Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 109: Ngạc nhiên và mừng rỡ


Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Vừa ra khỏi phòng ngủ Hạ Ninh Tranh liền đi vào thư phòng của cha mình, hai cha con bàn bạc về chuyện này đến tận trưa, đến giữa trưa hai nhà Đoạn – Hạ đều hay tin Hạ Ninh Tranh muốn ly hôn với Đoạn Minh Y.

Dù là người Hạ gia hay Đoạn gia thì cũng đều cảm thấy rất ngạc nhiên, vợ chồng Đoạn lão gia nhận được điện thoại của con gái, để hòa giải, hay đúng hơn là để tranh thủ thêm chút lợi ích cho con gái mình mà bỏ mặc hai đứa con trai đang nằm viện, ngồi máy bay cả đêm đến Trùng Khánh.

Trong sự phản đối mãnh liệt của Đoạn gia, việc này giằng co mất gần nửa tháng, nhưng người ở Thượng Hải không ngừng chất vấn chuyện tìm vàng, mà thái độ của Hạ Ninh Tranh cũng rất kiên quyết, vào đêm khuya ngày nào đó của nửa tháng sau, cuối cùng Đoạn Minh Y cũng không còn tâm trí nào để dây dưa nữa, quyết định kí tên vào đơn ly hôn do luật sư của Hạ Ninh Tranh soạn ra, cầm chi phiếu Hạ Ninh Tranh cho cô ta và khoảng hơn mười thùng đồ lên xe ô tô, cùng cha mẹ mình rời khỏi biệt thự Hạ gia.

Hôm sau Đoạn gia tuyên bố phá sản, cộng thêm chuyện ly hôn, sau khi tin tức này được công bố ra bên ngoài liền gây nên một đợt sóng gió, hai bên đều là gia đình có danh tiếng, khó tránh khỏi việc trở thành đề tài bàn tán của người khác, nhưng dù sao cũng đang trong thời kỳ đặc biệt, hàng ngày còn có rất nhiều chuyện khác khiến người ta chú ý hơn, khoảng vài ba ngày sau mọi người cũng bớt bàn tán về chuyện này.

Nửa tháng này, nếu Hồng Đậu không ở nhà dưỡng thương với Hạ Vân Khâm thì lại đi thăm mẹ và anh trai, vì không biết chiến tranh kéo dài bao lâu, Ngu gia cũng có ý định ở lại Trùng Khánh lâu dài nên Ngu thái thái bỏ tiền ra thuê lại căn nhà của bạn Hạ Vân Khâm, căn nhà cũng khá gần biệt thự Hạ gia, thuận tiện cho hai gia đình qua lại giúp đỡ lẫn nhau.

Mặc dù căn nhà hơi cũ một chút nhưng cũng không tệ, chẳng qua là nhà đã lâu chưa có người ở, lúc Ngu gia mới dọn tới, bụi bặm đã tích đầy mọi ngóc ngách.

Cũng may là Ngu thái thái có dẫn mấy người hầu nhanh nhẹn tháo vát tới Trùng Khánh, dưới sự chỉ huy của bà, chỉ sau vài ba ngày mà phòng trong phòng ngoài đã được dọn dẹp gọn gàng, sáng sủa hẳn lên, hành lý cũng được sắp xếp chỉnh tề, chỗ nào ra chỗ nấy.

Phan gia ngồi ké máy bay tới Trùng Khánh, họ không quen biết ai ở đây, mấy lần trước đã làm phiền Hạ Vân Khâm rồi, bây giờ biết anh đang dưỡng thương, không tiện nhờ anh tìm nhà hộ, mà tạm thời cũng không tìm nổi chỗ ở, cuối cùng đành phải ở tạm với mẹ và anh trai cô.

Vết thương do bị dao cứa trên cổ Phan thái thái vẫn chưa lành, đáng lẽ nên tĩnh tâm dưỡng thương nhưng sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, bà tự thấy mình đã rời xa khói lửa chiến tranh, rảnh rỗi nên lại ngứa mồm nói nhiều, từ sáng sớm đến chiều tối thi thoảng lại soi mói bắt bẻ vài câu, tự khiến người khác ghét mình.

Mặc dù Ngu thái thái không so đo với bà ấy nhưng hàng ngày hai người vẫn lục đục lời qua tiếng lại với nhau, Phan Mậu Sinh vừa sợ vợ lại vừa sợ em gái, thành ra bị kẹt giữa tình thế khó xử, ngày nào Ngu Sùng Nghị và Ngọc Nguyên cũng phải ngăn cản hai bà, nên lúc nào căn nhà cũng trong tình trạng ồn ào, sôi nổi và vui vẻ.

Dưỡng thương mấy ngày, tình hình chân của Hạ Vân Khâm cũng khá lên, so với chuyện khi nào Đoạn Minh Y chịu rời khỏi biệt thự Hạ gia thì anh có chuyện khác cần quan tâm hơn. Hàng ngày, chuyện đầu tiên anh làm sau khi ngủ dậy là gọi quản gia mang báo lên phòng, sau đó vừa ăn sáng vừa tranh thủ xem báo cùng Hồng Đậu.

Điều anh quan tâm là tiến triển của vụ việc trong tổ chức, để đảm bảo an toàn nên dù thành công hay không thì cũng không cần nghe điện thoại, chỉ xem báo là có thể thấy rõ ràng.

Nhưng chờ mấy ngày liền, anh và Hồng Đậu vẫn chưa thấy được tin tức

cần thấy.

Sáng hôm nay, mấy bụi hoa cúc màu sương trắng ở sân trước bị gió thổi đung đưa không ngừng, thời tiết lại lạnh hơn một chút, người hầu mang báo vào phòng anh từ sớm, sau đó còn chủ động đốt chiếc lò sưởi kiểu Tây trong tường lên.

Hồng Đậu đang rửa mặt, Hạ Vân Khâm chống gậy chậm chạp đi lại trong phòng, vừa nhận báo anh liền đứng lại xem.

Hồng Đậu ra khỏi phòng tắm, thấy Hạ Vân Khâm đang đứng trước sofa, một tay chống gậy một tay cầm báo, vừa đọc báo vẻ mặt anh vừa thay đổi rất thất thường.

Hồng Đậu cảm thấy khá lo lắng, vội đi đến chỗ anh. Hạ Vân Khâm nghe thấy tiếng bước chân của vợ thì ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó ném gậy đi, kéo cô ngồi xuống cùng mình.

Lúc này người hầu đã khép cửa đi ra ngoài, Hồng Đậu đá dép lê rồi co chân lên ghế, ghé sát vào bả vai của Hạ Vân Khâm đọc báo. Vừa xem cô liền hiểu, từ trên xuống dưới của tờ báo đều là tin tức tên bán nước Ngũ Như Hải gặp chuyện ở Thượng Hải.

Trên báo viết: Gần đây Ngũ Như Hải đang dan díu với tình nhân nào đó nên thường xuyên đến chỗ người này để qua đêm. Rạng sáng hôm nay, khi Ngũ tiên sinh vừa đi ra khỏi nhà tình nhân thì gặp mai phục, mặc dù đã may mắn rút lui dưới sự hộ tống của quân đội, nhưng vì lưng trúng đạn nên đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

Kết bài, người viết còn bình luận về vết thương của Ngũ Như Hải: Sau này dù có tỉnh dậy thì cũng sẽ bị liệt nửa người.

Đọc tin tức lớn đến nhường này khiến tim Hồng Đậu đập thình thịch, tính cả hai lần trước thì đây là lần thứ ba Ngũ Như Hải gặp chuyện, mấy lần trước hắn may mắn thoát được, cuối cùng lúc này họ cũng thành công rồi.

Cô không che giấu nổi sự kích động của bản thân, hỏi Hạ Vân Khâm:

“Tình nhân mà báo nói là Trần Bạch Điệp à?”

Rất dễ thấy là Hạ Vân Khâm cũng không bình tĩnh hơn cô là bao, sau vài giây im lặng anh mới gật đầu nói, “Sau khi mấy lần ám sát trước thất bại, bọn anh đã đổi hướng điều tra, chuyển sang theo dõi căn nhà mà Trần Bạch Điệp rao bán công khai trên báo, căn nhà này đã bị bỏ trống trước khi khai chiến, bên ngoài thì Ngũ Như Hải đã thu xếp cho Trần Bạch Điệp nơi ở khác, nhưng trên thực tế thì ông ta chỉ làm thế để che giấu tung tích của bản thân thôi, lần nào đến Thượng Hải ông ta cũng bí mật hẹn hò với cô ta ở căn nhà này, bọn anh khổ sở chờ đợi suốt một tháng trời, cuối cùng cũng tìm được tung tích của Ngũ Như Hải.”

Hồng Đậu vui mừng ngửa đầu thở phào nhẹ nhõm, vậy là đã loại bỏ được hai mối họa lớn rồi.

Mặc dù sau khi biết tin Trần Bạch Điệp và Ngũ Như Hải qua lại với nhau, cha chồng và Hạ Vân Khâm đều rất bình tĩnh, không tỏ thái độ gì, nhưng dù sao thì chuyện này cũng là một mối họa ngầm. Hôm nay Ngũ Như Hải bị tấn công khi đang ở cùng Trần Bạch Điệp, dựa vào tính đa nghi của hắn, dù sau này có may mắn tỉnh dậy đi chăng nữa thì cũng sẽ không để Trần Bạch Điệp ở lại bên cạnh mình nữa.

Cô vỗ ngực một cái, đang định nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của người hầu: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu nãi nãi, bác sĩ đến để kiểm tra cho thiếu nãi nãi.”

Hạ Vân Khâm nói: “Mau mời vào.”

Sau khi tới Trùng Khánh, qua lời giới thiệu của Trình viện trưởng, Hạ gia đã mời một bác sĩ trung niên của Hội Chữ Thập Đỏ ở địa phương đến tận nhà kiểm tra định kì cho Hồng Đậu, bác sĩ tên là Anna, đã làm nghề y ở Hội Chữ Thập Đỏ quốc tế nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm lâm sàng về phương diện phụ khoa.

Từ khi mang thai, Hồng Đậu ăn được ngủ được, trước đây Anna đã tới kiểm tra một lần, thấy hơi nghi ngờ về vòng bụng và số ngày mang thai nên

lần này bà đến để kiểm tra lại.

Kinh nguyệt của Hồng Đậu vốn không chuẩn, lúc Anna hỏi cô mới nhận ra mình cũng không rõ lắm, mà vợ đã không biết thì tất nhiên là Hạ Vân Khâm càng không rõ.

Hạ Vân Khâm chống gậy đứng lên, thấy Hồng Đậu còn chưa đứng lên vì kéo cô nói: “Lần này chắc có thể xác định số ngày rồi.”

Hồng Đậu kéo cánh tay anh đi vào trong phòng: “Lúc chúng ta rời khỏi Thượng Hải, Trình viện trưởng đã nói chưa đến 60 ngày, theo suy tính, lúc này nhiều lắm là 70-80 ngày thôi. Nhưng mà bác sĩ Anna lại nói số ngày ấy không đúng.”

Hạ Vân Khâm quay đầu liếc cô: “Ai bảo em ăn nhiều làm gì.”

Hồng Đậu còn chưa kịp phản bác, người hầu đã tới thông báo: “Nhị thiếu gia, mấy vị giáo sư ở trường đại học tới rồi.”

Hạ Vân Khâm sững sờ, vội nói: “Cứ mời các vị giáo sư đến thư phòng trước đi, tôi tới ngay đây.”

Nhìn Hồng Đậu: “Vậy anh đi trước đây, lát nữa sẽ quay lại.” Sau đó lại quay sang hỏi người hầu, “Thái thái không ở nhà à?”

“Thái thái đã ra khỏi nhà từ sớm rồi ạ.”

Hạ Vân Khâm nói: “Qua gọi Tứ tiểu thư sang đây với chị dâu nó.”

“Dạ.” Người hầu lập tức đi ra ngoài.

Chốc lát sau Hạ Trúc Quân từ trong phòng đi ra, cô ấy mặc một chiếc váy len trắng, tóc buộc cao, vừa đi vừa cười nói: “Anh hai tìm em có chuyện gì thế?” Trước giờ cô ấy vẫn thích quấn lấy anh hai và chị dâu, nhưng mấy ngày gần đây lại chỉ ngồi lỳ trong phòng để gọi điện thoại, mà lần nào nói chuyện

xong, mặt mày cô ấy cũng đều rất hớn hở.

Hạ Vân Khâm nhìn em gái: “Bác sĩ kiểm tra cơ thể cho chị dâu em tới rồi, anh có việc, em vào với cô ấy đi.”

Hồng Đậu biết Hạ Vân Khâm đã đặc biệt mời mấy vị học giả ở địa phương tới để bàn luận về chuyện kỹ thuật, vội nói với anh: “Anh đi bận chuyện của anh đi.”

Lúc này Hạ Vân Khâm mới chậm rãi rời đi.

Cuộc trao đổi này kéo dài hẳn một tiếng đồng hồ.

Anh nhớ rõ hôm nay Hồng Đậu phải làm kiểm tra, vừa ra khỏi thư phòng anh lập tức về phòng ngủ.

Vừa đi qua hành lang liền thấy cửa phòng của anh và Hồng Đậu mở ra, còn có kha khá người hầu vui vẻ hớn hở ra ra vào vào, còn loáng thoáng nghe thấy giọng nói hòa nhã của mẹ anh nữa.

Vì không thích bị người hầu dìu đi, anh chỉ có thể chầm chậm chống gậy đi vào, đi được một nửa thì Hạ Trúc Quân đỡ Hồng Đậu ra khỏi phòng, vừa thấy Hạ Vân Khâm, hai mắt cô ấy liền sáng lên, “Cuối cùng anh hai cũng về rồi, có tin tốt cho anh đấy.”

Anh ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Hồng Đậu mỉm cười nhìn người đàn ông khập khiễng đến gần mình, mỉm cười.

Mấy ngày này cứ rảnh là anh lại ngồi lật sách nghiên cứu tên cho con, nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa chọn được cái nào, giờ thì tốt rồi, phải nghĩ hẳn hai cái tên cùng một lúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận