Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 26: Chương 26



Sau khi dùng bữa tối xong Lý Thống đang ngồi trong phòng, dưới ánh nến cháy bập bùng, dáng vẻ suy tư mất tập trung của cậu in bóng lên trên tường.
Sau một hồi, Lý Thống nhận ra hai người con gái ban chiều đánh đàn bên suối đó, hóa ra trong đó lại có cô gái chỉ đường cho cậu.

Tình cờ quá, lúc đó Lý Thống nghĩ thế nào lại không dám bước ra chào hỏi, cậu chỉ dám đứng núp đằng sau thân cây nhìn hai người.
Lúc đấy cậu mới phát hiện, cô gái dẫn đường giúp cậu hình như là hầu gái, nhìn trang phục có thể phân biệt được thân phận, người còn lại chắc hẳn là tiểu thư rồi.

Nhưng tại sao trong trường nam nhân học lại có hai người con gái xinh đẹp như vậy.

Lý Thống thắc mắc.
Nhưng nhớ lại gương mặt của vị tiểu thư kia, Lý Thống phải công nhận thật sự là rất xinh đẹp.

Đang suy nghĩ, thì An Văn Quế đột nhiên mở cửa bước vào trong phòng.

Nhìn thấy bản mặt của người này, cơn ghét bỏ, tức giận trong cậu lại bừng lên.
Bị Lý Thống lườm một cái, An Văn Quế lại phe phẩy cái quạt trên tay.

Cảm nhận được ánh mắt trước kia của Lý Thống, An Văn Quế chột dạ.
“Ngươi, vừa hồi sáng còn nói với ta rằng ngươi thay đổi.

Đừng nói là lời nói gió bay.”
Lý Thống thực sự nghĩ mình phải chịu ở chung với người này những hai tháng, thật sự không thể chấp nhận được.
“Nhìn thấy ngươi, ta lại đổi ý.

Muốn đập ngươi đến khi ngươi biến mất khỏi trước mắt.”
An Văn Quế nghe xong, tên này đứng đó trong ba giây rồi cười khinh bỉ.
“Ây nhô..

ngươi mà đòi đánh ta sao? Ngươi còn không thể đứng tấn một giờ, nói chi đòi đánh ta hahahah á..


á..”
Nhìn dáng vẻ khinh bỉ của kẻ trước mặt, Lý Thống không nói nhiều trực tiếp phi thân tới, dùng chân gạt chân An Văn Quế, tay vung qua chặn ngang cổ họng hắn.

Khiến An Văn Quế trong phút chốc không kịp phòng thân ngã ngửa người.
Bị Lý Thống đè dưới thân, trực tiếp bị ánh mắt kia nhìn ở cự li gần, An Văn Quế ngoài đau đớn thế nào còn cảm thấy sợ hãi.

Lý Thống trợn mắt, gằn từng câu.
“Ngươi tin chưa?”
Nói rồi, Lý Thống bỏ đi ra ngoài.

Cậu ngồi dưới bậc thềm hiên nhà.

Trong lòng bực bội vô cùng, từ ngày nhập vào thể xác tên Lý Thống này.

Huyền Nhân gần như cũng phải thay đổi tính cách.
Trước kia cậu đâu có đánh lộn, nóng tính, nhưng bây giờ thử cứ gặp vài người như tên An Văn Quế kia chắc cậu điên quá.

Hắn với Lý Thống trước kia thù oán nhau vì cái gì mà giờ cứ đổ hết lên đầu cậu vậy chứ.
Lý Thống nhắm mắt hít thở, điều chỉnh cơn giận trong người, xoa dịu nó.

Sau đó cứ thế ngồi thần người ra chẳng biết suy nghĩ cái gì.
Còn An Văn Quế bên trong phòng, vẫn chưa thoát khỏi chấn động ban nãy.

Nằm dưới sàn, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

Một hồi sau đột nhiên bật dậy, ôm đồ chạy sang phòng hai anh em họ Lý kia.
Hai người họ đang trò chuyện với nhau trong phòng, thấy An Văn Quế vẻ mặt hoảng sợ chạy sang nằng nặc đòi ngủ chung.
Dĩ nhiên hai anh em với lối sống khép kín thì không chịu chấp nhận rồi.

Một hai từ chối không cho An Văn Quế chung phòng.
An Văn Quế tức giận, ném đồ ra sàn, bắt đầu ăn vạ.
“Hai ngươi thấy chết không cứu sao?”
Cả hai đều lắc đầu, không nói thêm lời nào.

Cùng nhau lôi An Văn Quế quẳng ra gian ngoài, ném cả đồ ra nữa, sau đó vô tình đóng cửa lại.
Lúc này Lý Thống đi vào, thấy cảnh này cũng chẳng thèm nói năng gì, lướt qua nhanh chóng đi vào trong phòng rồi đóng cửa lại.

Trong lòng nghĩ.
“Như thế cũng tốt, đêm nay đỡ phải chung phòng với thằng nhóc đó.”
An Văn Quế nhếch mép cười cay đắng, túm lấy chăn đệm rải rải ra phản.
“Được thôi, miễn là ta không chung phòng với hắn.”
An Văn Quế hùng hổ nằm ra phản ở gian giữa, nằm ngay ngắn trong chăn nhìn sang phòng hai anh em họ Lý kia, thì thấy đèn vẫn sáng chốc chốc lại nghe thấy tiếng nói chuyện.
Nhìn sang phòng Lý Thống thấy đã tắt đèn, An Văn Quế ngâm cục tức trong lòng, nhắm mắt lại cố gắng ngủ.

Đêm hôm đó, trời bắt đầu mưa trở rét.
Qua một đêm ngủ gian giữa, An Văn Quế cả người co ro trong chăn, chốc chốc lại run lên một trận.

Gương mặt cũng tái nhợt đi vài phần.
Sáng nay Lý Thống vẫn quen thói dậy sớm thể dục, vừa mới mở cửa phòng, cái không khí lạnh ùa vào, một trận gai ốc nổi hết lên, Lý Thống rùng mình một cái, toan đóng cửa lại thì Lý Thống thấy An Văn Quế trong lớp chăn kia.
Dù ghét thằng nhóc này lắm, nhưng mà trời trở lạnh đột ngột như vậy, nằm bên gian ngoài chắc chắn không thể ấm như phòng ngủ được.


Cậu co rúm người, đi tới bên cái phản, ngó ngó nhìn thấy An Văn Quế nằm chui tọt trong chăn, Lý Thống lấy tay khẽ kéo kéo mép chăn xuống, thấy gương mặt tái nhợt kia đang run lập cập.
Lý Thống biết không ổn, đặt tay lên trán kiểm tra, nóng ran.
“Chết thật, nhóc con này sốt rồi.”
Lý Thống lập tức lay người An Văn Quế.
“Này..

này..

tỉnh lại đi..

ngươi mở mắt ra ta xem..

tỉnh lại.”
An Văn Quế nhíu mày lại, có phản ứng nhưng lại không mở mắt.

Miệng khô khốc, mấp máy.
“Lạnh quá..

lạnh..”
Lý Thống tung chăn ra, bế thốc An Văn Quế trở lại phòng.

Vội vã mang chăn gối lại trong phòng hai người.
Lý Thống đặt An Văn Quế nằm trên chăn của cậu, nhanh chóng cởi bớt áo cho An Văn Quế, đến lúc tung lớp áo ngoài bất thình lình An Văn Quế mở mắt, tay theo phản xạ nắm lấy tay Lý Thống chặn lại, giọng thều thào.
“Ngươi..

muốn làm gì..”
Lý Thống chẳng nghĩ gì, đập mạnh tay An Văn Quế một cái, sau đó tiếp tục cởi bớt áo cho hắn.
“Ngươi ngậm mồm lại.

Ta đang giúp ngươi hạ sốt, đêm qua vì sao không sang phòng anh em kia.”
An Văn Quế nằm im vì chẳng còn sức đâu mà cản, trong lòng cũng ngạc nhiên lắm, Lý Thống thế mà lại quan tâm.
“Hừ..

ta nam nhi, ốm có một trận.

Đêm qua không muốn làm phiền anh em nhà họ.”
Lý Thống bỏ bớt áo cho An Văn Quế, sau đó đắp chăn lên người hắn.


Căn dặn qua vài lời nhanh chóng.
“Ngươi cảm thấy trong người rét run hay là nóng ran, ngươi có chóng mặt hay khó thở không.”
An Văn Quế, khóe miệng khẽ cong, nụ cười châm biếm, không tin được Lý Thống lại có kiến thức hỏi những câu như vậy.
“Sao..

ngươi còn biết cả mấy thứ này..

hahaha..”
Lý Thống cau mày, mắng lại.
“Nhóc con, ta đang giúp ngươi.

Một là ngươi nghiêm túc trả lời, hai là ta mặc cho ngươi chết luôn tại đây.”
Dù thế nào thì An Văn Quế vẫn luôn là kẻ yêu thương bản thân vô cùng.

Thật sự rất ghét Lý Thống, nhưng hiện tại bỏ qua cái tôi đi, hắn cần được sớm thoát khỏi tình trạng hiện tại.
“Ta cảm thấy trong người nóng ran như có ngọn lửa lớn, rất khó chịu, cảm thấy cơ thể như bị một thứ gì đó kéo ghì xuống.”
Lý Thống vừa nghe vừa vội vàng thay đồ mặc, cũng may cậu tính trước trong tay nải có áo bông mùa đông.
“Ngươi nằm đấy, ta hiểu rồi.

Đợi ta ra ngoài, ngủ một chút đi.”
Sau đó lập tức bước ra ngoài.

Còn lại một mình An Văn Quế trong phòng, mắt lại nhìn lên trần nhà.
“Thế nào lại để Lý Thống thối tha kia chăm sóc.

Tin được không chứ, hắn ta thật sự thay đổi tính nết sao.”
Lầm bầm vài câu An Văn Quế vì mệt quá, mà thiếp đi lúc nào không biết..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận