Rõ ràng anh đã rất nhẹ nhàng và dịu dàng rồi.
Cô gái lắc đầu, hít hít mũi, mắt hơi hạ xuống: “Không đau, tớ nhột…”
Mạnh quá thì đau;
Nhẹ quá thì nhột.
Thật khó chiều.
Tần Dực Trì cười khổ, quỳ một chân trên đất, từ từ gia tăng lực vừa phải, không quá nhẹ cũng không quá mạnh, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn.
Giọng anh trầm ấm, mang âm sắc lôi cuốn, ngữ điệu chậm rãi: “Yên tâm, tớ sẽ khiến cậu thấy thoải mái.”
Bầu trời dần tối, ánh hoàng hôn vàng rực phủ lên hai người, tạo nên một khung cảnh lung linh, tô điểm thêm một nét đậm sắc.
Gió thu nhẹ nhàng thổi đến, làm lá cây long não xào xạc, những chiếc lá xanh rơi rụng lác đác, xoay tròn trong không trung, bay lượn bên cạnh họ.
Mọi động tác tỉ mỉ và nghiêm túc của anh đều được Kiều Trân nhìn thấy.
Hơi thở của cô trở nên không đều, bắp chân và mắt cá chân còn sót lại cảm giác nóng rát, ngay cả vành tai cũng nóng bừng lên.
Thực ra cô đã không ít lần xử lý vết thương cho Tần Dực Trì.
Thậm chí không đếm nổi bao nhiêu lần, giống như sao trên trời vậy.
Ngày trước, khi bố của Tần Dực Trì chưa qua đời, ông ấy suốt ngày uống rượu, cờ bạc, thường xuyên đánh đập vợ con một cách vô lý, dùng gậy tre, roi, thắt lưng…
Tần Dực Trì khắp người đầy thương tích, m.á.u chảy đầm đìa, trông như một con ch.ó hoang bị bắt nạt bên đường, thảm thương không thể tả.
Hai người ở đối diện nhà nhau, Kiều Trân đều nhìn thấy hết, xót xa vô cùng, vừa cho anh kẹo vừa cầm hộp thuốc để sát trùng, băng bó và thoa thuốc cho anh.
Cô bé nghiêm túc nói: “Trì Trì, sau này nếu bị thương thì nhất định phải đến tìm tớ nhé!”
Lúc đó, cả hai còn nhỏ. Kiều Trân không chút xấu hổ khi bôi thuốc lên lưng, chân và những chỗ khác cho anh, thậm chí cả… mông.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, anh đã lớn thế này, gương mặt góc cạnh sắc sảo hơn, so với hồi bé càng trở nên ngông cuồng hơn, trông cũng dữ dằn hơn.
Nhưng trong thâm tâm, anh thực sự rất dịu dàng, rất dịu dàng.
Giây tiếp theo, vài tiếng bước chân đột nhiên vang lên, từ xa tới gần, dần dần lớn lên bên tai.
“Trời đất!”
Ngưu Nhất Phong đứng sững lại tại chỗ, mắt mở to nhìn chằm chằm vào hai người, hét lên.
“Đại Ngưu, cậu kêu gì thế? Làm quá lên…” Một nam sinh khác cau mày, nhìn theo hướng của Ngưu Nhất Phong.
Cậu ta đứng lại, sắc mặt thay đổi, sững sờ vài giây, rồi hét lên càng lớn hơn:
“Trời ơi!!!”
Năm sáu người bạn đứng bên cạnh, đồng loạt trợn tròn mắt, cả đám sững sờ, không thể tin vào những gì đang nhìn thấy.
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Tần Dực Trì, thật sự đang quỳ một chân dưới đất, xoa chân cho cô gái xinh đẹp này sao?
Lại còn dịu dàng chiều chuộng thế này nữa!
Đây có phải là cái tên lạnh lùng, ngông cuồng và khó ưa ấy không vậy?!
Hàng loạt ánh nhìn kinh ngạc tập trung đổ dồn vào họ, Kiều Trân lập tức rụt cổ lại, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tần Dực Trì, bạn cậu tới rồi…”
Một màu đỏ hồng dần dần lan tỏa trên tai cô.
Kiều Trân cúi đầu thật thấp, che giấu cảm giác xấu hổ, chỉ ước có thể rút đầu ra khỏi cơ thể mình.
Cứu với cứu với, xấu hổ quá, ngại quá đi thôi!
Ai mà biết người khác sẽ hiểu lầm họ thế nào, huhuhu QwQ
Kiều Trân nhắm chặt mắt, chỉ muốn chui xuống đất, đổi một hành tinh khác để sống…
Tần Dực Trì từ từ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn đám nam sinh kia một cái, như thể vừa bị phá đám chuyện tốt, lơ đễnh nói: “Có chuyện gì?”
Ngưu Nhất Phong lắp bắp nói: “Trận bóng rổ vô địch rồi, học viện phát thưởng, bọn tôi tính đi ăn tự chọn với nhau, nhưng tìm cậu không thấy!”
Tin nhắn cũng không trả lời, người lại tự dưng mất tích, như thể bốc hơi vậy.
Bọn họ cứ nghĩ đã xảy ra chuyện gì, liền chạy về sân bóng tìm, ai ngờ lại bắt gặp cảnh anh đang ngọt ngào tán tỉnh cô gái!
Tán, tỉnh, cô, gái!