Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ

Chương 14: Xà tai (hiểm họa từ lũ rắn)


Nhìn thấy một đám người chơi nhốn nháo gọi nhau, thỉnh thoảng còn có vài tên liếc về phía hắn một cách đề phòng, Lục Lâm không khỏi cười khổ: Chẳng lẽ bọn này không cảm thấy gì kì quái sao, không lẽ không ai tự hỏi sao trước có nhiều người chơi như vậy giờ đi đâu hết rồi? Dĩ nhiên nếu vẫn cứ ngu ngốc xông lên, chưa cần nói đến những nguy hiểm còn ẩn dấu, ngay việc quần nhau với đám Ma Xà có độc đã đủ để cả bọn mỗi người uống thêm một bình máu.

Nhưng việc ngoài dự kiến của Lục Lâm chính là đội người chơi kia sau khi vạch ra lộ tuyến đi vào, đoạn giao chiến với đám rắn về sau, vậy mà thẳng hướng một đường an toàn đi tới cận biên khu vực có U Minh Hoa.

Mắt thấy vài tên người chơi khác hưng phấn thu thập lấy U Minh Hoa, Lục Lâm nội tâm bỗng gấp gáp, chẳng lẽ không có nguy hiểm gì sao? Không đúng, không thể có khả năng dễ dàng như vậy lại để cho người chơi có thể hoàn thành nhiệm vụ hắc sắc được.

Lục Lâm bắt đầu cẩn thận lùi về sau, một bên quan sát đám Ma Xà, một bên để ý đến nhóm người chơi và hướng đi của bọn họ. Quả nhiên, Lục Lâm phát hiện đám Ma Xà kịch độc không phải là không phát hiện ra đám người, kì thực là chúng đang nháo nhào chạy tứ tán ra phía khác.

Đây là có chuyện gì xảy ra? Lục Lâm khẳng định đang có gì đó khiến cho Ma Xà cảm thấy sợ hãi mà chạy đi, thế nhưng đảo mắt khắp nơi, hắn cũng không phát hiện ra gì kì lạ ở địa phương này.

Đúng vào lúc này, Lục Lâm cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua trên người hắn, khiến cho lông tóc dựng đứng hết len, một cảm giác nguy hiểm bao phủ toàn thân, nhưng khi hắn lùi lại hai bước về sau, cảm giác này chợt biến mất.

“Ào Ào” – Trong đầm lầy giống như là có vật gì quấy lên đám bọt nước làm hình thành một con sóng nhỏ trên bề mặt. Lục Lâm trông thấy biến cố dị thường lập tức quay người chạy ra xa trốn ở ngoài, đoạn hướng về phía đầm lầy nhìn lại. Những tên người chơi kia giờ phút này đang cao hứng thu lấy U Minh Hoa, nào có biết được nguy hiểm sắp chồm tới. Đột nhiên, một cái bóng đen vọt ra từ đầm lầy, một miếng nuốt tươi luôn một gã người chơi đang ngồi ở rìa.

“Khè Khè” – Một âm thanh kì quái vang lên, làm cho những kẻ còn lại bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, cũng không có phát hiện gì nguy hiểm, nhưng bọn hắn phát hiện lại thiếu đi một gã đội viên, lúc này tất cả đều đồng loạt dừng tay, nhìn ngó bốn phía.

Lục Lâm lúc này sợ cứng cả người, những gì vừa rồi phát sinh, hết thảy đều bị hắn trông thấy. Hắn há hốc miệng, không thốt nên lời: “Thằng thiết kế nào kinh vậy, thế này thì quá chân thực a? Hẳn là tên người chơi bị nuốt kia cũng không biết vì cái gì mà mình bị cho về thành nữa.” Lục Lâm cảm thấy may mắn vì chính mình ngay từ đầu không có đi vào, bằng không thì chết chắc, thậm chí chết rồi mà vẫn không rõ nguyên nhân tử vong nữa.

Lúc này xem chừng gã bị nuốt chết kia đã kịp thông báo qua tin nhắn cho bọn còn lại, vài tên người chơi bắt đầu canh chừng bên vòng ngoài đầm lầy, để ý động tĩnh đồng thời tính rút lui khỏi nơi này.

“Xoạt”

Một bóng đen lại từ bên cạnh nhảy ra nuốt luôn một gã người chơi, đồng thời thân thể quấn lấy một tên khác lôi vào trong đầm lầy/

“Trời! Là Boss!” – Còn lại đúng hai gã người chơi lúc này hoảng sợ kêu to.

Lần này Lục Lâm cũng trông thấy rõ quái vật từ đằng xa, nguyên lai là một con Bạch xà (rắn trắng) thân to như cái cối xay.

Hai gã người chơi thối lui đến bên bờ đầm lầy, ngưng lại đứng một chỗ ở đó, xem ra là đang thông tri cho đoàn đội tiến đến đánh Boss.

Rất nhanh, bọn hắn nhận thấy đây là một sai lầm to lớn, con Bạch Xà khổng lồ theo sát quấn một cái, kéo 2 tên này vào. Lục Lâm chứng kiến một tên người chơi bị Boss cắn còn chưa chết, kết quả là khi bị nuốt vào bụng mới bị tiêu diệt thì không khỏi kinh hồn táng đởm,

“Thật thê thảm, Amen!” Lục Lâm đứng lên, giọng có chút hả hê nói. Ai bảo các người một tiếng hỏi thăm cũng không thèm, đáng đời.

“Ở đâu rồi, phát hiện được Boss, có tới đánh không?” – Lục Lâm truyền tin cho Thần Luyến Chiến Thiên, 5 tên người chơi mặt đối mặt tổng hợp công kích mà còn chết thảm nữa là một mình hắn đấu với Boss.

Rất nhanh Thần Luyến Chiến Thiên đã hồi đáp: “ Vậy sao? Ngươi không phải là đến khu đầm lầy đó chứ?” nghe khẩu khí dường như hắn ta biết rất rõ tại đây có Boss.

Lục Lâm hỏi lại: “ Sao thế? KHông đánh được à?”, có Boss mà không đánh? Thật là kì quái.

“ Ha Ha, hiện tại có hai con Boss được phát hiện, một là con Ma Hóa Hổ Tinh, còn lại chính là con Boss chỗ ngươi. Boss đầm lầy có quá nhiều lâu la, hơn nữa còn có thể hướng vào đầm lầy chạy trốn, rất khó đánh a.” – Thần Luyến Chiến Thiên bèn giải thích.

Thì ra là thế, khó trách là Boss nhưng vẫn yên ổn ở đó không ai động tới.

“Người muốn thu thập U Minh Hoa, ngươi đến tọa độ 1152.1376.51, chỗ đó vừa mới có xuất hiện mới 4 đóa, đừng có cho người ngoài biết nhé.” Rất nhanh Thần Luyến Chiến Thiên lại hồi âm, giúp Lục Lâm một chỗ có thể thu thập vật phẩm.

Lục Lâm cảm thấy kì quái, vì lẽ gì mà Thần Luyến Chiến Thiên lại giúp hắn, nhưng mà tốt hơn là cứ trở về đã. Hăn cảm ơn Thần Luyến Chiến Thiên thì thấy tên kia đáp lại bởi một biểu tượng gương mặt tươi cười nhưng có phần sắc thái hơi kì lạ.

Lục Lâm đi đến vị trí mà Thần Luyến Chiến Thiên đã báo, đó là phía sau một gốc cây khô, nếu khôn phải biết chính xác tọa độ thật là không thể nào biết tới. Nhưng trên mặt đấy không chỉ có 4 đóa U Minh Hoa, hơn nữa còn có hai cái thi thể Hồng Sắc Ma Xà.

Thuộc tính loại này được Lục Lâm tra xét:

Hồng Sắc Ma Xà (cấp 6)

Huyết lượng:400 – Công kích: 78

Tuy cảm thấy rất kì lạ, nhưng Lục Lâm cũng không quá để ý nhiều, lại thu thêm được 4 đóa U Minh Hoa vào trong bao, Lục Lâm ngồi trên cành cây chờ đợi đợt hoa tiếp theo đổi mới. Đây là một việc rất nhàm chán, cũng may mỗi lần đều có 2 con Hồng Sắc Ma Xà bầu bạn, khiến cho khi Lục Lâm thu được đủ 100 đóa U Minh Hoa, đã là 8 giờ sáng bên ngoài.

Gỡ bỏ mũ trò chơi, Lục Lâm cử động cơ thể, đánh răng rửa mặt xong bèn cầm theo điện thoại đi ra khỏi nhà.

“Lão Bản, cho một tô lớn mì thịt bò.” Lục Lâm vẫn lui tới quán cũ, lão bán hàng trông thấy Lục Lâm, cái miện lớn đang còn sưng rỉ máu lập tức nở một nụ cười tươi như hoa.

Lão bản của quán này ngoại trừ công phu làm mì nấu phở, thiệt không còn thủ đoạn nào khác, nhưng bù lại mì sợi, phở của lão là nhất phẩm, mở cửa tiệm hai năm, sinh ý càng ngày càng phát đạt. Tuy thế, lúc lão đứng bán thì nó là tiệm mì, còn khi bà chủ cầm trịch, thì nó lại biến thành tiệm cơm.

“Đến đây, mì thịt bò.” Lão bản nhanh chóng bưng thức ăn đến, hắn quen biết Lục Lâm đã lâu, mỗi lần cùng vợ cãi nhau, hắn đều chạy đến nhà Lục Lâm xin tị nạn, nhà chưa có trẻ con, ban ngày hắn đều thích ra công viên ngắm con cái nhà khác chơi đùa.

“Tiểu lục à, ta hỏi ngươi chuyện này.” Lão bản vừa đặt mông xuống ngồi cạnh Lục Lâm, vừa hỏi ra chiều ngượng ngùng.

Lục Lâm vừa ăn vừa nói: “Có chuyện gì? Lại muốn đến nhà ta xin tị nạn mấy ngày hả?”

“Sao có thể như vậy được, không phải, ngày hôm qua có người đến hỏi ta là phòng chỗ nhà ngươi có cho thuê nữa không?”

Lục Lâm còn tưởng rằng hắn muốn hỏi cái khỉ gì, nguyên lai là vấn đề này, từ ngày nghỉ việc không đi làm, Lục Lâm kiếm sống đều dựa vào việc cho thuê phòng ở. Nghĩ vậy hắn bèn nói: “Cái này à, mấy ngày nay mọi việc bề bộn nên ta quên mất.”

“Ngày hôm qua có 2 con bé hỏi ta, nói rằng khu đó rất thích hợp, còn tưởng rằng khi người tốt nghiệp sẽ rời khỏi đây cho nên ta mới nói là chỗ này rất không tệ để thuê trọ.” Lão bản nghe xong mới phân bua.

Lục Lâm tích cóp cũng chẳng được bao nhiêu, hiện tại lại không có thu nhập, hắn tháng sau cơm chắc cũng chẳng có mà ăn, cũng không thể mặt dày đi ăn bám Liễu Thúc mãi. Nghĩ thế, hắn bèn đồng ý nói: “Được, gọi mấy con bé đó đến xem phòng đi, phiền ngươi rồi Hồ thúc ah.”

“Ha Ha ta cũng biết là như vậy, cho nên đã cùng hai đứa hẹn sáng sớm ngày may đến.” Lão Hồ làm hàng xóm Lục Lâm hai năm, thế nào lại không biết được lịch nghỉ ngơi và thói quen của hắn.

“Tính tiền.” – Lục Lâm gật gật đầu, húp hết chén súp xong lại kêu lên: “Lão bản…”

“Ha ha lại một tô nữa đúng không..” Hồ lão nói luôn, thay hắn gọi món.

Lục Lâm sau khi ăn uống no nê, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Mộng Tuyết, theo như hắn quyết định, hắn quyết lôi kéo được sự ủng hộ của Mộng Tuyết, dù sao thì mở Studio một mình hắn rõ ràng là không làm nổi.

Gọi cả buổi, Liễu Mộng Tuyết cũng không nghe máy, nghĩ có điều gì không hợp lysm Mộng Tuyết không có khả năng không thèm nghe điện thoại của hắn. Nhìn đồng hồ, mới có 9 giờ.

“Rời giường đi, mặt trời sáng bảnh mắt ra rồi kìa.” Gửi tin nhắn sng, đợi cả buổi cũng không thấy hồi âm từ Mộng Tuyết. Lục Lâm bắt đầu thấy lo lắng, đang muốn tìm Liễu Thanh hỏi tin tức thì điện thoại của hắn vang lên, bất quá không phải của Mộng Tuyết mà là của bảo mẫu Vương.

“Ồ là tiểu thiếu gia sao? Tiểu thư hiện có việc, chuyện gì cần có thể nói với ta nè.” Bảo mẫu Vương có thể nói là tại Liễu gia là đời thứ 3 làm bảo mẫu, kì thực gọi là bảo mẫu nhưng Liễu gia chưa bao giờ xem bà là người ngoài.

Có việc? Lục Lâm kì quái nghĩ Liễu Mộng Tuyết thì có thể có việc vì mà đến cả điện thoại cũng không thèm nghe. Không phải là ốm rồi chứ. Hắn vội hỏi: “Mộng Tuyết sinh bệnh sao? “Hôm qua cô ấy còn rất ổn mà.”

“Ha Ha không có bệnh gì đâu, ai! Ta cũng không biết giải thích thế nào, thôi cứ như vậy đi, bye nhé. Nhớ giữ sức khỏe.” Bảo Mẫu Vương không trả lời cụ thể, kể lể vài chuyện cũ rồi đóng điện thoại.

“Thần thần bí bí làm cái gì vậy?” Lục Lâm oán thầm, bất quá biết Mộng Tuyết không có việc gì hắn cũng tạm yên tâm, đợi tối lại nói với nàng về chuyện cái Studio.

6 giờ chiều, Lục Lâm miễn cưỡng từ trên giường bò dậy, hắn ngủ một giấc, đồng thời cũng đem sự tình muốn nói với Mộng Tuyết quên phắt luôn.

Cầm điện thoại lên, hắn thấy tin nhắn của Mộng Tuyết: “Không có việc gì, ngươi ngoan ngoãn đi, mai ta đến thăm.”

Bộ coi hắn là đứa trẻ mấy tuổi chắc? Lục Lâm phiền muộn trong lòng, quăng luôn con di động lên mặt bàn.

“Hoan nghênh trở lại thế giới Huyễn Tưởng.”

“Ca ca” – vừa tiến vào trò chơi, một dòng tin tức từ nha đầu Tiểu Tiên đã vang lên.

“Ở đâu thế? Ta đang ở chỗ đầm lầy.” Lục Lâm bèn trả lời.

“Ôi, ca ca, muội lại bị đánh chết nữa rồi.” Tiểu Tiên khổ sở nói với Lục Lâm.

Lục Lâm cảm thấy rất khó hiểu, Tiểu Tiên giống như có khả năng biết trước được nguy hiểm, thế nào mà liên tiếp đều bị tiêu diệt? Chẳng lẽ lại gặp Boss, nghĩ đến con Boss Bạch xà ở đầm lầy, hắn lại càng thêm lo lắng.

Lúc sau, hai người gặp nhau khu cửa vào đầm lầy, Lục Lâm phát hiện Tiểu Tiên vẫn cấp 5, bèn dỗ dành: “ Ngoan đừng khóc nữa, chuyện gì xảy ra vậy?”

Tiểu Tiên ôm lấy tay Lục Lâm bắt đầu kể lể: “ Ca ca huynh không biết đó thôi, lúc đấy có rất nhiều người bị chết, ta thấy nhiều người ngã xuống, bèn đi nhặt trang bị á… nhưng mà không cẩn thận nên bị độc xà cắn chết, con Boss đó thật là lợi hại, huynh xem đi một đám người chơi đều bị toi đời hết rồi đây này.”

Lục Lâm đỡ Tiểu Tiên ngồi xuống, nghe lời nói của nha đầu này có thể đoán được tiểu nha đầu này tính tình không chịu an phận, ưa thích tham gia náo nhiệt…

“ Còn nữa a, ca ca không được chứng kiến, chính là cái tên hôm trước chúng ta gặp đó, tên là gì gì khí phách thiên hạ ấy.” Tiểu Tiên chu mỏ nói ra.

“Khí phách gia tộc? Lũ này thật đúng là âm hồn bất tán mà, muội không có việc gì chớ?”Lục Lâm nghe thế bèn lo lắng hỏi Tiểu Tiên.

“Ha Ha!” Tiểu Tiên vui vẻ cười đáp: “huynh không thấy được cảnh tên Khí phách thiên hạ kia bị con rắn to ngoạm vào đầu, vung qua vung lại, thật là thú vị, tiếc là cuối cùng muội bị trúng độc chết, kế tiếp cũng không rõ thế nào.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận