Huỷ Hôn - Đồ Nam Kình

Chương 30


Cậu thiếu niên ngây thơ lần đầu tiên bị người khác chạm vào tay.

Mặc dù chỉ là một, hai giây ngắn ngủi.

Có lẽ do thời tiết ban đêm trở lạnh, nhiệt độ cơ thể của omega hơi lạnh, giống như một chú mèo con dùng mũi nhẹ nhàng đánh hơi thúc nhẹ vào tay.

Hoắc Ngưỡng ôm lấy tay mình, nửa ngày không nói được lời nào.

Trước đây, nhiều omega từng cố ý tiếp cận hắn, nhưng đừng nói đến tiếp xúc gần gũi, ngay cả lại gần cũng chưa bao giờ xảy ra.

Bây giờ khi mắt đã quen với bóng tối, hắn thấy tay của Sầm Chân Bạch vẫn giơ lên, chưa kịp hạ xuống, khuôn mặt ngây thơ vô tội như thể không biết chuyện gì vừa xảy ra.

Giây tiếp theo cậu chắc sẽ nói gì đó như: “Tôi không cố ý chạm vào tay cậu, tôi chỉ định đưa quần áo cho cậu thôi.”

Sầm Chân Bạch không nói nhiều như vậy, chỉ nói hai chữ nhưng hàm ý vẫn là như thế: “Xin lỗi.”

Hoắc Ngưỡng bị lời nói thản nhiên của Sầm chân Bạch làm nghẹn họng, hắn cảm thấy hơi bực mình, nhìn như muốn đi vài vòng để giải tỏa: “Cậu…”

Sầm Chân Bạch: “Quần áo.”

Hoắc Ngưỡng bị cắt ngang, đành giật lấy quần áo từ tay Sầm Chân Bạch, nghiến răng nói: “Cậu có thể bớt chủ động một chút không?”

Sầm Chân Bạch không hiểu Hoắc Ngưỡng đang nói gì, có lẽ ý hắn là bảo cậu đừng quá nhiệt tình khi chữa bệnh cho hắn?

Nhưng cậu không thể bớt nhiệt tình được, vì chỉ cần Hoắc Ngưỡng chưa khỏi bệnh, cậu sẽ không thể thoát khỏi Hoắc gia.

“Trong đó tôi còn để mấy cái miếng dán ngăn cách.” Sầm Chân Bạch nói: “Nhưng miếng dán của tôi bị kẹt trong vali của Tiểu Ngư, tạm thời không lấy ra được, nên tôi bỏ vào vài miếng tôi đã dùng rồi.”

Lúc đó Vu Tiểu Ngư thấy miếng dán của Sầm Chân Bạch đáng yêu nên muốn xem, trong lúc thu dọn, cậu ta thuận tiện bỏ vào vali của mình: “Tiểu Bạch, miếng dán của cậu ở đây, mình mang theo rồi nhé.”

Ai ngờ lại quên mất mật khẩu mà cậu ta đã đặt, bây giờ cậu ta đang tìm cách đập vỡ ổ khóa trong ký túc xá.

“Cái gì?!” Hoắc Ngưỡng thoáng chốc muốn ném cái túi trong tay đi, nhưng cuối cùng không ném, chỉ là khuôn mặt cứng đờ, giống như gặp phải kẻ thù, dùng hai ngón tay cầm một góc, còn thận trọng hơn khi cầm quả bom thật trong trại huấn luyện quân sự mùa đông.

“Ý cậu là, muốn tôi dán miếng dán, cậu đã dùng, lên tuyến thể của tôi?” Ba chữ “đã dùng” được Hoắc Ngưỡng nhấn mạnh.

Chuyện này chẳng khác nào đưa cho hắn đôi tất đã đi qua và bảo hắn đội lên đầu sao?

Trước đây, chỉ việc khoe miếng dán ngăn cách trước mặt người khác giới đã là hành động quyến rũ, như thể đang nói: “Hãy đánh dấu tôi đi.” Bây giờ lại muốn dán miếng dán này lên cổ alpha, ngay cả những cặp đôi cũng chưa chắc dám làm chuyện xấu hổ như thế này!

Sầm Chân Bạch gật đầu, nhưng cũng cảm thấy không ổn lắm: “Chỉ là để phòng hờ thôi.”

Trước đây, khi còn ở khu ổ chuột, Sầm Chân Bạch nghèo, miếng dán ngăn cách lại đắt, cậu có thể nhặt được cái không ai muốn đã là tốt rồi, nhưng Hoắc thiếu chắc chắn không thể chấp nhận dùng đồ của người khác.

Hoắc Ngưỡng cảm thấy mỗi từ như đang ép ra từ cổ họng: “Cậu có thể giữ lại chút tự trọng được không?”

Rõ ràng là cậu có một khuôn mặt ngoan ngoãn, lạnh lùng, nhưng tại sao lại hành động táo bạo và phóng túng như vậy?!

Nếu nói buổi trưa Hoắc Ngưỡng còn tin chắc những tin đồn là sai sự thật, thì giờ hắn thực sự nghi ngờ, Sầm Chân Bạch có ý đồ xấu, làm sao cậu có thể hành động như thế chỉ vì muốn chữa bệnh?

Không chỉ alpha cảm thấy bị xúc phạm, ngay cả omega cũng vậy, không cần nói đến chán ghét, không có cảm giác gì cũng không được.

Omega nào bình thường lại chịu đựng một alpha không thích sử dụng miếng dán đã qua sử dụng của mình?

Cái này không phải quá biến thái sao?

“Không được.” Hoắc Ngưỡng định đưa túi trở lại: “Cậu lấy cái…”

Đột nhiên, một luồng ánh sáng mạnh từ đèn pin chiếu thẳng tới, chính xác nhắm vào hai bóng người đang đứng chồng lên nhau.

Thầy giáo tuần tra cầm loa hét lớn, cảnh cáo: “Hai cái đứa kia! Học lớp nào? Đến giờ này rồi mà còn đứng đây kéo kéo đẩy đẩy! Yêu đương thì để ngày mai hẵng yêu! Mau tách ra, quay về ký túc xá ngay!”

Tiếng vang khắp cả trại nông nghiệp.

Cuối cùng Sầm Chân Bạch cũng nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cậu nhìn vào thiết bị đầu cuối, đã hơn mười giờ rồi.

Theo như khả năng nhạy cảm của alpha với môi trường xung quanh, bọn họ phải phát hiện ra thầy giáo tuần tra từ cách đó năm mươi mét, huống chi Hoắc Ngưỡng đã qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Chỉ tiếc lúc đó Hoắc Ngưỡng hoàn toàn đắm chìm trong sự kinh ngạc.

“Còn chưa tách ra! Gần gũi đến thế không nỡ à!” Thầy giáo tuần tra cầm đèn pin một tay, tay kia cầm loa, càng lúc càng tiến lại gần.

Sầm Chân Bạch phản ứng trước, cậu không có chút nào ngượng ngùng vì bị bắt gặp, bình tĩnh bước ra khỏi ruộng, tự nhiên như thể chỉ bị thầy nhắc nhở không được giẫm lên cỏ, cậu nói với Hoắc Ngưỡng: “Vậy tôi về trước nhé.”

Hoắc Ngưỡng: “…”

Thầy giáo tuần tra: “Alpha kia! Bạn trai cậu đã đi rồi, cậu còn…”

Hoắc Ngưỡng đành phải xách cái túi quần áo ra khỏi rừng, nuốt lấy nỗi oan ức này.

Khi hắn trở lại dưới ký túc xá của alpha, thấy không ít người đang ngồi xổm trên ban công để xem cặp đôi không biết xấu hổ nào khát khao đến mức ai cũng biết. Khi ánh mắt chạm vào mặt Hoắc Ngưỡng, họ ngay lập tức rút đầu vào trong.

Hoắc Ngưỡng cảm thấy mệt mỏi, không biết ngày mai sẽ bị đồn đại thành cái gì nữa, hắn cũng chẳng muốn giải thích.

Đèn trong ký túc xá đã tắt, từ lúc Hoắc Ngưỡng mở cửa bước vào, Lâm Tử Bá đã lật đầu xuống từ trên giường: “Buổi hẹn thế nào rồi? Lâu vậy, chắc không làm chuyện gì không thể công khai…”

Hoắc Ngưỡng lập tức nhìn qua với một ánh nhìn sắc lẻm.

Tống Trì Ngann nhắm mắt nói: “Mày mà nói thêm một từ nữa, người chịu khổ ngày mai chỉ có mình tao thôi.”

Lâm Tử Bá: “Tại sao?”

Hoắc Ngưỡng: “Bởi vì nó phải tìm lại các bộ phận cơ thể của mày bị rải khắp nơi.”

Lâm Tử Bá: “Hai bọn mày có cần phải kinh dị đến thế không…”

Sau khi đã tắm xong, Hoắc Ngưỡng chỉ rửa tay rồi leo lên giường, mang theo cả túi niêm phong. Trại nông nghiệp có điều kiện đơn sơ, cũng không hẳn là sạch sẽ, giường tầng bằng sắt kêu cọt kẹt, không biết ga giường màu xanh quân đội đã được giặt chưa.

Dưới ánh trăng, Hoắc Ngưỡng nhẹ nhàng mở túi niêm phong. Dù sao nơi đây cũng không phải là phòng đơn, Lâm Tử Bá và Tống Trì Ngạn đã ngủ, dù có khó chịu, nhưng hắn cũng không định nhảy xuống đánh hai người họ.

Nhưng, vẫn còn một alpha khác.

Không biết ở đâu lại xuất hiện một alpha cũng có thể ngửi thấy mùi hương của Sầm Chân Bạch. Chỉ tưởng tượng thôi, hắn đã cảm thấy khó chịu.

Bất chấp chăn bẩn hay không, Hoắc Ngưỡng kéo chăn phủ kín đầu mình, cẩn thận bọc kín mọi góc. Hắn cao, chăn không thể che kín toàn bộ người, nên hắn phải co chân lại.

Chỉ mở một khe nhỏ, mùi cỏ đã tràn ra.

Hoắc Ngưỡng không lấy quần áo ra, chỉ ngửi qua cái khe nhỏ ấy.

Hắn cảm thấy dễ chịu đến mức nhắm mắt lại, suy nghĩ bắt đầu lan man, không biết Sầm Chân Bạch đã làm gì mà có thể để lại mùi nặng như vậy trên quần áo…

Đột nhiên, một ý nghĩ kỳ lạ xuất hiện trong đầu Hoắc Ngưỡng.

Không lẽ, Sầm Chân Bạch đã cầm quần áo rồi làm gì đó để thứ gì đó dính lên?

Nghe giống điều mà tên omega điên rồ đó có thể làm.

Đó là quần áo của hắn mà!

Mẹ nó.

Hoắc Ngưỡng ngồi bật dậy khỏi giường với động tác mạnh mẽ, chiếc giường sắt rỉ sét có thể sập bất cứ lúc nào.

Lâm Tử Bá đang chuẩn bị ngủ: “Hoắc Ngưỡng, mày… làm gì thế…”

Đôi chân dài của Hoắc Ngưỡng duỗi xuống giường, đạp lên thang, hắn xỏ dép, xách túi quần áo vào phòng tắm.

Trong túi có bốn chiếc áo, hắn thò tay vào định lấy một cái ra. Nhưng khi chạm vào vải, pheromone của omega lập tức cuốn chặt vào ngón tay hắn, khiến alpha như bị bỏng mà rụt tay lại.

Lỡ mà phát hiện ra thứ trắng khô đó…

Hoắc Ngưỡng chà xát đầu ngón tay, không biết nên rửa tay hay làm gì khác. Một lúc sau, hắn quyết tâm, rút cả bốn chiếc áo ra treo lên giá.

Sầm Chân Bạch tốt nhất đừng để hắn bắt gặp…

May mắn hắn kiểm tra từ cổ áo đến gấu áo, từ tay áo trái đến tay áo phải, từ trong ra ngoài mà không thấy dấu vết gì đáng nghi. Mọi thứ sạch sẽ như thể chưa có ai chạm vào, quần áo còn được gấp gọn gàng, không một nếp nhăn.

Hoắc Ngưỡng khó mà diễn tả được cảm xúc phức tạp của mình lúc này, không biết là muốn phát hiện hay không.

Hắn gấp ba chiếc lại, định bỏ vào túi niêm phong, nhưng lại chạm vào vài miếng dán ngăn cách hình dâu tây. Màu hồng, nằm im lặng dưới đáy túi.

Đã dùng rồi, tức là những miếng dán này đã được dán lên cổ của omega ít nhất hơn mười tiếng, dù là Sầm Chân Bạch làm gì, viết bài tập, ăn cơm hay tắm rửa.

“Djt mẹ.” Alpha lại như bị bỏng mà vội quay đầu đi.

Mẹ nó, Hoắc Ngưỡng không thể hiểu nổi, tại sao miếng dán ngăn cách đã dùng rồi mà không vứt, lại còn giữ lại làm gì?

Chẳng lẽ chỉ để chờ khoảnh khắc này?

Phải rồi, Hoắc Ngưỡng bỗng nhiên nhận ra. Ai lại để một thứ riêng tư như miếng dán ngăn cách ở chỗ người khác? Lại còn đúng lúc người ta quên mật khẩu vali?

Ý đồ này quá rõ ràng.

Sầm Chân Bạch cố tình làm thế.

Khoảng năm phút sau, Hoắc Ngưỡng mới bình tĩnh lại. Mắt trái giật liên hồi, hắn nhét quần áo vào, ngửi xem từng cái một trong phòng tắm. Khi cái áo đầu tiên không còn mùi nữa, hắn mới quay về ký túc xá.

Cơ thể alpha không muốn mùi hương của Sầm Chân Bạch bị alpha khác ngửi thấy, hoàn toàn không phải vì chính hắn không muốn.

Nhưng có lẽ do phòng tắm là không gian mở, cộng với việc hắn treo quần áo quá lâu, pheromone của omega bay hơi rất nhanh.

Chỉ trong ba tiếng ngắn ngủi, Hoắc Ngưỡng tỉnh dậy đau đớn hai lần, đã dùng đến chiếc áo cuối cùng.

Hắn ôm chặt chiếc áo này, mũi chạm vào vải, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là một cơn đau nhói dữ dội bất ngờ ập đến lại đánh thức Hoắc Ngưỡng. Hắn không biết mình đã đau bao lâu, nhưng ngón tay đã cong cứng, không thể duỗi thẳng ra được.

Hắn cúi đầu, điên cuồng ngửi chiếc áo trong tay, nhưng không còn chút pheromone nào của omega nữa.

Cơn giận dữ, lo lắng và tuyệt vọng ập đến không thể kiểm soát.

Hoắc Ngưỡng gắng chịu từng cơn đau, rồi nghĩ, chịu đựng một chút thì sao chứ? Khi nào mình lại trở nên yếu đuối đến nỗi không chịu nổi chút đau đớn này?

Không thể nào ngủ được.

Hoắc Ngưỡng khó chịu dựa trán lên tường lạnh, hắn không thể chịu nổi mà đập mạnh vài lần, nhưng cơn đau ấy chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau trên cơ thể.

Sau khoảng hai tiếng chịu đựng, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại, hắn nhìn vào đồng hồ, mắt đã giãn ra vì đau đớn, còn ba tiếng nữa… mới có thể giải thoát.

Sau khi một cơn đau dữ dội như dòng điện chạy từ chân lên đến đầu, Hoắc Ngưỡng không chịu nổi nữa.

Cơ bắp chân co giật, các chi như bị bẻ cong, hắn hụt chân khỏi thang giường, suýt rơi xuống may mà tay kịp nắm lấy thanh thang.

Hoắc Ngưỡng loạng choạng bước ra ban công, vội vàng lấy một miếng dán ngăn cách từ túi niêm phong ra.

Chỉ vừa chạm vào miếng dán, cơn đau trên tay lập tức biến mất. Mùi omega đậm đặc dập tắt ngọn lửa trong người Hoắc Ngưỡng.

Miếng dán không lớn, chạm vào rất dễ chịu, như chất liệu cotton. Hắn thấy trên miếng dán có một nếp nhăn nhỏ ở phần lá dâu tây.

Hoắc Ngưỡng nhìn chằm chằm vào đó một lúc, rồi mới quay ánh mắt về gương. Hắn cúi đầu, để phần lộ gáy, sau đó dán miếng dán ngăn cách mà Sầm Chân Bạch đã dùng lên tuyến thể của mình.

Lâm Tử Bá bị tiếng động làm tỉnh dậy, mắt vẫn còn lờ đờ buồn ngủ, tưởng Hoắc Ngưỡng bị bệnh, liền cuống quýt định xuống giường hỏi thăm.

Lúc này, cửa ban công mở ra, Hoắc Ngưỡng quay trở lại.

Lâm Tử Bá bật đèn pin soi vào, ngạc nhiên hỏi: “Wtf, Hoắc cẩu mày làm gì mà mặt đỏ thế?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận