Phía đông nam, Cách Nam Thành Mã phủ ở thành Hoành Dương ba dặm có một phủ đệ cỡ lớn, tuy không nguy nga hoành tráng bằng Mã phủ, nhưng cũng không kém là bao.
Phủ đệ to lớn, ước chừng năm, sáu dặm, đình viện cổ kính, tiểu kiều lưu thủy, đình đài lầu các nhiều vô số kể.
Đây chính là phủ đệ của thế gia đứng thứ hai thành Hoành Dương – Lưu gia.
Gia chủ hiện thời của Lưu gia – Lưu Hướng Dương năm nay vừa qua ngũ tuần, dáng vẻ vô cùng nho nhã, cả người tỏa ra khí chất của người trí thức, từ xa nhìn lại cứ như một người bình thường, không hề biết một chút võ công nào.
Nhưng nếu vì vậy mà cho rằng ông ta không có bao nhiêu thực lực thì sai mười phần, trong số những cường giả ít ỏi của thành Hoành Dương, ông ta đã sớm bước vào cảnh giới cửu trọng thiên từ mấy năm trước.
Lúc này đây, trong hậu viện Lưu phủ.
Lưu Hướng Dương nhàn nhã nằm trên một cái ghế lắc lư, trên tay là một bản cổ tịch, ông ta đang chăm chú đọc, thỉnh thoảng cầm lấy chung trà bên cạnh nhấp một ngụm.
Một ngụm cống trà Tuyết Phong hảo hạng vừa vào miệng lập tức mang đến cảm giác thích ý không nói nên lời.
Đúng lúc này…
“Gia… gia chủ, đã xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn, Mã gia… Mã gia…”, một ông lão độ khoảng 70, dáng người có hơi gù vội vàng chạy đến.
Người này là Lưu Phúc – tổng quản hai đời của Lưu gia, từ nhỏ đã theo bên cạnh phụ thân Lưu Hướng Dương, có thể nói là nhìn Lưu Hướng Dương lớn lên.
Địa vị của ông ta trong lòng Lưu Hướng Dương cũng không kém là bao so với phụ thân.
“Rầm!”
Một cái bình sứ thanh ngọc tinh xảo rơi xuống, hai tay gia chủ Lý gia – Lý Kế cứng lại giữa không trung, gương mặt có phần trắng trẻo thoáng chốc bị kinh hãi vô tận bao phủ, biểu cảm của ông ta cứ như nhìn thấy ma quỷ trong truyền thuyết vậy.
“Con… con nói… nói gì? Lão bất tử Mã Nghĩa Cừ cùng với hai đại trưởng lão của Mã gia… đều đã chết?”
“Phụ thân, chết… chết rồi, đều chết hết, đều chết hết…”, tam thiếu gia Lý gia – Lý Nghị vẫn còn chưa hết bàng hoàng sợ hãi, lúc đó hắn ta theo sau Mã Văn Hổ, nếu không phải Mã Văn Hổ xông lên trước thì e là người chọc vào tên yêu nghiệt kia chính là hắn ta rồi.
Nguy hiểm, quá nguy hiểm, suýt chút nữa thôi, không chỉ hắn chết mà nhà họ Lý cũng gặp phải tai họa ngập đầu.
Ba vị cường giả cửu trọng thiên, cùng với hơn mười vị chấp sự, hộ pháp thất, bát trọng thiên, lực lượng như vậy chắc chắn không thua kém Lý gia.
Nhưng kết quả thì sao? Không ngăn nổi một kích của tên quái vật kia! Thật sự quá kinh khủng!”
“Ha ha ha… Tốt lắm! Mã gia cưỡi trên đầu chúng ta cũng lâu rồi, cũng đã đến lúc thoái vị…”, đừng thấy gần đây Mã gia xem Lý gia là thiên lôi sai đâu đánh đó mà lầm, điều đó không có nghĩa là bọn họ bằng lòng cả đời để Mã gia cưỡi lên đầu, nếu có cơ hội, Lý Kế chắc chắn sẽ vùng lên, hát vang khúc ca nông nô quật khởi, và hiện tại… cơ hội đã đến.
Thoáng cái mất đi ba vị cường giả cửu trọng thiên, gần hai mươi võ giả cấp cao, bấy nhiêu đó đủ động đến căn cơ Mã gia.
…
Cảm giác vui mừng khôn tả trào dâng trong lòng Lưu Hướng Dương, khiến ông ta bật cười to: “Ha ha ha… Tốt! Tốt! Tốt! Chết tốt lắm, chết tốt lắm! Đây là cơ hội trời ban! Quả thật là cơ hội trời ban mà…”
Không ai bằng lòng cả đời đứng thứ hai, Lưu gia vẫn luôn có lòng muốn thay thế vị trí của Mã gia, thế nhưng thực lực không bằng người, hơn nữa Mã gia còn có Mã Nguyên Võ – cường giả cửu trọng thiên đại viên mãn tọa trấn, thế nên bọn họ chỉ có thể bấm bụng che giấu dã tâm của mình.
Nhưng giờ thì hay rồi, một khi đám cao thủ Mã gia cùng Mã Nghĩa Cừ chết đi, thực lực của Mã gia sẽ giảm gần một nửa.
Mãi một lúc lâu sau, Lưu Hướng Dương mới bình tĩnh lại, đột nhiên, ông ta sực nhớ ra điều gì đó, liền nghiêm túc nói: “Phúc thúc, truyền lệnh cho Chấp Pháp đường, không cho phép đệ tử Lưu gia ỷ thế gia tộc mà làm xằng làm bậy, kẻ nào dám có hành vi như thế, cứ đánh gãy chân cho ta!”
Rừng to thì chim nào cũng có, Mã gia có Mã Văn Hổ cường hào ác bá, trong Lưu gia cũng không thể thiếu đám công tử quần là áo lượt, nếu để đám bại hoại này chọc phải những kẻ không nên chọc, khiến cho kết cục của bọn họ giống với Mã gia, lúc đó, ông ta có khóc cũng không biết đi đâu khóc.
…
Lý gia – gia tộc đứng thứ ba thành Hoành Dương.
“Phúc thúc, từ từ nói, đừng gấp, đừng gấp, trời cũng không sập xuống được.
Mã gia làm sao?”, Lưu Hướng Dương tỏ vẻ khẩn trương nhìn Lưu Phúc, quan tâm nói.
“Gia chủ, lần này Mã gia đã hoàn toàn sụp đổ rồi…”, tự điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó Lưu Phúc mồm năm miệng mười kể lại chuyện đã xảy ra trên đường Hoành Ngũ cho Lưu Hướng Dương nghe.
“Cái gì? Một… một chiêu? Chỉ một chiêu thôi mà có thể tiêu diệt Mã Nghĩa Cừ cùng toàn bộ cường giả Mã gia, Phúc thúc… thúc… thúc đừng làm ta sợ…”, Lưu Hướng Dương sững sờ, chung trà trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng “xoảng”.
Mã Nghĩa Cừ vốn dĩ là cường giả cửu trọng thiên nổi danh cùng lúc với ông ta, hơn nữa Mã gia còn có hai vị trưởng lão cùng cảnh giới cửu trọng thiên, thêm vào đó hơn mười vị hộ pháp thất, bát trọng thiên, với đội ngũ hùng mạnh như vậy, ngay cả Lưu gia cũng phải dốc toàn lực mới có thể đả bại bọn họ, hơn nữa rất có thể kết cục là lưỡng bại câu thương.
Thử hỏi một tên tiểu tử chưa đến tuổi cập kê có tài đức gì mà sở hữu sức mạnh khủng bố như vậy.
“Gia chủ, mỗi một câu của lão nô đều là thật, không hề nói ngoa, việc này vốn do thiếu gia tận mắt nhìn thấy, hơn nữa lão nô cũng đã phái người đến đường Hoành Ngũ kiểm chứng!”
“Thật… thật ư? Lão già Mã Nghĩa Cừ kia… thật sự đã chết rồi sao?”, tuy trong lòng vẫn không cách nào tin được, nhưng lý trí nói cho ông ta biết tất cả đều là sự thật.
Đối thủ cùng ông ta đấu suốt nửa đời người cứ thế rời đi, Phúc thúc sẽ không lừa ông ta, hơn nữa, chuyện như vậy chỉ cần điều tra một chút là sẽ biết ngay thật giả.
Một khắc sau….