Cùng lúc đó, ở phòng bệnh của Mã Du.
Các y tá được đào tạo chuyện nghiệp đang bón thuốc cho Mã Du.
Động tác chuyên nghiệp và nhanh chóng, mà Mã Du đã quen thuộc với bọn họ nên cực kỳ hợp tác.
Mỗi lần nuốt xong những viên thuốc Tây đắng ngắt.
Mã Du nhăn mặt, hai mắt híp vào nhau, mấy chị y tá nhìn mà đau lòng.
Mọi người vội an ủi Mã Du, và cung cấp thêm cho cậu vài cục kẹo ngọt thơm.
Chu Hồng Ngân đứng kế bên vỗ vai Mã Du, bà khích lệ cậu:
– Du Du giỏi quá, không sợ thuốc đắng gì cả.
Mã Du ngoan ngoãn nhưng ít nói, bề ngoài nhút nhát, nội tâm lại mạnh mẽ vô thường.
Các chị y tá cũng cảm mến Mã Du theo, mọi người đều mang tấm lòng nhân ái mà đối xử với cậu.
Uống thuốc xong, Mã Du được sắp xếp ngồi dựa lưng vào giường, có chị y tá đưa cho cậu quyển sách vẽ mà Tiết Nhiên Ly đã chuẩn bị sẵn.
Mã Du trân quý ôm chặt vào lòng, đôi mắt trẻ con khó mà giấu được những biểu hiện trong tâm.
Ánh mắt nhung nhớ và hạnh phúc khi nhắc đến Tiết Nhiên Ly.
Chu Hồng Ngân quan sát đầy đủ nét mặt thư giãn của cháu trai, bà mỉm cười hạnh phúc.
Chỉ cần gia đình nhà họ Mã đều bình an là tốt rồi.
Thấy bình nước trên bàn đã cạn, Chu Hồng Ngân dặn dò Mã Du ngồi im ở đây, có việc gì thì cứ bấm chuông gọi người tới.
– Bà đi lấy chút nước ấm, con ngồi vẽ tranh đi nha.
Mã Du gật đầu chậm chạp.
Tầm mắt thì vẫn nhìn chăm chú vào quyển vở vẽ trên tay.
Thấy cậu cũng biết vâng lời, rất dễ khiến người lớn an tâm, Chu Hồng Ngân xoay người đi ra ngoài.
Đáng lý ở phòng Vip thì sẽ có sẵn máy lọc nước đầy đủ, nhưng mà bà cũng tính sẵn dịp ra ngoài để hít chút không khí ngoài trời.
Cả ngày hôm nay đều ở bệnh viện với Mã Du, bà có chút mỏi mệt.
Tuổi đã già rồi, chẳng còn khoẻ khoắn như lúc xưa.
Các chị y tá ở phòng Mã Du, sau khi làm xong việc thì liền nhanh chóng rời đi, mọi người đều để lại không gian riêng cho Mã Du, đây cũng là điều yêu thích nhất đối với cậu.
Cậu tự mình chăm ngoan ngồi tô sách vẽ.
Ước chừng mười phút sau, phía bên ngoài tiếp tục được mở cửa.
Có người y tá khác đi vào trong.
Bước chân chậm rãi đến cạnh giường Mã Du.
Giọng điệu từ tốn để dỗ dành trẻ con:
– Bé Du này, hôm nay có đợt thử thuốc mới từ bác sĩ, để cô truyền vào cho con nha.
Mã Du im lặng chẳng nói gì, tay vẫn tiếp tục tô màu, đầu cúi nhìn quyển tập.
Y tá mỉm cười nhẹ, dáng vẻ ấm áp với trẻ nhỏ.
Thao tác nhanh gọn chuẩn bị bơm nước thuốc vào ống tiêm.
Hai ba giây sau, kim tiêm đâm vào tĩnh mạch ngay phần gập khuỷu tay của cậu.
Mã Du chịu tiêm nhiều nên đã quen nên sắc mặt không sinh ra điều gì khác thường.
Nét trầm tĩnh kỳ lạ, y tá nhìn hoài nghi nhưng vẫn cố gắng làm xong nhiệm vụ được giao.
Đợi thu dọn dụng cụ thì đã gần hai phút trôi qua.
Mã Du ngồi trên giường lờ đờ muốn ngủ.
Miệng ngáp một cái, cậu đóng tập vẽ lại, rồi lại ôm vào lòng, thân người nhúc nhích thay đổi vị trí, lưng ngã xuống giường.
Ánh mắt của y tá chớp mắt liền thay đổi, từ sự hiền từ bỗng chốc biến thành gian ác.
Y tá dùng cái thùng nhỏ để dưới kệ xe đẩy thuốc, Mã Du được bế gọn đặt vào trong.
Dáng người nhỏ bé, ngồi khúm núm và chen chúc trong cái thùng.
Phía trên phủ thêm miếng vải dày cộm.
Y tá chuyên nghiệp đẩy xe rời đi, vì làm ở bệnh viện Tây Đô này lâu, nên đường đi ả khá rành rọt.
Khéo léo đi xuống tầng hầm của bệnh viện.
Ả y tá ngó mặt nhìn một lượt xung quanh, đợi xác nhận không có ai khác ở đây, ả tiếp tục di chuyển bước chân, bánh xe được đẩy kêu lộc cộc giữa tầng hầm vắng vẻ.
Xe được đẩy tới cạnh chiếc xe đen bốn chỗ khác, nó được đậu ở góc khuất, cách xa những chiếc xe khác ở tầng hầm.
Cửa xe mở ra tiếng cạch, giọng nói của người phụ nữ đặc khàn, khó nghe:
– Bế thằng nhóc vào ghế sau đi.
Y tá ngập ngừng, mắt láo liên nhìn xung quanh, giọng nói rụt rè lên tiếng:
– T..Tiền của tôi đâu? Tôi muốn lấy liền.
– Chậc.
Người phụ nữ ở trong xe tặc lưỡi nhíu mày.
Ả tìm cái ví tiền ở bên cạnh, từ bên trong lấy ra xấp tiền dày cộm, rồi đưa thẳng tới trước mặt ả y tá.
Nụ cười khoái chí của y tá in hằn trên môi.
Ả ta nhanh chóng đem tiền giấu kỹ vào túi quần.
Xong xuôi mới bắt đầu mở tấm vải che kín thùng kia ra.
Thao tác chậm mà chắc đặt Mã Du đến băng ghế ngồi phía sau xe ô tô đen.
Người phụ nữ trong xe gằn giọng cảnh cáo, ánh mắt không nhìn trực diện nhưng vẫn có cảm giác phát ra ánh sáng lạnh thấu xương.
– Nhớ giữ cái miệng, nếu bị phát hiện thì cô biết hậu quả rồi đó.
– Vâng, tôi nhớ rồi.
Y tá gật đầu liên tục.
Lần đầu làm việc khốn nạn như vậy, nên vẫn có chút run.
Cũng tại vì thằng chồng của cô ta nợ nần chồng chất, nên bất quá đành nhận lời giúp “người này” bắt giữ Mã Du.
Nhưng mà….!Dẫu sao cũng là mẹ con ruột, chắc hẳn sẽ không có việc gì lớn.
Xe đen rời đi, ả y tá thở phào nhẹ nhõm.
Lúc xoay lưng rời đi, phía sau cũng chạy tới thêm chiếc xe khác, khuôn mặt của Mã Thiệu Huy lướt ngang qua ả y tá.
Cô ta nhìn từ gương chiếu hậu của anh, nhận ra anh nên liền thay đổi sắc mặt.
Trước đó phải canh nhiều thời điểm mới có thể đợi lúc Chu Hồng Ngân đi ra ngoài, không ngờ tới tầng hầm lại gặp được Mã Thiệu Huy.
Vẻ mặt an tâm khi nãy bỗng thay thành sự bất an tột cùng.
Da mặt trắng bệch, môi mím chặt để giữ bình tĩnh.
May mà cô ta có chuẩn bị cái khẩu trang, nên hẳn là Mã Thiệu Huy sẽ không thấy mặt mình, mà cũng chưa chắc anh sẽ để ý đến một nhân viên y tá bình thường như vậy.
Mang tâm lý trấn an, ả vuốt lồng ngực thở nhẹ một hơi.
Chân bắt đầu di chuyển đẩy xe nhanh chóng về lại phòng nghỉ của nhân viên.
Cùng lúc đó, trên chiếc xe đen khi nãy, Bình Nhu giữ tay lái vững chắc, cô ta nhìn trong gương quan sát tình hình của Mã Du.
Thấy cậu vẫn còn hôn mê an tĩnh, cô ta nhếch mép cười, cặp mắt xếch lên đầy xáo trá.
Hai cánh môi đỏ rực quyến rũ tách ra lên tiếng:
– Con trai ngoan của mẹ, con phải thương mẹ đó nha….
Âm thanh kéo dài, câu chữ đầy ẩn ý.
Bình Nhu rút một điếu thuốc ra, động tác quen thuộc bật hộp lửa nhỏ.
Cô ta đưa điếu thuốc lên miệng làm một hơi nhỏ.
Khói phả ra bay hết vào mũi của Mã Du phía sau.
Cho dù mùi thuốc nồng nặc khó chịu, nhưng mắt Mã Du vẫn nhắm nghiền, không hề có ý định sẽ tỉnh giấc hay cựa quậy.
Bình Nhu tự mình ngồi cười trên xe, âm thanh quái dị đến mức khiến ai nghe được cũng phải rùng mình.
Tốc độ của xe dần nhanh hơn, tiếng gió vụt bên tai, bánh xe rít lên mặt đường dài đằng đẵng.
– Ây da, sao ngực mình nhói đau quá.
Tiết Nhiên Ly dừng động tác uống nước, cô ngồi ôm ngực xoa xoa.
Lý Nguyệt Vãn liền lo lắng theo:
– Cậu sao vậy? Hay chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước.
– Không sao đâu, lâu lâu có dịp đi chơi mà.
– Nhưng….
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Tiết Nhiên Ly, Lý Nguyệt Vãn đành thuận theo ý của cô.
Dù sao thân thể của mình như nào, thì Tiết Nhiên Ly vẫn hiểu rõ nhất.
Cô nói không sao thì tức là ổn rồi.
Tiết Nhiên Ly ngồi thẳng người lên, tay xoa bụng tròn, lồng ngực từ nãy giờ cứ âm ỉ nổi lên sự bất an kỳ lạ.
Thoáng chốc thì đã hết.
Tiết Nhiên Ly đắm chìm trong suy nghĩ riêng, vẻ mặt phân vân cực kỳ.
Ở bên cạnh cô, Lý Nguyệt Vãn cũng thường đưa mắt nhìn sang, mặc dù Tiết Nhiên Ly nói mình ổn, nhưng nhìn dáng vẻ trầm ngâm đó, liệu có tốt không chứ?
Lý Nguyệt Vãn thở dài, cô ấy đứng dậy và kéo tay Tiết Nhiên Ly đứng lên theo mình.
Giọng nghiêm khắc nói:
– Thôi, hôm nay mình đi chơi cũng mệt rồi, có gì về nhà trước, lần sau cũng có dịp gặp lại mà.
-….
Tiết Nhiên Ly ngoài mặt không muốn kết thúc buổi hẹn với bạn thân, nhưng thực sự mà nói, thì lòng có cứ xôn xao khó tả.
Cảm giác ngực nghẹn ứ, và giống như có vài con sâu len lỏi trong cơ thể của cô vậy.
Cuối cùng Tiết Nhiên Ly thoả hiệp với Lý Nguyệt Vãn.
Hai người vẫy tay chào tạm biệt nhau, rồi Lý Nguyệt Vãn lên xe của chồng sắp cưới của mình.
Vốn dĩ tính chở Tiết Nhiên Ly về, nhưng cô nằng nặc không muốn.
Cô không thể làm kỳ đà cản mũi của đôi vợ chồng son này được.
Vả lại giờ này cũng không còn sớm, cô phải đến bệnh viện với Mã Du.
Cô sợ đến chỗ gần bệnh viện, Lý Nguyệt Vãn lại nghi ngờ rồi dò hỏi thì rất rắc rối.
Cô bạn này tính hiếu kỳ, chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được.
Tiết Nhiên Ly đưa mắt nhìn xe của bạn mình dần rời đi.
Cô mỉm cười, tay vẫn vẫy theo làn khói xe đã để lại.
Được lúc lâu, Tiết Nhiên Ly đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn ngủn ngang vai của mình.
Mái tóc suôn mượt nhưng ngắn đi so với lúc trước rất nhiều.
Bất chợt có làn gió thổi qua, tóc mái bên trái thở bay hết sang bên phải, Tiết Nhiên Ly vén nhẹ ra sau tai, dáng vẻ yểu điệu thục nữ, nhưng đứng trong gió lạnh, bóng lưng đầy vững chắc và hiên ngang mạnh mẽ.