Đây không phải là rút dây động rừng sao?
Tống Bá Tuyết lạnh lùng nhướng mày: “Chúng ta ở ngoài chỗ sáng, địch nhân ở trong tối, thay vì phòng bị khắp nơi, không bằng băm hết móng vuốt của bọn chúng. Duỗi ra một cái, băm một cái.”
Như vậy khó lòng phòng bị sẽ không phải là các nàng nữa, những kẻ thích giấu trong tối để bắn tên trộm, thì phải làm cho chúng biết rằng mỗi mũi tên đều sẽ đến mà không có đường quay về. Xem kẻ giấu trong bóng tối đó liệu có nghẹn đến mức không chịu được hay không.
Nàng muốn ép những con hổ báo kia ra ngoài, ép chúng ra nơi sáng.
Chỉ có như vậy mới có thể lo trước khỏi hoạ.
Nói đến đây, Chu Trúc cũng hiểu ý của Tống Bá Tuyết, lập tức ra lệnh cho hộ vệ bắt hết những kẻ trên đầu có màu đỏ.
Không có ngoại lệ, những người này còn chưa kịp nhận tội gì, đã đồng loạt phát độc mà chết.
Có kinh nghiệm lần đầu, đến lần thứ hai đối mặt với cảnh này, Tống Bá Tuyết đã bình thản đối diện.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đêm qua, những hắc y nhân đó đối diện cứng rắn với bọn họ, đột nhiên phát độc có thể giải thích là do trước đó uống thuốc độc, nhưng những kẻ đã làm ngụy trang lại không cần phải mang theo quyết tâm chết đến thế.
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng trên đường tiếp theo lại không có cơ hội cho nàng kiểm chứng.
Vì suốt đường đến phủ thành Lục Bình, đoàn người đã dừng chân tại tửu lầu lớn nhất mà không gặp thêm kẻ nào khả nghi.
Để đề phòng bất trắc, Tống Bá Tuyết và Chu Trúc vẫn chọn ở cùng nhau.
Chu Trúc giàu có, mở phòng Thiên Tự Hào, bên trong không chỉ rộng rãi mà còn có hai chiếc giường lớn, cách bố trí trong phòng cũng rất tao nhã.
Tống Bá Tuyết nằm nghiêng trên chiếc giường cạnh cửa sổ, nhìn sang giường của Chu Trúc: “Suốt đường này một kẻ cũng không thấy sao? Không lẽ ngươi không nhạy nữa rồi?”
Không thể nào bọn giấu trong bóng tối đều nhát gan đến mức bị đánh một lần liền không dám động đậy?
Nhìn cách ra tay tàn nhẫn của chúng thì không giống như vậy.
Chu Trúc cuộn mình trong chăn: “Trên đầu ngươi màu xanh lục vẫn còn mà, cho nên không phải ta không thấy, mà là thật sự không có. Ngủ mau đi, bổn tiểu thư mệt chết rồi.”
Hai ngày nay lên đường gấp rút, lại gặp ám sát, chẳng có lúc nào nghỉ ngơi được.
Tống Bá Tuyết gối tay xuống đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không ngủ.
Thể chất của nàng quá khác người, nên không cảm thấy mệt.
Chuyến đi này tuy nói là vì công vụ, nhưng không trực tiếp đến phủ nha. Theo lý thuyết, Hoa Kiến thân là thiếu tướng quân, nếu muốn thông báo thì có thể làm qua phủ nha, Giang Phạn Âm đi đến phủ thành cũng hẳn là sẽ đến phủ nha.
Rốt cuộc cha của nữ chính đang bị giam trong phủ nha đại lao.
Tống Bá Tuyết cũng không lo cho an toàn của Giang Phạn Âm, có nam chính ở đó, hẳn là không có vấn đề gì.
Nàng chỉ lo lắng cho tâm ý của Giang Phạn Âm, tình cảm giữa hai người vốn chưa đủ vững chắc, nếu nam nữ chính lại sớm chiều bên nhau, hoặc có cốt truyện nguyên bản chen vào, nếu thật sự như lời Chu Trúc nói, rằng vợ nàng cũng bỏ chạy thì phải làm sao?
Chỉ là mạc danh, nàng lại có chút máu lạnh mà nghĩ, nếu Giang Phạn Âm vì thế mà thay lòng đổi dạ, thì đoạn tình cảm này cũng không cần giữ.
Vì vậy, chuyến này chỉ cần nhìn một lần là đủ, chỉ cần nàng Giang tỷ tỷ vẫn bình an, nàng sẽ quay về Bình Xuyên huyện lẳng lặng chờ.
Tống Bá Tuyết ở kiếp trước cũng chưa từng yêu ai, nhưng cũng hiểu một điều đơn giản: Tình cảm, không thể cưỡng cầu.
Đêm dài, khi nàng sắp chìm vào giấc ngủ, một viên đá xuyên qua cửa sổ giấy ném vào.
Đây là ám hiệu mà nàng đã dặn trước với hộ vệ, nếu có người ý đồ tiếp cận, liền ném một viên đá vào, không cần tùy tiện ra tay.
Thân là Alpha, ngũ cảm của nàng vượt xa người thường, cho dù đang ngủ say, nàng cũng có thể cảm nhận được.
Vậy nên, có người đang tiếp cận phòng Thiên Tự Hào.
Tống Bá Tuyết nhẹ nhàng xuống giường, tiến đến gần cửa, lặng lẽ nghe động tĩnh bên ngoài.
Có tiếng bước chân đang tiếp cận, rất nhẹ, nghe như chỉ có một người. Chẳng lẽ lần này phái cao thủ?
Khi nàng nghĩ rằng người đến sẽ tìm cách lén lút vào trong, thì tiếng bước chân lại dừng ngoài cửa thật lâu mà không có động tĩnh gì.
Quá trầm tĩnh.
Tống Bá Tuyết đứng bên trong cửa cảm thấy có chút nhàm chán, bên ngoài người liền động.
“Thịch thịch thịch –“
Tiếng gõ cửa vang lên không nhanh không chậm, khiến Tống Bá Tuyết ngẩn người. Gõ cửa?
Thích khách này xác định không phải đến để đùa sao?
Dường như thấy không có ai đáp lại, tiếng gõ cửa dừng lại một chút, rồi tiếp tục vang lên.
Tống Bá Tuyết xoay người châm đèn, trong phòng sáng lên, bóng người ngoài cửa hắt vào.
Vừa định hỏi “Người tới là ai?” thì nàng nhìn thấy thân ảnh kia, liền nhanh chóng mở cửa.
“Giang tỷ tỷ? Sao ngươi lại tới đây?”
Người đứng ngoài cửa chính là Giang Phạn Âm.
Mờ mờ trong bóng đêm, Giang Phạn Âm lẳng lặng đứng ngoài cửa, thần sắc bình thản, ánh mắt trong sáng.
“Nghe nói ngươi đã đến phủ thành, liền tới xem.” Giang Phạn Âm hơi mỉm cười, bước vào trong.
“Nghe ai nói? Hoa thiếu tướng quân sao?” Tống Bá Tuyết nhìn chằm chằm Giang Phạn Âm, đáy mắt có sự tưởng niệm, có niềm vui, cũng có sự do dự và cảnh giác.
Là nam chính phải không, vậy nên ở Bình Xuyên huyện hẳn là có người của nam chính, bằng không làm sao biết các nàng vào thành, còn đến đây.
Người giấu trong bóng tối, có lẽ cũng là nam chính.
Giang Phạn Âm im lặng, không nói gì, mà nhìn về phía trong phòng.
Trên bình phong một bên là y phục nam tử, bên kia rõ ràng là một bộ y phục của nữ nhân.
Nàng nhớ tới lời của Hoa Kiến, rằng Tống Bá Tuyết đến phủ thành cùng một nữ nhân trẻ tuổi ở chung trong phòng Thiên Tự Hào của tửu lầu này, không đến phủ nha tìm nàng, thậm chí không thông báo cho nàng một tiếng.
Lời của Hoa Kiến ám chỉ rằng, nam nữ đơn chiếc ở cùng phòng tửu lầu, lại là Thiên Tự Hào, ý nghĩa trong đó, có thể tự hiểu.
Giang Phạn Âm vốn không tin, vì nàng biết Tống Bá Tuyết là nữ nhân.
Chỉ là đến đêm, nàng lại trằn trọc không ngủ được. Cùng là nữ nhân thì sao, cũng có thể động lòng, như nàng vậy.
Hoặc như Tống Bá Tuyết, khi phát bệnh liền muốn gần gũi nữ nhân, nếu khi nàng rời đi lại vừa lúc Tống Bá Tuyết phát bệnh thì sao?
Vậy nên, nếu người đó chỉ là để giảm bớt bệnh tình, mới tìm nữ nhân đi cùng…
Nàng cảm thấy mình hẳn nên thông cảm, nhưng lòng lại như bị đặt trên bàn ủi, lúc thì đau lúc thì nóng, lúc lại chua lúc lại lạnh, lặp đi lặp lại dày vò.
Giang Phạn Âm không chịu nổi sự dày vò này, vậy nên nàng tới.
“Vì sao đến phủ thành mà không nói với ta một tiếng? Trong phòng còn có người khác sao?”
Tống Bá Tuyết nhìn vào mắt Giang Phạn Âm, thấy ánh mắt nàng dừng trên bình phong, rồi cuối cùng lại nhìn về phía mình.
Bên trong, Chu Trúc dường như bị tiếng động quấy nhiễu, khẽ nói mớ một tiếng, rồi lại không có động tĩnh gì.
Tống Bá Tuyết đột nhiên cười: “Cho nên, Giang tỷ tỷ là đến bắt gian sao?”
Giang Phạn Âm cắn môi, không lên tiếng, dùng sức đến mức cảm thấy đau, nàng cố gắng nhịn xuống.
Nàng muốn nói không phải, nhưng hành vi đêm nay của mình lại là gì?
Có lẽ vốn dĩ là như vậy, bằng không làm sao giải thích được vì sao đêm nay nàng không ngủ được, vì sao lại đến đây?
Chẳng phải là muốn tìm hiểu rõ ràng hay sao?
“Đúng vậy.”
Giang Phạn Âm nhìn vào mắt Tống Bá Tuyết, ánh mắt đầy sự quật cường, trong đôi mắt quật cường ấy chậm rãi xuất hiện nước mắt.
“Đi theo ta.” Tống Bá Tuyết thở dài, nắm tay Giang Phạn Âm kéo vào trong.
Trên giường, Chu Trúc đang ngủ say, chăn đột nhiên bị ai đó giật lên.
Gió đêm đông lạnh lẽo thổi qua, khiến nàng đưa tay túm lấy chăn nhưng không được.
Chu Trúc rùng mình, mờ mịt mở mắt, lật người, nhìn thẳng vào hai đôi mắt.
“À, vợ đuổi đến rồi, nhanh thật.”
Ý thức của nàng còn chưa tỉnh táo, nói xong liền nghe Tống Bá Tuyết nói với Giang Phạn Âm: “Thấy rõ là ai chưa?”
Giang Phạn Âm gật đầu, thấy rõ thì thấy rõ, nhưng lúc này tâm tình lại càng hỗn loạn, mọi lời muốn giải thích đều nghẹn nơi cổ họng.
Nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể nắm chặt tay Tống Bá Tuyết, nắm chặt không buông, như thể chỉ có vậy mới có thể giảm bớt sự hoảng loạn trong lòng.
Tống Bá Tuyết muốn rút tay ra, nhưng Giang Phạn Âm không buông, cả người toát ra cảm giác bất lực.
“Ngoan, buông tay, để ta ôm ngươi một cái.”
Nắm tay lúc này mới chậm rãi buông ra.
Tống Bá Tuyết ôm lấy Giang Phạn Âm, thấp giọng nói: “Giang tỷ tỷ, về sau mặc kệ có nghi vấn gì, trực tiếp đến chứng thực. Ta không muốn giữa chúng ta xảy ra những hiểu lầm không cần thiết.”
“Ân, thực xin lỗi, ta… ta…”
Giang Phạn Âm vùi đầu vào lòng Tống Bá Tuyết, vốn định nói chuyện nhưng lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Tự trách, bất an, vui mừng, lại đau lòng, những cảm xúc đan xen khiến nàng không thể kìm nén nước mắt.
Tống Bá Tuyết nhẹ vỗ về lưng nàng, yên lặng siết chặt vòng tay, hai người lặng lẽ ôm nhau.
“Fuck, các ngươi vì thế mà giật chăn của lão nương.”
Tiếng hét giận dữ cắt ngang sự dịu dàng giữa hai người.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Chu Trúc không nhịn được gầm lên, nàng suýt nữa bị đông chết rồi sao?
Hai kẻ vô nhân tính này, có dám quá đáng hơn chút nữa không.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Chu Trúc: Thảo, có dám hay không lại quá đáng thêm chút nữa.
Tống Bá Tuyết: Giang tỷ tỷ, ta cảm thấy hơi khát…
Giang Phạn Âm: Ngô — đừng —
Chu Trúc: Kích thích quá, đừng dừng lại, tiếp tục đi.
Tống Bá Tuyết tát một cái: Ngươi quá ồn ào.
Chu Trúc ngất đi: Lão nương không để yên cho các ngươi!