Kiều Trân nghiêng đầu hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy, để tớ chuyển cho cậu nhé~”
Cô đã quên mất giá của quán này, ngon thì ngon thật, nhưng cũng hơi đắt.
Một xửng há cảo nhân cua có 8 cái, cô ăn một xửng, còn Tần Dực Trì tự gọi cho mình hai xửng, tức là 16 cái.
Nghe vậy, Tần Dực Trì bình thản nhìn cô: “Tớ mời cậu.”
?
Kiều Trân bối rối hiện lên dấu chấm hỏi, đôi mắt tròn xoe, ánh mắt thoáng vẻ ngơ ngác:
“Không phải tớ mời cậu sao?”
“Tấm lòng là được rồi,” Tần Dực Trì gắp một chiếc há cảo, chấm vào giấm, khẽ cười.
Trong đôi mắt đen của anh hiện lên một cảm xúc mơ hồ, “Tớ đâu thể để cậu mời thật được?”
Nói xong, một cốc trà sữa được đẩy đến trước mặt Kiều Trân.
Giọng anh nghe có vẻ không mấy quan tâm: “Tiện đường đi ngang qua quán trà sữa, nên mua cho cậu một ly.”
Như thể đó là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Kiều Trân nhận lấy ly trà sữa, đầu ngón tay khẽ siết chặt.
Trà xanh sữa khoai môn tươi, cỡ vừa, đúng là hương vị cô thích nhất.
Nếu nhớ không lầm, quán trà sữa đó cách ký túc xá nam khá xa.
… Thật tiện đường nhỉ.
Kiều Trân vốn là một tín đồ của khoai môn, cúi đầu hút một ngụm, lớp khoai môn mịn màng và đậm đà.
Hương vị ngọt ngào không ngừng lan tỏa, ấm áp, lấp đầy trái tim cô.
Mắt Kiều Trân sáng lên, cảm thấy cả người đều thoải mái hơn, “Ngon quá đi~”
Thật thỏa mãn o(≧v≦)o!
Tần Dực Trì nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cậu thích là được.”
Kiều Trân ngẩng đầu nhìn anh, ngay khi anh sắp nhận ra, cô lập tức cúi đầu xuống.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Hồi lớp 10, cô đã thích Kỷ Hiến, chạy đi đưa nước cho Kỷ Hiến và các bạn của anh ta trong trận bóng rổ.
Khi đó, Kỷ Hiến luôn cho cô những hy vọng mập mờ.
Ví dụ, khi một nhóm nữ sinh chạy đến đưa nước, Kỷ Hiến không nhận của ai, chỉ lạnh lùng bước đến trước mặt cô và nhận lấy.
Anh ấy bình thản nói một câu “Cảm ơn”, trong đôi mắt màu sáng hiện lên một chút dịu dàng và nụ cười.
Mùa hè nóng nực, mặt trời chói chang. Kiều Trân kéo lê cả thùng nước đến, nhưng không ngờ, đám bạn nhà giàu của Kỷ Hiến không để lại cho cô một chai nào.
Họ coi cô như lao động miễn phí.
Kiều Trân lặng lẽ rời đi, mệt rã rời, cuối cùng ngồi bệt một mình bên cạnh sân vận động, cúi đầu, mồ hôi đầm đìa.
Cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.
Khát quá, nóng quá.
Ngay giây tiếp theo, một giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên từ trên đầu, giọng điệu thản nhiên:
“Chỉ lo đưa nước cho họ, còn mình thì không uống giọt nào sao?”
Kiều Trân ngơ ngác chớp mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tần Dực Trì đứng trước mặt cô, mặc áo thun trắng, vừa vặn che đi ánh nắng chói chang gay gắt.
Chàng trai lười biếng ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen như mực cuộn sóng, có một cảm xúc phức tạp khó tả.
Anh khẽ cười, lấy từ sau lưng ra một ly trà sữa, cắm ống hút sẵn, mạnh mẽ nhét vào tay Kiều Trân.
Chỉ thiếu chút nữa là đút thẳng vào miệng cô rồi.
Kiều Trân ngẩn ngơ tại chỗ, cúi đầu ôm ly trà sữa, khẽ nói một câu “Cảm ơn”.
Tần Dực Trì nhìn cô hồi lâu, đột nhiên thở dài, đưa tay búng nhẹ vào trán cô:
“Kiều Trân, cậu ngốc quá rồi đấy.”
Kiều Trân thất vọng cúi đầu, mắt bắt đầu ngấn nước.
Cô nhẹ nhàng phản bác, giọng nói còn mang theo chút ấm ức: “Tớ không ngốc mà…”
Cả người cô choáng váng, chỉ nhớ rằng, khi đó ly trà sữa ấy ngon vô cùng, như tiếp thêm năng lượng cho cô, sức lực lập tức được hồi phục đầy đủ.
Ly đó, cũng là trà xanh sữa khoai môn tươi.
Thêm trân châu, 50% đường, không đá.
Ngọt quá, ngọt lắm…