhíu mày, bàn tay nắm tay Thẩm Thanh Dứu hơi siết lại.

Thẩm Thanh Dứu đối diện với Điền Tiểu Viên vài giây, buông tay trước rồi nói với Hứa Gia Ngôn: “Tôi đi ăn cơm đã, đồng nghiệp đang chờ.”

Hứa Gia Ngôn: “Ừ, anh cứ đi đi.”

Cậu nhìn Thẩm Thanh Dứu bước được hai bước, hình như chợt nhớ ra gì đó nên quay trở lại: “Ăn xong thì về nhà với tôi.”

Kiều Mộc Sâm chen vào: “Không sao, tôi đưa cậu ấy về.”

“Không cần.” Thẩm Thanh Dứu nói với Kiều Mộc Sâm, lại hờ hững liếc Điền Tiểu Viên, “Hai chúng tôi sống chung, về cùng nhau tiện hơn.”

~Hết chương 28~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận