Hợp Đồng Bao Nuôi Với Quý Cô Lắm Tiền

Chương 5: Còn không mau ra đây.




Hoàng Phủ Thiên Kỳ nghe thấy những lời cô nói mà cảm thấy nhàm chán, ừ thì anh đúng là bỏ nhà đi bụi thật, nhưng thân phận của anh không phải người như cô muốn là được.” Này cô gái, tôi không có hứng thú!” Hoàng Phủ Thiên Kỳ lạnh lùng khước từ lời đề nghị của cô.

Từ Thiên Phương cảm giác hụt hẫng không hề nhẹ, đây cũng là lần đầu tiên có người chê tiền của cô. Nhưng cô lại thấy người đàn ông trước mặt khá thú vị, anh càng không muốn thì cô sẽ càng tìm cách để anh chấp nhận.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ mở cửa xuống xe, anh liếc nhìn Ân Vệ ra hiệu, rồi hai người cùng nhau rời đi. Alice nhìn theo lòng đầy tiếc nuối, người đàn ông hoàn hảo thì không thích tiền, mà những người thích tiền ngoài kia lại không hoàn hảo. Cô ta cảm thấy công việc của mình lại nặng nề hơn rồi đây.

” Tiểu thư, anh ta không đồng ý sao?” Alice đến chỗ Từ Thiên Phương hỏi.


” Đúng vậy, cô có tin không? lần đầu tiên tôi bị người khác từ chối đó!” Cô mỉm cười trả lời, dù bị từ chối nhưng cô lại thấy vui, ít ra trên thế giới này cũng có một người không thích tiền của cô.

” Đi thôi, về công ty!” Từ Thiên Phương ra lệnh cho tài xế, xe của cô bắt đầu di chuyển, rời khỏi công viên.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ không tiền không công việc, anh tiếp tục lang thang trên đường lớn. Trong đầu suy nghĩ, có hay không nên trở về nước Y đây? Phía sau lưng, có một đôi mắt đang dõi theo anh, là một kẻ không hề tầm thường.

Người hoàng tộc giàu sang, và có đầy quyền lực, nhưng bọn họ cũng có khá nhiều kẻ thù ẩn dật xung quanh mình. Bọn họ chỉ cần lộ ra một nhược điểm, thì nòng súng sẽ nhắm thẳng vào đầu, và sau đó sẽ là một vé miễn phí xuống gặp diêm vương báo danh. Vì vậy những người trong cung điện đều được huấn luyện kỹ năng từ nhỏ, để bọn họ có thể tự vệ và bảo vệ chính bản thân mình.

Lúc này, Hoàng Phủ Thiên Kỳ và Ân Vệ vừa đi đến một nơi vắng vẻ, hoang vu ít người. Anh đột nhiên dừng lại, xoay đầu lên tiếng.” Còn không mau ra đây! Ngươi nghĩ mình có thể ẩn thân trước mặt ta sao? Đồ con chuột theo đuôi!” Hoàng Phủ Thiên Kỳ mặt mày băng lãnh, giọng nói cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

” Hahaha, ta còn tưởng mình đã ẩn giấu rất giỏi, vậy mà cũng không qua nổi cặp mắt của ngươi! Nhưng mà ta nói cho ngươi nghe, đến đây là kết thúc rồi! Một mình ta thì không đấu lại ngươi thật, nhưng mà một băng nhóm của ta thì có thể!” Tên áo đen ẩn nấp biết không thể trốn nữa, liền lộ diện cười lớn nói. Sau lưng hắn xuất hiện thêm mười mấy người, toàn là những tên tai to mặt lớn.

” Điện hạ, bọn chúng là người của tổ chức lính đánh thuê lớn nhất nước Y! Biểu tượng đầu rắn, là chính là nó không thể sai được! Tổ chức đánh thuê SN4KE!” Ân Vệ nhìn thấy biểu tượng trên áo của bọn người kia, liền chạy lên đứng chắn trước mặt Hoàng Phủ Thiên Kỳ nói lớn.


Hắn bắt đầu cảm thấy nguy hiểm rồi, một mình hắn căn bản không thể đánh thắng lũ người này. Bọn chúng còn được mệnh danh là những kẻ điên, để có thể thuê được lính của SN4KE phải bỏ ra một số tiền không hề nhỏ. Ở đây có gần hai mươi tên, bọn họ chỉ có hai người, đánh trực diện như thế chỉ có chết.

Ở biệt thự lớn của Từ Gia.

Từ Thiên Phương lúc này đang ngồi làm việc, cô chăm chú cẩn thận đến từng chi tiết, có thể nói thành công của Từ Gia ngày hôm nay, ít nhiều cũng có công lao của cô.

Lúc này bên ngoài đột nhiên trời mưa lớn, gió thổi mạnh, khiến những cành cây trong vườn bị đổ ngã. Sấm sét nổ vang trời, Từ Thiên Phương sợ hãi ngồi xổm xuống bàn làm việc, cô rất sợ trời mưa, càng sợ tiếng sấm như thế này.

Đột nhiên cô nhìn ra ngoài, thấy một bóng người đang nằm dài trên mặt đất, mặc cho mưa tuôn xối xả. Ở đây là biệt uyển riêng của Từ Gia, người ngoài ai lại dám vào đây chứ? Bình thường cô cũng sẽ không quan tâm những chuyện này, nhưng hôm nay không biết là thứ gì đó đang thôi thúc cô.

Không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, Từ Thiên Phương đứng bật dậy, cô lấy ô trong nhà rồi chạy ra ngoài, trước ánh mắt ngỡ ngàng của người hầu.” Tiểu thư, trời đang mưa mà cô chạy đi đâu vậy?” Alice hốt hoảng gọi với theo.

Thân là trợ lý, cô ta làm sao có thể để Từ Thiên Phương nguy hiểm chạy ra mưa một mình chứ. Alice nhanh chóng đuổi theo.

Vừa chạy đến nơi, Từ Thiên Phương có chút hoảng, cô thấy dáng vẻ của người đàn ông này rất quen. Cô cúi xuống, đẩy cơ thể của người này sang một bên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, cô che miệng vì ngạc nhiên. Đây không phải là người mà cô gặp lúc trưa sao? Tại sao hắn lại ở đây? Trên người còn có rất nhiều thương tích.


” Này, anh kia! Anh mau tỉnh lại đi!” Từ Thiên Phương cố lay Hoàng Phủ Thiên Kỳ dậy, nhưng dường như anh ta đã ngất xỉu mất rồi.

” Tiểu thư, cô làm gì ở đây vậy?” Alice chạy đến, cô ấy lớn tiếng hỏi, bởi vì mưa quá lớn.

” Alice, cô mau nhìn xem! Người đàn ông này hôm nay chúng ta vừa gặp, tôi không biết tại sao anh ta lại ở đây? Nhưng có lẽ anh ta bị thương rất nặng đấy!” Từ Thiên Phương trầm ngâm trả lời, lúc nãy cô đã nhìn thấy trên người Hoàng Phủ Thiên Kỳ có một vết thương là do đạn bắn.

” Giúp tôi mang anh ta vào trong!” Cô nhìn Alice nói thêm.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận