Giống như đầu xuân, khi nước sông gặp phải tuyết đông vừa tan.
Khó phân thắng bại –
Nước hoà tan nước –
Chẳng phân biệt ngươi ta –
Trên tấm chăn trắng thuần, từng điểm hồng mai…
Ánh mặt trời mùa xuân ấm áp mà không gay gắt, gió cũng dịu dàng, nếu trong sân không có con heo đen kia thì càng tốt.
Tống Bá Tuyết nhìn Cao Vượng Tài, con heo đã lớn dài đến hơn 1 mét, đang bị Chu Trúc buộc bằng dây thừng vào một gốc cây lớn, cây xung quanh đã bị con heo húc cho tan hoang, khung cảnh trong sân thỉnh thoảng có một chút mùi không dễ chịu lắm.
Chu Trúc đứng trước Giang Phạn Âm, tay xoa xoa bụng nàng: “Thời gian trôi qua thật nhanh, bản công chúa chưa từng gặp qua ai mang thai mà dễ dàng như ngươi, không chỉ không bị ốm nghén, mà đứa bé cũng rất ngoan ngoãn.”
Giang Phạn Âm nhướng mày, dường như chỉ có mấy ngày đầu mới phát hiện có thai là nàng có chút không thoải mái, sau đó thực sự rất dễ dàng, chắc hẳn là một đứa bé ngoan.
Chu Trúc vừa nghĩ vừa nói tiếp: “Chờ hài tử ra đời, nó có thể bầu bạn với Vượng Tài, Tiểu Vượng Tài cô đơn quá rồi.”
Nàng nhìn con heo Cao Vượng Tài đang quanh quẩn quanh gốc cây, thần sắc thoáng chút ưu tư, từ lúc nhìn Tiểu Vượng Tài lớn thành Đại Vượng Tài, đột nhiên trong lòng sinh ra một nỗi lo như mẫu tử.
Nếu Vượng Tài tiếp tục lớn lên, có lẽ không còn thích hợp để đem đi đâu nữa.
Tống Bá Tuyết hơi há miệng, định nói rằng con heo này nuôi đến độ cũng đã có thể làm thịt nướng, nhưng nghĩ đến tính khí của Chu Trúc vốn không theo lẽ thường, nàng than thở, dìu Giang Phạn Âm vào phòng.
“Sau này tốt nhất ngươi nên tránh xa con heo này một chút, nếu lỡ bị đụng thì phải làm sao?”
Giang Phạn Âm cười nhẹ: “Công chúa buộc nó cẩn thận như vậy, ngươi không cần lo lắng đâu.”
Con heo này tuy không thông minh, nhưng thoạt nhìn rất lười, suốt ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không có gì là đáng lo.
Tống Bá Tuyết nghe Giang Phạn Âm nói vậy, không đồng tình: “Công chúa không phải mỗi buổi chiều đều dẫn nó đi tản bộ sao, ngươi tốt nhất nên tránh xa một chút.”
Quá lo lắng rồi.
Suốt ngày kêu một con heo là con gái, còn kêu nó gọi mình là Tống bá bá, nghĩ đến đã thấy nghẹn lòng.
Giang Phạn Âm bật cười, chọc chọc vào má nàng, bảo đảm nói: “Được rồi, sau này ta nhất định tránh xa Tiểu Vượng Tài.”
Tống Bá Tuyết lúc này mới yên tâm, nhưng hàng ngày vẫn luôn cẩn thận để mắt đến Giang Phạn Âm, canh phòng nghiêm ngặt với cả Chu Trúc và con heo tên Vượng Tài kia.
Thời gian cứ thế trôi qua không nhanh không chậm.
Cuối hạ, Giang Phạn Âm thuận lợi sinh hạ một bé gái.
Ban đầu, tiểu gia hỏa này chưa lộ rõ nét mặt, nhưng sau khi đầy tháng, bé giống như một cục tuyết nhỏ, đáng yêu khiến ai cũng yêu mến.
Hôm nay, Tống thị có chút bàng hoàng nhìn tiểu cháu gái, trong đầu rối tung như một nồi cháo.
Không vì lý do gì khác, chỉ vì đứa trẻ này quá giống với con gái của mình khi còn nhỏ.
Tiểu gia hỏa giống Tống Bá Tuyết lúc nhỏ như đúc, từ đôi mắt, chiếc mũi đến cái miệng, chẳng có điểm nào khác biệt.
Nhớ lại lời con gái nói đây là đứa trẻ do nàng sinh ra, Tống thị ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời vẫn mọc từ phía đông, sao lại có chuyện lạ như thế này.
Tối đến, Tống thị bế tiểu gia hỏa về phòng mình, nhìn ngắm kỹ càng.
Giống, quá giống, giống đến mức không thể phản bác.
Ai nhìn qua cũng sẽ nghĩ tiểu gia hỏa này là con gái ruột của Tống Bá Tuyết, chưa từng thấy đứa trẻ nào giống người lớn đến vậy.
Bên kia, Giang Phạn Âm lại lo lắng, hôm nay lúc thay quần áo cho tiểu gia hỏa, nàng phát hiện ra có điểm không ổn.
Vì thế khi Tống Bá Tuyết lên giường, nàng giơ tay sờ sờ đỉnh đầu của Tống Bá Tuyết: “Cúi đầu xuống, ta muốn xem một thứ.”
Tống Bá Tuyết không hiểu chuyện gì, cũng không hỏi nhiều, thói quen mà làm theo.
Nàng cúi đầu, mái tóc xõa xuống trước ngực, Giang Phạn Âm đưa tay vén tóc lên, lộ ra chiếc cổ trơn bóng.
Nàng tiến lại gần, chăm chú nhìn sau tai Tống Bá Tuyết, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào.
Chỗ tuyến thể bất ngờ bị ấn, Tống Bá Tuyết không kiềm được mà run lên một cái.
“Giang tỷ tỷ làm sao vậy, có phải suy nghĩ gì không? Ân ~”
Tống Bá Tuyết xoay người lại, ôm chặt Giang Phạn Âm, đang định tiến thêm một bước lại bị đẩy ra.
“Chờ một chút, nàng nói chỗ này của nàng là mấu chốt để ta mang thai đúng không?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
Tống Bá Tuyết nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Giang Phạn Âm, có chút không hiểu, sao đột nhiên lại nói đến vấn đề này.
Giang Phạn Âm ánh mắt nghiêm túc: “Nữ nhi của chúng ta cũng có tuyến thể sau tai giống như nàng, giống hệt.”
Nàng chỉ vào tai của Tống Bá Tuyết, thần sắc phức tạp, chẳng lẽ sau này nữ nhi cũng có thể chất khiến nữ tử khác mang thai?
Tống Bá Tuyết sững sờ, nữ nhi cũng có tuyến thể!
Chẳng phải phải phân hóa mới có sao? Sao lại nghịch thiên đến vậy, sinh ra đã phân hóa rồi?
Ở thời đại này làm gì có tin tức tố!
Quan trọng là nữ nhi là Alpha hay Omega?
Bất kể là thể chất gì, mỗi tháng đều cần phải an thần…
Xong rồi, chẳng lẽ bây giờ nàng phải nghiên cứu tin tức tố, mà nàng lại chẳng hiểu gì về nó cả.
Nhìn thấy biểu cảm không đúng của Tống Bá Tuyết, Giang Phạn Âm vội hỏi: “Có phải có gì không ổn không?”
Nàng nhớ đến khi Tống Bá Tuyết lên cơn bệnh là tình hình như vậy, dường như mỗi tháng đều có vài ngày cực kỳ – đói khát –
Sắc mặt của nàng tức thì không tốt, chẳng lẽ nữ nhi còn nhỏ như vậy đã di truyền tính xấu này, phải làm sao bây giờ?
Nhỏ như vậy làm sao tìm được một tiểu cô nương để làm bạn…
Giang Phạn Âm lắc đầu, vứt bỏ những ý tưởng thái quá trong đầu.
Tống Bá Tuyết cũng đang đau đầu: “Ngày mai xem kỹ lại một chút, trước tiên xem tình hình ra sao.”
Nếu thật sự nhỏ vậy đã phân hóa, dù khó đến đâu cũng phải nghiên cứu.
May mắn là những ngày tiếp theo không xuất hiện tình trạng đáng lo ngại, tiểu gia hỏa hoàn toàn bình thường, ngoài việc tinh lực có chút quá nhiều, còn lại thoạt nhìn giống như người bình thường.
Tống Bá Tuyết mơ hồ đoán được, sinh lực dồi dào thế này, nữ nhi chắc hẳn là một Alpha với thể chất vượt trội.
Tại lễ chọn đồ vật đoán tương lai của tiểu gia hỏa, Tống thị và Giang tri phủ cuối cùng cũng đạt được sự nhất trí trong việc đặt tên.
Bởi vì tiểu gia hỏa không chọn bất cứ thứ gì khác, chỉ chăm chăm nắm lấy cây trâm của Giang Phạn Âm, không chịu thả ra, cũng không chịu trảo thứ khác.
Tống Bá Tuyết thấy vậy liền quyết định nhanh chóng: “Vậy thì gọi là Tống Thoa Thoa đi.”
Tống Thoa Thoa là tiểu bá vương của huyện Bình Xuyên, cha là huyện lệnh, mẹ là hội trưởng thương hội, cha nuôi là hầu gia, mẹ nuôi là công chúa, sinh ra đã được nâng niu trong lòng bàn tay.
Nàng cũng sinh ra vào một thời đại tốt đẹp, sau khi lớn lên, triều Bách Việt ban bố tân pháp lệnh: Cho phép nữ tử nhập học, nhập sĩ.
Tống Bá Tuyết nhìn nữ nhi cùng bạn bè hô hào đi chơi xuân, lắc đầu thở dài.
Giang Phạn Âm kéo tay nàng, cười nói: “Sao vậy? Nàng nha, đừng đòi hỏi quá nhiều từ Thoa Thoa, chỉ cần nàng không gây tổn thương cho ai, sống vui vẻ là được rồi, không phải sao?”
Nữ nhi rất nghe lời, cũng rất có chủ kiến, làm việc quyết đoán, tính tình mạnh mẽ khiến người khác an tâm.
Nàng không hiểu Tống Bá Tuyết thỉnh thoảng lại than thở điều gì.
Tống Bá Tuyết ôm vai Giang Phạn Âm, từ tốn nói: “Ta lo nàng có thể chất đặc biệt, cũng không hiểu sao ta trầm tĩnh, yêu gia đình như vậy, Giang tỷ tỷ nàng cũng dịu dàng thế, mà Thoa Thoa lại như tiểu bá vương, tính tình nóng nảy không biết giống ai, sau này phải gả cho người như thế nào mới khiến ta yên tâm đây.”
Rõ ràng lớn lên mi thanh mục tú như con nai nhỏ, nhưng tính tình lại như một con hổ con giương nanh múa vuốt, thật khiến người ta đau đầu.
“Nàng lúc trẻ đã từng trầm tĩnh sao? Còn nữa, ai nói nhất định phải gả chồng, chúng ta không cần can thiệp vào lựa chọn của nàng, mọi thứ để nàng tự quyết định được không?”
Giang Phạn Âm lườm nàng một cái, người này đâu có trầm tĩnh, nữ nhi rõ ràng là giống tính Tống Bá Tuyết.
Tống Bá Tuyết nhìn Giang Phạn Âm, mỉm cười: “Được.”
Mọi thứ giao cho thời gian, thời gian sẽ có an bài tốt nhất.
Nhưng điều các nàng không ngờ chính là, thời gian an bài quá nhanh, lần này sau khi đi du học trở về, Tống Thoa Thoa đã mang về cho các nàng một nàng dâu.
Đương nhiên đây lại là một câu chuyện khác…
– ——Toàn văn hoàn ————-