Editor: Đinh Hương
Beta: An Dung Ni
Hạ Vân Khâm mỉm cười định nói tiếp, nào ngờ chỗ cửa ra vào lại đột nhiên có người “Á” lên, thì ra vừa nãy Hạ Trúc Quân ghé qua phòng vệ sinh, chưa qua thăm anh trai với mọi người, đến lúc một mình đẩy cửa đi vào thì lại thấy cảnh anh trai đang hôn bụng chị dâu, Hạ Trúc Quân ngẩn người một lát, vài giây sau vừa ngại ngùng vừa buồn cười, vội lùi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại: “Ấy, anh hai đang làm gì thế?”
Hồng Đậu không ngờ Hạ Trúc Quân sẽ thấy cảnh này, cảm thấy xấu hổ muốn chết, cô đánh nhẹ vào cánh tay Hạ Vân Khâm: “Tại anh đấy!”
Hạ Vân Khâm cố ý kêu đau một tiếng, bị em tư thấy thì đã sao? Anh và Hồng Đậu đã là vợ chồng, dù có thân mật hơn đi chăng nữa cũng đều là chuyện rất hiển nhiên, đợi đến khi cửa đóng lại, anh vẫn còn cúi đầu xuống hôn thêm cái nữa: “Rõ ràng là em tư sai mà, sao em lại trách anh?”
Hồng Đậu cũng biết mặt anh dày đến cỡ nào, lắng tai nghe ngóng một hồi, dù sao thì đây cũng là phòng bệnh, không chỉ người của Hạ gia mà các bác sĩ và y tá cũng đều có thể bất ngờ bước vào phòng, cô khẽ đẩy anh ra: “Về nhà rồi cho anh hôn tiếp, giờ buông em ra, chúng ta nói chuyện đàng hoàng một lát nào.”
Về nhà rồi cho anh hôn tiếp… Hạ Vân Khâm mỉm cười, giả vờ nhíu mày, miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi.”
Sau đó ôm chặt lấy cô hôn thêm cái nữa rồi mới từ từ buông cô ra: “Nhưng anh nhắc em trước, về nhà rồi thì không chỉ có hôn thế này đâu đấy.”
Hồng Đậu nghiêm mặt, đỡ anh nằm xuống: “Bị thương nặng như vậy rồi mà vẫn không đứng đắn tí nào.”
Ánh mắt Hạ Vân Khâm không nỡ rời khỏi cô, sau khi nằm xuống, anh thở dài nói: “Mới hai ngày không gặp mà anh có cảm giác như đã là cả đời rồi vậy.”
Nói xong anh đưa tay lên sờ vành tai cô, sau đó lướt qua mũi cô, ánh mắt anh như đang tìm kiếm gì đó, như muốn kiểm tra xem liệu đây có phải thực tại hay chỉ là một giấc mơ.
Thấy hành động trẻ con của anh, Hồng Đậu lại đau lòng: “Đâu chỉ cả đời, em cảm giác đã qua ngàn vạn năm rồi ấy chứ, anh có biết là hai ngày nay em đã lo lắng rất nhiều…”
Hạ Vân Khâm kéo tay cô đặt lên môi mình, áy náy nói: “Đột nhiên khai chiến, bọn anh chưa chuẩn bị đủ, lúc ở khu Bắc anh rất lo cho nhà mình, đáng ra trước khi đi anh phải sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện mới đúng, nếu anh không về kịp, cha mẹ thì đã lớn tuổi, còn em thì còn trẻ như vậy…”
Anh bình tĩnh nhìn cô, chỉ thấy lòng mình vừa đau vừa xót, bỗng nhiên không thể nói tiếp được nữa.
Lần đầu thấy Hạ Vân Khâm mất bình tĩnh, Hồng Đậu suýt khóc, đối với anh mà nói thì mấy ngày qua không khác địa ngục là bao. Nước mất nhà tan, nơi nơi đều có chiến tranh, Bắc Bình, Thiên Tân đều rơi vào tay giặc rồi, nếu Thượng Hải cũng bị chiếm thì gần nửa khu vực Hà Giang (1) sẽ thất thủ, tổ chim bị phá thì sao trứng có thể nguyên vẹn được, nếu chuyện này xảy ra thì không ai có thể chỉ ích kỷ lo mỗi thân mình thôi được.
(1) Hà Giang: Sông Trường Giang và Hoàng Hà
8000 thỏi vàng ảnh hưởng tới rất nhiều phe phái khác nhau, mỗi tấc đất là một tấc máu, nếu là cô thì cô cũng sẽ làm như thế, có thể coi là phải dựa vào sức mạnh tinh thần để chống đỡ bão giông, nhưng dù sức mạnh tinh thần ấy có mạnh đến cỡ nào đi chăng nữa thì những giây phút sinh tử vẫn là thử thách cực kì tàn nhẫn đối với cả anh lẫn cô.
Nếu anh không thể trở về… Hồng Đậu hơi ngẩn ra một lát, không không
không, cô xua đi ý nghĩ đau thương trong đầu, giận dữ nói: “Anh dám không trở về à?”
Hạ Vân Khâm cười chua chát, rốt cuộc ôm cô vào trong lòng: “Anh không dám, chúng ta mới cưới nhau chưa đầy ba tháng, anh còn chưa được thấy em từ từ già đi, chưa thấy con cái chúng ta trưởng thành, sao có thể cam lòng chết như vậy chứ? Dù có phải bò đi chăng nữa anh cũng sẽ bò về nhà.”
Cô chực khóc vùi đầu vào cổ anh, nằm yên không nhúc nhích, hai vợ chồng đều im lặng, quen nhau chưa tới nửa năm, kết hôn chưa đầy ba tháng, cả hai đều là người kiêu ngạo, mặc dù hấp dẫn lẫn nhau nhưng cũng khó tránh khỏi những va chạm, nhưng khi gặp phải khó khăn thì tình cảm giữa hai người càng trở nên chắc chắn hơn bao giờ hết.
Cũng may là đã vượt qua được những giây phút tối tăm nhất rồi, trong chốc lát, linh hồn hai người dường như hòa hợp với nhau, hai người dựa sát vào nhau, mặc dù không nói lời nào nhưng vẫn hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Một lát sau, Hạ Vân Khâm cảm giác có gì đó ấm ấm chảy xuống cổ, biết đó là nước mắt của cô, anh lại càng thấy đau lòng hơn, dù biết đây là những giọt nước mắt của sự xúc động nhưng anh vẫn không đành lòng. Đưa tay ra lau nước mắt cho cô, anh trịnh trọng nói: “Đứa bé này đến vào thời điểm rất đặc biệt, anh nghĩ kĩ rồi, hay đặt tên nó là Hạ Hỏa Lực đi.”
Quả nhiên Hồng Đậu nín khóc mỉm cười, “Hừ, anh mới tên là Hỏa Lực ấy, dù sao cũng là đứa con đầu lòng của chúng ta, anh làm cha mà không nghĩ ra được cái tên nào có tâm hơn được à?”
Hạ Vân Khâm nâng gò má của cô lên, mỉm cười nói: “Vậy gọi là Tương Tư hoặc Đại Nguyệt Lượng (2) nhé.”
(2) Đại Nguyệt Lượng: Trăng tròn sáng.
Hồng Đậu dở khóc dở cười, “Tương Tư thì tạm được, nhưng Đại Nguyệt Lượng là cái quái gì vậy?”
Hạ Vân Khâm đần mặt ra, mãi một lúc sau mới cười nói: “Lúc bom nổ, anh đã hôn mê mất một lúc lâu, anh nhớ lúc đó nhờ có ánh trăng chiếu xuống anh mới tỉnh dậy được, anh cảm thấy em đang nhìn anh, nghĩ đến việc em còn đang đợi anh quay về, anh liền có sức lực trở lại. Nếu em không nhắc Peter Vương và Ngu Sùng Nghị là bọn anh có thể sang khu khác tìm vàng thì chắc chắn họ sẽ không thể tìm thấy anh thuận lợi như vậy, có khi đến tận lúc Hướng Kỳ Thịnh kéo người đến trường tiểu học Bồi Anh thì bọn anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…”
Nghe được nửa câu đầu Hồng Đậu lại cảm thấy xót xa, rưng rưng chực khóc, đến khi nghe đến phần sau cô lại ngạc nhiên hỏi: “Vợ chồng Bành thợ may là người của địch, vậy thì Hướng tiên sinh là người phe nào?”
Hạ Vân Khâm đang định đáp thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng Hạ thái thái nói chuyện với ai đó: “Em trai con đã không sao rồi. Minh Cảnh đang có chuyện, con còn tới đây gấp làm gì?”
Sau đó là tiếng gọi của Hạ Trúc Quân: “Anh hai, chị cả tới.”
Hồng Đậu và Hạ Vân Khâm liếc mắt nhìn nhau, là Hạ Lan Chi.
Hồng Đậu vội đứng lên mở cửa: “Chị cả tới rồi ạ.”
Hạ Lan Chi khoác áo choàng lông rái cá đen nhánh trên vai, chân đi giày cao gót, vẻ mặt rất gấp gáp, lúc đi vào vẫn còn quay lại nói chuyện với Hạ thái thái: “Lúc nãy vừa nghe thấy tin Vân Khâm trúng đạn phải làm phẫu thuật, con và Minh Cảnh đã lập tức chuẩn bị xe đến bệnh viện rồi, nào ngờ còn chưa ra khỏi cổng thì người bên chính phủ đã gọi Minh Cảnh đi, nói là có chuyện gì đó lớn lắm, tất cả các cán bộ công chức lớn đều phải đi họp.”
Nói xong trước tiên mỉm cười nói với Hồng Đậu: “Vân Khâm bị thương, chắc em dâu phải lo lắng lắm nhỉ?”
Không đợi Hồng Đậu đáp lời, cô ta liền đi thẳng tới giường, khom lưng nhìn kỹ vẻ mặt của Hạ Vân Khâm, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may người không bị sao là tốt rồi.”
Sau đó cô ta đứng thẳng dậy, giả vờ tức giận chọc vào trán Hạ Vân Khâm: “Chạy sang tận Hồng Khẩu bên kia chỉ để tiễn mấy đứa bạn Tây về nước, xong lại lết cái chân què về.”
Hạ Vân Khâm mỉm cười sửa lại lời cô ta: “Em chưa què, vẫn đi được bình thường.”
Hạ Lan Chi lườm anh một cái: “Coi như mạng em lớn.” Dùng khăn phẩy phẩy mồ hôi đợi Hạ thái thái và người lớn ngồi xuống, cô ta mới ngồi xuống sofa ở gần giường.
Hạ Vân Khâm nói tiếp câu chuyện lúc nãy: “Anh rể có việc bên chính phủ à?”
Chờ những người không liên quan đi rồi, Hạ Lan Chi thuận tay cởi đôi găng tay satanh màu đen ra, lo lắng nói: “Nói là cơ mật gì đó bị tiết lộ, bây giờ chính phủ đang lật tung mọi thứ lên, Minh Cảnh làm ở bộ tài chính, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ vẫn đang bị thẩm vấn, dù sao thì từ lúc chiến tranh nổ ra, ngày nào họ cũng phải họp hành đủ kiểu…”
Nói đến đây, nhớ tới lúc chồng mình nghe điện thoại xong đi ra khỏi thư phòng, vừa lau mồ hôi lạnh vừa nói lần này khác những lần trước, nếu làm không tốt thì sẽ bị giáng chức, thậm chí là cách chức cũng nên.
Cô ta thở dài, đột nhiên nhớ ra một chuyện, sắc mặt tái nhợt, ngồi ngẫm nghĩ một lát, mà càng nghĩ thì sắc mặt càng khó nhìn, lẽ nào việc này liên quan đến chuyện hôm đó? Hôm ấy cô ta vô tình nghe thấy Minh Cảnh nói chuyện điện thoại, biết chính phủ đang tìm vàng, lúc ấy cô ta vốn buột miệng, hơn nữa cũng rất tin tưởng đối phương nên mới không cẩn thận nói một câu trước mặt Đoạn Minh Y, nếu Minh Cảnh không xảy ra chuyện thì cô ta cũng quên khuấy chuyện này đi rồi.
Nhưng, làm sao có thể? Đoạn gia là danh môn suốt trăm năm qua, dù chuyện làm ăn có bết bát đến đâu đi chăng nữa thì làm gì đến mức…
Hạ Lan Chi đứng phắt dậy, nhìn xung quanh một vòng: “Đoạn Minh Y
đâu?”
Mọi người sững sờ, quan hệ giữa Đoạn Minh Y và Hạ Lan Chi bình thường rất tốt, trước giờ cô ta chỉ luôn miệng gọi “Minh Y”, hình như chưa bao giờ gọi cả tên lẫn họ đối phương ra thế này.
Hồng Đậu kinh ngạc liếc nhìn Hạ Vân Khâm một chút, anh chỉ im lặng nhìn Hạ Lan Chi, hình như đã biết chuyện gì xảy ra rồi.
Hạ thái thái nhíu mày: “Hai anh trai của con bé bị thương, Ninh Tranh vừa chở nó về Đoạn gia rồi.”
Hạ Lan Chi cầm găng tay, vội vã đứng lên: “Thái thái, Vân Khâm, em dâu, em tư, con có việc gấp phải xử lý, phải đi trước rồi.” Giọng điệu cực kì tức giận.
~~~ Tác giả có lời muốn nói: Cuộc trò chuyện của Hạ Lan Chi và Đoạn Minh Y đã viết cẩn thận ở chương 90 rồi, có thể có người nhảy chương chưa đọc, nếu có hứng thú thì có thể quay lại đọc. Ngoài ra tiêu đề của chương này được lấy từ tên một cuốn sách của Tưởng Huân tiên sinh, đặc biệt ghi rõ ở đây.