Editor: Tô Tô Hữu Hành
***
Quý Hàn Sơ ngồi ngay ngắn, sắc mặt lạnh nhạt tựa như chưa bao giờ đặt vấn đề đó ở trong lòng.
Tạ Ly Ưu: “Nói thật với ta đi, rốt cuộc ngươi suy nghĩ thế nào?”
Quý Hàn Sơ: “Chuyện gì cũng chưa từng nghĩ.”
Tạ Ly Ưu nhớ đến chiếc vòng kia, rõ ràng y không tin: “Nàng ta với Ân gia có thù oán. Ngươi cũng thấy rồi đấy, thứ nàng ta muốn chính là mạng của kẻ khác. Nếu ngươi không nỡ giết nàng thì cũng không cản được nàng đâu.”
Quý Hàn Sơ giương mắt nhìn y.
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy.” Tạ Ly Ưu ôm tay mỉm cười, mắt hướng về phía lồng ngực của người nọ: “Môn thứ hai chỉ phụ trách tin tình báo, còn những chuyện ân oán giang hồ xưa nay chưa từng tham dự.”
Tính cách của Tạ Ly Ưu vốn vô tư, chuyện gì cũng nghe từ tai phải rồi truyền sang tai trái, không lưu giữ trong lòng.
Nếu y phải xuống tay với Hồng Trang thì y cũng ngại phiền toái.
Trước mắt của Quý Hàn Sơ lại tái hiện một màn “huyết hải thâm thù” mà Hồng Trang từng nói. Trong lòng chàng khó chịu không thôi, cũng không biết nguyên nhân là do tình cảnh éo le giữa bọn họ, hay là do thấy nàng vì thù hận mà phải chịu ấm ức.
Chàng nói: “Ngươi có biết chuyện giữa nàng và Ân gia hay không?”
Tạ Ly Ưu cười: “Không biết.”
Quý Hàn Sơ liếc mắt.
Trên đời này làm gì có chuyện Nhị môn chủ của Quý gia không biết.
Tạ Ly Ưu nhún vai: “Năm đó vì muốn củng cố địa vị trong ngũ đại môn phái nên Ân gia đã làm không ít việc thiếu đạo đức, bây giờ có người tìm đến trả thù cũng không hiếm lạ. Nhưng còn Hồng Trang, ta chỉ suy đoán mơ hồ thôi.”
Không cần Quý Hàn Sơ tiếp tục hỏi, y liền nói: “Ngươi từng nhìn thấy Trục phong của Quý tông chủ, cũng chính là tam thúc của ngươi rồi chứ.”
Quý Hàn Sơ: “Thấy rồi.”
Đó là thanh kiếm đỉnh cấp mà tam thúc si mê nhất.
Tạ Ly Ưu: “Thật ra thanh kiếm đó không phải là vũ khí được rèn luyện đặc chế giống như người đời đồn đại đâu, nó vốn là món quà của một nữ nhân từ nhiều năm trước đây. Khi ấy tông chủ đương độ thiếu niên, điên cuồng với đao pháp nhưng mãi không đại thành. May mà gặp được Trục phong nên mới có ngày đỉnh thiên lập địa.”
Quý Hàn Sơ giật mình.
Tạ Ly Ưu và chàng ăn ý dị thường: “Nữ nhân ấy tên là Hồng Tụ.”
Quý Hàn Sơ vội vàng hỏi: “Người đó có quan hệ gì với Hồng Trang?”
Tạ Ly Ưu: “Không biết, năm đó nữ nhân ấy bất ngờ xuất hiện. Chẳng rõ đến từ đâu hay ở môn phái nào, bà ấy chỉ một lòng đi theo tông chủ.”
Nhưng đến nay bên cạnh Quý Thừa Huyên nào có ai tên Hồng Tụ.
Ông đã sớm thành gia lập nghiệp, cưới vợ sinh con.
Tạ Ly Ưu nói tiếp: “Khi ấy Ân gia dùng bộ kiếm phổ gia truyền làm của hồi môn, nói rõ muốn liên hôn với tông chủ. Hôn ước cũng đã định xong, chẳng biết thế nào sau một chuyến du ngoạn ông ấy lại dẫn theo cả Hồng Tụ trở về, mọi chuyện từ đây không thể vãn hồi. Một người si mê võ nghệ là thế mà ngay cả kiếm phổ danh chấn thiên hạ cũng từ bỏ, một lòng chỉ muốn từ hôn.”
“Sau đó không lâu Hồng Tụ sinh được một nữ nhi, nhưng khi ấy hai người họ vẫn chưa thành hôn.”
“Nhà họ Ân không chịu bỏ qua dễ dàng như vậy, bèn ra yêu cầu chỉ cần tông chủ giúp bọn họ đoạt lại thanh Tuyết kiếm từ trong tay Kiếm quỷ Dĩnh Xuyên thì sẽ đồng ý từ hôn. Sau đó tông chủ đồng ý rời đi, chờ đến khi ông ấy quay trở về thì Hồng Tụ và con gái đã cùng nhau mất tích.”
Quý Hàn Sơ hỏi: “Có tìm được người không?”
Tạ Ly Ưu cười nhạt: “Từ ngày đầu tiên ta tiếp nhận chức vụ môn chủ, tông chủ đã hạ lệnh phải tìm bằng được người đó. Nhưng mười mấy năm qua, sống không thấy người mà chết cũng chẳng thấy xác. Có người nói bà ấy đã chết từ lâu nhưng tông chủ nhất quyết không tin.”
Quý Hàn Sơ: “Bị người của Ân gia giết sao?”
Tạ Ly Ưu vẫn nói câu: “Không biết.” Đúng là mới hỏi một chuyện mà có tận ba câu không biết.
Tạ Ly Ưu: “Nhưng ta cũng đoán tương tự, bằng không cũng chẳng đến nỗi tông chủ phải chém đứt một cánh tay và một bên tai của Ân nhị gia.”
Quý Hàn Sơ ngẩng phắt đầu không dám tin. . truyen bac chien
Tạ Ly Ưu buông tay: “Tam thúc của ngươi chém thật đấy. Nếu không vì phu nhân ôm bụng bầu quỳ xuống đất van xin thì ngay cả Ân đại phu nhân cũng bị ông ấy chém luôn rồi.”
Ân Thê Thê vốn mang thai đôi, nhưng không may gặp chuyện kinh hách dẫn tới động thai. Hai đứa bé vừa ra đời đã có tật, một chết một tàn.
Thì ra mọi chuyện là như vậy.
Quý Hàn Sơ nhớ đến đêm ở bờ sông, liên tưởng đến những lời mà Hồng Trang nói về tam thẩm. Chàng cảm thấy những quan niệm đạo đức trước giờ đều sụp đổ cả rồi.
Những chuyện cũ năm xưa của trưởng bối lại hoang đường và châm chọc đến thế.
Chiếc túi thổ cẩm vẫn đang nằm yên bình trong ngực chàng, da thịt nơi đó nóng bỏng như bị lửa thiêu. Chàng chậm rãi suy nghĩ nếu mối thù mà Hồng Trang nói là thật, thì cho dù nàng ngoan độc hung ác, hay thậm chí coi mạng người như cỏ rác cũng đều có thể hiểu được.
Tuy rằng độc ác nhưng chàng tin nàng có nỗi khổ riêng.
Nhìn chàng mà xem, mỗi lần nàng giết người, chàng luôn muốn tìm cho nàng lý do để nàng có thể tàn sát một cách quang minh chính đại. Giờ đây khi biết lòng nàng có nỗi khổ riêng, chàng liền cảm thấy cả người nhẹ nhõm và còn vui mừng bởi vì nàng không phải là nữ la sát chém giết điên cuồng.
Song nếu nàng thật sự xấu xa…… nếu nàng thật sự muốn chém giết, vậy thì chàng……
Gió đêm thổi qua làm chiếc chuông bạc kêu leng keng, tiếng chuông mang theo nỗi niềm tâm sự của nam nhân dần xa.
Giang hồ năm tháng thoi đưa, thôi thúc người ta già, thôi thúc người ta đau, thôi thúc người ta nhớ nhung, thôi thúc người ta kiếm tìm.
Từ cổ chí kim, nhàn rỗi thì đi nấu rượu. Ba phần dành cho trò cười, bảy phần còn lại tan tành trong gió. Cơn mưa đi qua để lại màn sương dừng trên con đường đá xanh, dừng tại đầu ngõ Ô Y, dừng trên ô giấy dầu. Tất cả những điều này được gọi là hương vị giang hồ.
*
Thời điểm về đến Quý gia, hạ nhân liền truyền lệnh mời Quý Hàn Sơ tới thư phòng một chuyến.
Chỉ duy nhất một người ở nhà họ Quý có thể lệnh chàng đến đó.
Quý Hàn Sơ sửa sang lại quần áo rồi đi theo người hầu.
Vừa bước vào cửa liền thấy một người đang đứng trước tấm bình phong, chà lau thanh kiếm trong tay.
Trên tấm bình phong là hàng vạn con ngựa đang phi nước đại, còn thanh kiếm kia là Trục phong, lưỡi kiếm vẫn còn vương vết máu. Quý Thừa Huyên yêu quý ôm trong lòng lau đi lau lại, đối xử thân mật như người yêu.
Quý Hàn Sơ ít khi đến nơi này. Vì Quý Thừa Huyên không thích cai quản công việc nên thư phòng cũng không được dùng thường xuyên.
Căn phòng không quá rộng, bày trí đơn giản. Chỉ có một tấm bình phong, một cái bàn và vài cái ghế dựa. Hiện giờ hai người họ đứng đây có hơi thừa thãi.
Quý Thừa Huyên cẩn thận cất kiếm vào trong vỏ, sau đó cầm lên một tờ giấy ở trên bàn sách. Ông híp mắt nhìn một hồi rồi ném thẳng vào trong lò lửa.
Quý Hàn Sơ nhìn thấy rõ hàng chữ được viết trên giấy: [ Sơ Tam, đại đệ tử của Kiếm quỷ, giết. ]
Chàng liền hiểu ngay: “Nhị thúc trở về rồi ạ?”
Quý Thừa Huyên nhìn đống tro tàn, lạnh lùng nói: “Làm việc càng ngày càng không nhanh nhẹn.”
Quý Tĩnh Thịnh quản lý môn thứ nhất chuyên về ám sát, thường vác đao kiếm đi mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng.
Nhiệm vụ của môn thứ nhất rất nguy hiểm, đáng lẽ ra phải cực kỳ coi trọng. Nhưng chẳng hiểu sao cả Quý Thừa Huyên và Quý Tĩnh Thịnh đều hơi lười quản, mười mấy năm qua vẫn luôn như thế.
Quý Thừa Huyên đặt Trục phong lên giá kiếm rồi sau đó chắp tay sau lưng bước lại gần. Trên mặt ông có một vết sẹo dài, nghe nói vì năm đó chém giết với Kiếm quỷ mà ra. Lúc không nói chuyện nhìn tổng thể có chút hung thần ác sát.
Ánh nến chiếu sáng tạo thành bóng người in trên mặt đất. Ông nhìn Quý Hàn Sơ trong chốc lát rồi mới nói: “Ngươi muốn cưới Thanh Yên sao?”
Ông vốn không thân cận với người nhà, cũng không biết nhẹ nhàng với đứa con trai độc nhất của huynh trưởng lưu lại. Từ trước đến nay vẫn luôn nghĩ gì nói nấy.
Quý Thừa Huyên: “Ngươi thích thì cưới đi. Còn một chuyện nữa, mấy năm nay Quý gia kết không ít thù oán. Nếu ngày nào đó ta không còn nữa thì ngươi sẽ lên làm gia chủ.”
Quý Hàn Sơ liếc mắt nhìn về phía tấm bình phong, thấp giọng trả lời: “Con không có ý muốn tranh chức vị gia chủ. Tam thúc vốn đã quản lý Quý gia, đời kế tiếp nên để huynh trưởng thì hơn.”
Vị huynh trưởng này chính là Quý nhị công tử cả đời ngồi xe lăn, Quý Chi Viễn.
Quý Thừa Huyên nhíu mày: “Nó tàn tật, không làm được.”
Không biết có phải ảo giác hay không, người ở phía sau bình phong sau khi nghe được những lời này thì thân thể run bần bật.
Quý Hàn Sơ thở dài, sự áy náy dâng lên trong lòng nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: “Thúc phụ, con không muốn cưới Thanh Yên.”
Quý Thừa Huyên: “Tại sao?”
Quý Hàn Sơ không đáp.
Quý Thừa Huyên đoán được ngay: “Ngươi có người trong lòng rồi à?”
Nhịp tim của Quý Hàn Sơ lúc lên lúc xuống. Từ trước đến nay, chàng chưa bao giờ để tâm đến chuyện tình ái. Tạ Ly Ưu vẫn luôn chê cười chàng giống tăng nhân, đừng để đùng một cái lại bị yêu nữ câu mất hồn.
Khi ấy chàng chẳng tin. Nào ngờ thật sự có ngày một yêu tinh xuất hiện quyến rũ chàng, để chàng nếm chút ngọt ngào, khiến cho con hươu chạy trong lòng đâm sầm vào bức tường nam.
Nàng thật đáng yêu.
Lúc làm bộ làm tịch nói “Công tử cứu ta” cũng đáng yêu.
Lúc cúi người hôn chàng cũng đáng yêu.
Lúc dùng roi đánh người cũng đáng yêu.
Lúc kề đao uy hiếp kẻ khác cũng đáng yêu.
Trong lòng chàng đâu có quả cân nào, bởi vì cả hai bên đều là nàng mất rồi.
Chỉ cần một nụ cười của nàng thôi cũng đủ khiến thần đàn [1] của tiểu y tiên sụp đổ.
[1] Thần đàn/ Điện thờ: Nơi được sử dụng cho các nghi lễ như thờ cúng thần linh hoặc tổ tiên ở thời cổ đại, tổ chức các buổi tế lễ, cầu phúc, bói toán.
Quý Thừa Huyên nhìn biểu cảm trên mặt của đứa cháu mình, còn có điều gì không đoán được chứ.
Ánh nến chiếu lên khuôn mặt sâu thẳm, ông đột ngột quay đầu nhìn về phía Trục phong. Quý Hàn Sơ chỉ có thể nhìn được bóng dáng, chứ không kịp nhìn thấy ông suy nghĩ điều gì.
Im lặng trong chốc lát mới nghe được giọng ông nói: “Vậy thôi bỏ đi.”
Quý Hàn Sơ rời khỏi thư phòng, bên trong vẫn yên tĩnh như cũ.
Một lúc lâu sau, Quý Thừa Huyên bước về phía Trục phong, nhẹ nhàng ôm nó vào ngực rồi lại bắt đầu chà lau cẩn thận.
Ông không quay đầu lại, chỉ nói một câu với người ở sau tấm bình phong: “Ngươi nghe được hết rồi?”
Thật lâu sau cũng không có ai trả lời.