Isekai.......... Really I Have No Idea!!!

Chương 70: Cuộc chiến giữa hai vương quốc (P7).


Chương 70: Cuộc chiến giữa hai vương quốc (P7).

-“Chết đi!”

*Roẹt* Một tên lính Andix nhảy thẳng vào tôi với một thanh kiểm trên tay. Với một đường chém ngang, tôi nhanh chóng cắt đứt cơ thể của tên lính làm đôi. Ngay lúc cơ thể hắn rơi xuống, tôi có thể thấy tất cả mọi thứ bên trong cơ thể hắn. Một hình ảnh kinh tởm, nhưng đối với tôi thì nó lại gợi cho tôi một cảm giác quen thuộc. Cứ có cảm giác như tôi đã quen với việc giết người vậy… Rốt cuộc tại sao tôi lại có thể gợi đến những câu hỏi khó hiểu này chứ…

-“Oaa! Giết!”

Một tên lính nữa lao thẳng vào tôi.

*Phập* Không chần chừ, như đoán được hướng đi của hắn, tôi dùng kiếm đâm phập vào giữa ngực của hắn. Thanh kiếm xuyên qua có phần chững lại như sau đó lại tiếp tục đâm sâu hơn vào ngực hắn. Thanh kiếm xuyên qua người và máu bắt đầu tuôn ra không ngừng từ vết đâm, tên lính gục chết tại chỗ. Tôi từ từ rút thanh kiếm ra.

-“Nào… Tên nào sẽ là kẻ phải chết-“

{Nè… Cậu đang làm gì vậy…}

-“Hở…”

Một giọng nói hiện lên trong tâm trí tôi, một giọng nói khá quen thuộc và nhẹ nhàng thoáng qua khiến tôi bỗng dừng lại.

{Cậu thật sự… Đang làm gì thế…?}

Tôi nhanh chóng ngó quanh những chẳng có ai xung quanh cả. Rốt cuộc giọng nói này là của ai chứ…

{Giết người… Cậu đang giết người sao…}

*Thình thịch* Tim tôi bỗng nhói lên, một cơn đau thắt ở giữa ngực khiến tôi loạng choạng.

{Cậu đang giết người… Đang giết người đúng chứ…}

-“Này, ngươi là ai chứ? Đừng có mà mập mờ như thế! Mau ra mặt đi!”

Tôi hét lớn trong khi kiểm tra xung quanh.

{Tôi là ai sao… Hahaha, phải rồi nhỉ…}

Giọng cười đùa khúc khích cứ vang vảng bên tai tôi.

{Phải rồi nhỉ… Cậu… Cậu cần được nhớ lại…}

-“Cái-“

*Xoẹt* Một dòng điện thình lình xuất hiện chạy qua não của tôi. Trong chớp mắt, tôi như mất ý thức, cả người đơ ra trong khi cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không một cách vô hồn.

Một lát sau, tôi dần lấy lại ý thức… Cứ tưởng chừng mọi thứ sẽ ổn, bỗng nhiên cơ thể của tôi bỗng run lên bần bật. Chuyện gì đang xảy ra…

-“Máu…?”

Tôi bất giác quăng đi thanh kiếm đã mượn từ lúc trước, đưa hai tay lên coi, tôi sững sờ khi hai tay đã nhuốm đỏ bởi màu của máu. Hai tay tôi run lên và tôi ôm chùng vào trong người. Cả người không ngừng run rẫy, tôi quỳ xuống, khom người vào trong trong khi vẫn đang ôm chặt cả hai tay.

-“Xác chết… Máu… Tại sao… Tại sao…”

Tôi đã giết người… Tôi đã giết người… Chuyện gì đang xảy ra chứ!? Lướt mắt nhìn xung quanh, xung quanh tôi lúc này là đầy rẫy những xác chết của những người lính Andix. Máu tươi tràn lan khắp nơi, ruột thịt, phủ tạng…. Những cặp mắt vô hồn nhìn thằng vào tôi.

*Ọe* Tôi đột ngột buồn nôn, những cảnh tượng xung quanh thật là tàn khốc! Thật là man rợ! Tôi không thể chịu đựng được cảnh tượng này!

*Rầm* Mặt đất rung lắc nhẹ, những bàn chân to lớn xuất hiện và chúng cứ thế tiến về phía tôi. Từng chút một, những chấn động càng ngày càng lớn rõ rệt.

-“Kii… Kuu…”

Phía trước mắt tôi hiện ra là một cơ thể vạm vỡ khổng lồ, một sinh vật cao lớn xuất hiện. Phần bụng và ngực phát triển rắn chắc, trên da có nhiều mụn cóc, khuôn mặt xấu xí đi kèm là một cái mũi mập mạp. Trên tay sinh vật khổng lồ ấy là một khúc gỗ to lớn được đục đẽo vài chỗ để làm tay cầm, phía trên đầu khúc gỗ to lớn ấy vẫn còn dính máu tươi, phản phất một mùi ôi thối khó chịu. Trước mặt tôi giờ đây là một Orge, không… Không phải chỉ có một, mà là một đội quân!

-“Kii… kii… kuu…”

Con quái vật khổng đưa khúc gỗ to lớn lên trên không, nhắm thẳng vào tôi. Lúc này, do quá sợ hãi và ảnh hưởng từ những hình ảnh tiêu cực trên chiến trường, hai chân tôi run rẫy, không tài nào di chuyển được. Lúc này trong đầu tôi chỉ có một sự sợ hãi tột cùng. Sự sợ hãi trước những con quái vật to lớn không phải là thứ khủng khiếp nhất. Thứ khủng khiếp nhất chính là… Những tiếng khóc thét, van xin, chúng luôn ve vãn trong đầu tôi, chúng bám lấy tôi như một thứ gì đó vô hình, trong mắt tôi lúc này… Những khuôn mặt của những người đã chết hiện lên trước mắt tôi, họ kêu gào trong đau đớn, họ khóc than van xin tôi. Khuôn mặt của những người chết cứ ám ảnh tâm trí tôi. Lúc này tôi chỉ muốn hét lên.

-“Làm ơn… Làm ơn… Cút khỏi tâm trí tôi!”

Tuy chỉ gào thét, những tiếng gào thét van xin những khuôn mặt ấy buông tha tôi, nhưng những gì mà tôi tiếp tục làm chỉ là một hành động của sự tuyệt vọng.

*Rầm* Con Orge dùng lực và đập khúc gỗ xuống chỗ tôi, dù chỉ là trong tiềm thức, cơ thể tôi tự di chuyển bản thân nó, giúp tôi tránh đi đòn đánh của con Orge dù khoảng cách chỉ là vài li. Một tiếng động vang lên, cả mặt đất như muốn nổ tung, những mảnh cơ thể của các người lính và nội tạng của họ văng lên tứ tung. Những hình ảnh gớm ghiếc này như đánh thức tôi từ một cơn ác mộng, tôi nhanh chóng được đưa về hiện thực đầy tồi tệ.

-“Đúng rồi… Đúng rồi… Mình phải chạy… Mình phải chạy thật nhanh khỏi nơi này!”

Tôi lê lết đứng dậy, cố gặng dùng hết sức mình chạy về phía trước. Tôi chỉ cố nhìn về phía trước, chằng màng chuyện gì đang xảy ra sau bóng lưng tôi. Tôi cứ chạy, tôi cứ tiếp tục chạy… Dù cho cả cơ thể đang dần thấm mệt, tôi cứ chạy, chạy cho đến khi hai chân gục ngã, không thể di chuyển được nữa. Nhịp thở tôi thở gấp, mọi thứ đang dần mất ổn định…

*Vụt – Rầm* Một khúc gỗ bay xượt ngang tôi trong khi tôi đang chạy bán mạng và đâm xầm xuống một khu đất trước mặt tôi. Tôi như đờ người ra trước đòn tấn công bất thình lình ấy. Tôi bất giác quay mặt lại, một sự bất ngờ đầy khiếp đảm mà tôi lập tức nhận ra… Tôi quá chậm.

Mặc dù đã bán mạng chạy đến trời đất còn không phân biệt được, tôi cứ nghĩ rằng mình đã bỏ xa cái bọn Orge chậm chạp kia… Nhưng không, mặc cho bao công sức mà tôi đã cố gắng lúc nãy, đều là không gì cả. Bọn Orge chỉ cách xa tôi một khoảng cách nhỏ, bởi vì sải chân của bọn chúng dài đến thế kia thì tôi không có cửa chạy đi. Một điều mà tôi chợt nhớ đến lúc trước.

-“Speed…… Unknown…..”

Chỉ số tốc độ của tôi… Không một lời giải thích rõ ràng nào, nhưng tôi biết rằng, lúc này, tôi chỉ là một con người yếu ớt, một kẻ không thể nào có sức chống trả trước lũ quái vật này. Tôi chỉ có thể chống lại là “con người”, phải, tôi chỉ có thể chiến đấu với con người, lũ quái vật này là bất khả thi.

Không tài nào có cách cứu giúp bản thân tôi. Lúc này, chạy trốn là phương pháp khả thi nhất để đưa tôi ra khỏi cái tình trạng khốn khiếp này. Tôi quay lại và tiếp tục cắm đầu chạy, chạy mãi và chạy mãi là những ý nghĩ của tôi ngay lúc này. Dẫm lên bao nhiêu xác người, tôi lại càng thêm sợ hãi và những hình ảnh thảm khóc lại tiếp tục hiện lên trong mắt tôi. Không… Tôi không muốn giết người! Tôi không muốn giết người!!!

-“Hộc hộc….”

Tốc độ bản thân tôi đang dần chậm dần, không nổi rồi, tôi không thể chạy thêm được nữa, tôi bắt đầu chao đảo. Lúc này một giọng nói bí ẩn hiện lên.

{Nè… Sao cậu không quay lại đi…}

-“Chỗ nào chứ…”

{Nó đấy… Nơi chiến trường oi khói đấy…}

Một cảm giác rùng rợn và khiếp đảm bao lấy tôi.

-“Không! Không! Tôi nhất định không quay lại đó!”

{Hễ… Không phải cậu thuộc về nơi đó sau… Giết chóc, không phải là điều mà cậu đã quen rồi sao…}

-“Không… Tôi không muốn giết người!”

{Hahaha… Cậu đừng cứng đầu như thế…}

{Giết người… Cậu đang nói điều gì hoang đường thế… Chằng phải… Cậu đã giết người rồi sau… Quá khứ đó… Cái quá khứ mà cậu đã chối bỏ nó…}

-“Dừng lại đi! Dừng lại đi! Tôi không muốn nghe!”

{Quá khứ ấy… Quá khứ ấy… Đừng cố chối bỏ nó… Ito…}

-“Tôi nói là dừng lại đi mà!”

Lúc này, cả cơ thể tôi như sụp đổ, tôi dần giảm tốc và khụy xuống đất. Cả cơ thể đã đến giới hạn của nó, tôi chằng tài nào di chuyển cả, tôi dường như mất đi cảm giác ở cả hai chân. Từ đằng sau, lũ Orge cứ thế tiến tới, chúng đập nát những xác chết trên đường đi như là thứ cản trở chúng.

-“Vô vọng rồi… Vô vọng rồi… Chết chắc rồi… Mọi thứ đã hết rồi…”

Tôi cứ thế lẩm bầm một mình.

{Nè… Đừng cố chối bỏ nó nữa… Hãy chấp nhận nó đi… Ito…}

Giọng nói bí ẩn cứ thể vang vọng bên tai tôi.

-“Tôi không thể… Tôi không thể… Dừng lại đi!”

Tôi hét lên.

-“Dừng lại đi! Tôi không thể chấp nhận nó!”

{Chấp nhận đi… Ito… Cậu phải chấp nhận nó…}

Đây là lần đầu tiên… Lần đầu tiên… Tôi khóc… Lần đầu tiên tôi khóc trong thế giới này. Tôi khóc vì vô vọng, tôi khóc vì sợ hãi, thật là một bộ dạng thất bại. Tôi thầm tự trách mình… Tôi quá sợ hãi… Thật lạnh… Một cảm giác thật lạnh lẽo… Tôi sẽ chết, tôi sẽ chết một cách cô độc…

{Ito… Hãy chấp nhận đi…}

-“Ngươi là ai… Vì sao ngươi lại cố gắng đến vậy… Tại sao…”

Cổ họng tôi như nghẹn lại, ít ra thì trước khi chết, tôi cũng có thể nói chuyện với ai đó… Ha… Thật là quái đản…

{Tôi là ai sao… Tất nhiên là… Là cậu rồi… Ito…}

-“……….”

{Tôi là quá khứ của cậu… Một quá khứ đau buồn và tăm tối… Cái quá khứ mà cậu đã chối bỏ…}

-“Vì sao…”

{Để tôi nói cho cậu nghe nhé, Ito… Con người ai cùng phải trưởng thành… Cậu cùng vậy… Cậu là một con người trưởng thành lên từ quá khứ… Cậu đã trở nên mạnh mẽ từ quá khứ…}

-“……….”

Tôi chỉ biết nín bật, toàn bộ những gì mà lời nói bí ẩn ấy đang nói… Chúng mang một ý nghĩa to lớn trong cuộc đời của mỗi con người. Từng chữ, từng tiếng một mà giọng nói bí ẩn phát ra, tôi cảm giác như thời gan đang dần trôi chậm đi từng chút một.

{Những gì cậu đã trãi qua… Những gì mà cậu luôn ghi nhớ… Chẳng phải tất cả đều được lưu trữ vào tôi sao… Ito…}

Một hơi ấm bao trùm lấy tôi, tựa như một ai đó đang chặt tôi vào vòng tay của họ

{Nè… Ito… Tôi cô đơn lắm… Tôi đã rất cô đơn… Tôi đã rất cô đơn khi cậu chối bỏ tôi… Tôi cô đơn lắm…}

-“………..”

{Ito… Không phải hai chúng ta là một sao… Liệu cậu có muốn chấp nhận tôi chứ…}

-“Chấp nhận cậu…”

{Cậu sẽ còn mạnh mẽ hơn… Mạnh mẽ hơn nữa… Khi đó, không phải cậu sẽ cần đến tôi sau… Hãy suy nghĩ kĩ đi nào… Mạnh lên để bảo vệ những người mà cậu thân thương… Gia đình mới của cậu…}

Dường như trong tâm trí tôi như tìm ra được một nguồn sáng. hình ảnh của Bell, Sinney à Gilliash hiện về. Nụ cười của các em ấy, nụ cười hạnh phúc và tự nhiên… Tôi… Tôi muốn bảo vệ những nụ cười thuần khiết ấy…

{Sao nào… Ito… Cậu sẽ lại chấp nhận tôi chứ…?}

-“Tôi… Chấp nhận… Tôi chấp nhận cậu…”

Tôi từ từ thốt ra từng lời nói một.

{Vậy thì…}

Cảm giác ấm áp tiếp tục bao trùm lấy tôi. Hình ảnh của một Ito khác hiện ra sau lưng tôi, Ito của quá khứ… Cậu ta ôm chặt tôi vào lòng cậu ấy và thì thầm…

{Cảm ơn…}

*Xoẹt* Tôi bỗng mất đi ý thức, những hình ảnh mà tôi còn nhé trước khi mất đi ý thức chính là… Màn đêm dần dần bám đầy ánh mắt tôi và che khuất đi ánh sáng của vầng thái dương sáng chói…

Lúc này, lũ Orge khổng lồ đã tiếp cận tôi, một con vung khúc gỗ khổng lồ của nó lên trên không.

*Rầm – Bùm* Một tiếng nổ vang trời, những vết nứt tạo thành một vòng tròn khổng lồ trong gần giống như mạng nhện phủ lên cả một vùng. Nếu chỉ là một sinh vật nhỏ bé, yếu ớt và sợ hãi thì khả năng xương tan nát thịt là chắc chắn, nhưng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận