Lúc nãy sau khi vào cửa, Tô Y Thược cũng chưa ăn gì, nên bây giờ bụng cô rất đói. Trải qua chuyện vừa rồi, hiện giờ cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
“Đi nào, chị mời cô ăn gì đó ~~” Nhìn Tô Y Thược mặc váy hồng phấn, Quan Thanh biết ngay chắc chắn cô không mang theo tiền.
Haha, không ngờ người ông chủ thích lại thú vị như vậy. Xem ra cuộc sống sau này sẽ càng lúc càng đặc sắc đây. Vẻ mặt Quan Thanh đầy hưng phấn nhìn nét mặt ngượng ngùng bối rối của Tô Y Thược.
Ở một nơi khác, Lâm Mạc Tang bỗng hắt xì một cái, anh khẽ nhíu mày, đột nhiên trong lòng xuất hiện cảm giác bị gài bẫy là sao nhỉ…
Đương nhiên Tô Y Thược không phải là dạng cô gái nhỏ vừa thấy được cho ăn đã ngây ngô đi theo người ta. Trước hết là chuyện cô ấy vừa ra tay giúp đỡ cô, làm sao cô ấy biết được ở đây có người đang gây khó dễ cho cô? Chỉ có thể giải thích rằng, cô ấy đã đi theo cô suốt cả quãng đường vừa rồi, chỉ là không bị cô phát hiện mà thôi. Có điều, hình như cô ấy cũng không có ý hại Y Thược.
Nhìn vẻ đề phòng trong mắt Tô Y Thược, Quan Thanh khẽ cười không biết làm sao. Thật không thể ngờ được, Quan Thanh cô sống bao nhiêu năm như vậy mà cũng có một ngày bị người ta nghi ngờ mình có ý đồ xấu.
“Yên tâm đi, tôi không có ý đồ gì với cô cả. Tôi đang trên đường về nhà, thuận đường đi qua con đường tắt kia, nhìn thấy một cô gái trẻ gặp nguy hiểm nên mới ra tay giúp đỡ thôi.” Quan Thanh biết cô gái này sẽ không tin lời cô nói, nhưng chỉ cần cô ấy có thể nhận ra rằng cô không có ác ý là được rồi.
Tô Y Thược thuộc tuýp người người không chọc ta, ta không chọc đến người. Quan Thanh lăn lộn trong thương trường bao nhiêu năm nay, nếu đến một cô gái trẻ còn không giải quyết được, thì danh hiệu “Chị cả” chốn thương trường của cô đã rơi vào tay người khác từ lâu rồi.
Đúng như Quan Thanh nghĩ, Tô Y Thược căn bản không hề tin cái lý do vớ vẩn kia của cô ấy. Có điều, cô biết người phụ nữ này chắc chắn không phải cùng một hội với hai gã đàn ông ghê tởm kia.
Tô Y Thược lướt qua Quan Thanh, bước ra ngoài hẻm.
Quan Thanh 囧, cô thế này… là bị ngó lơ sao? Cô còn không có thời gian mà đau lòng, chỉ vội vàng đuổi theo Tô Y Thược. Ông chủ đã hạ lệnh rồi, cô nhất định phải hoàn thành đảm bảo cả chất lẫn lượng! Hu hu, tiền của đại gia Lâm thật chẳng dễ kiếm chút nào.
Một lúc sau, Quan Thanh phát hiện ra, hướng mà hai người đang đi không phải là về trường học, mà ngược lại, là đi tới khu phố ăn vặt.
Quả nhiên, quá phúc hắc, quá phúc hắc mà. Cuối cùng Quan Thanh cũng biết được cái gì gọi là “nồi nào úp vung nấy”, đây chính là Lâm Mạc Tang phiên bản nữ mà, vừa phúc hắc lại vừa hướng nội… Quan Thanh thầm mặc niệm trong lòng, đồng thời cũng tự bi ai thay cho cuộc sống của mình. Một Lâm Mạc Tang cô đã chịu không nổi rồi, giờ còn có tới hai người thì cô biết làm sao???
Hay là từ chức trước đi được không? Hu hu, vì chiếc Audi của ông xã tương lai, vì Christian Dior của chính mình, vì lợi ích của con trai, cô quyết định, liều mạng thôi!
Cuối cùng, sau khi bóc lột ví tiền của Quan Thanh một vòng, vị đại phật tôn quý Tô Y Thược cũng cảm thấy thỏa mãn, quay về trường học.
“Tuy tôi không biết là ai sai chị tới, nhưng dù sao vẫn cảm ơn chị.” Trước khi vào trường, Tô Y Thược thản nhiên nói với Quan Thanh.
Quan Thanh đột nhiên có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, rốt cuộc cô ấy cũng nói chuyện với mình ư?!!!
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, em gái à, lần sau cẩn thận một chút nhé ~” Quan Thanh tiếp tục đóng vai nữ hiệp qua đường thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ của mình. Dù sao người ta cũng không vạch trần cô, cô coi như mình không bị nhìn thấu là được rồi.
Tô Y Thược liếc nhìn cô ấy một cái rồi quay người đi vào.
“Báo cáo tổ chức, nhiệm vụ đã hoàn thành.” Quan Thanh vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm gọi đi, giọng nịnh nọt.
“Làm không tồi.” Đầu dây bên kia truyền tới vài chữ đó, rồi điện thoại lập tức bị ngắt.
Lúc này, Quan Thanh thực sự có cảm giác muốn ném vỡ tan điện thoại, có cảm giác muốn chửi bậy vài câu, còn có cảm giác muốn giết người nữa!!! Hôm nay là ngày bị ngó lơ của cô phải không? Một người đã đành, đây cả hai người đều như vậy, đã lâu lắm rồi cô không còn phải trải qua những ngày tháng bị người ta ngó lơ đấy nhé!!!
Tóm lại, tâm trạng của Quan Thanh hôm nay, chỉ có thể dùng bốn chữ “tôi rất buồn bực” để miêu tả mà thôi!
Vừa quay về ký túc xá, Tô Y Thược lập tức log in vào game. Hôm nay lãng phí nhiều thời gian như vậy, cô phải bù lại mới được, nếu không thì lượng công việc tháng này sẽ không thể hoàn thành trọn vẹn được.
Gần đây cô luôn cố gắng chế tạo thuốc trường sinh bất lão, hôm nay chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là sẽ hoàn thành.
Tô Y Thược ngáp một cái, đã lâu rồi cô không ngủ một giấc thật ngon, bán được thuốc trường sinh này là cô có thể nghỉ ngơi thoải mái vài ngày. Có điều, không biết có ai mua với giá cao không, dù sao thì đây cũng chỉ là trong trò chơi.
Khi lò luyện đơn phát ra một tiếng “đinh”, mẻ thuốc trường sinh bất lão nóng hổi của Tô Y Thược đã ra lò.
Vì muốn tránh những phiền phức không cần thiết, Tô Y Thược thay acc phụ “Tôi là Thương nhân” để giao dịch.
Cho nhân vật ngồi xuống chiếu xanh ở thành Thương Lam nước Tuân, cô bắt đầu mở cửa hàng.
Tô Y Thược và n người chơi khác nhau chat mật giao dịch, nhưng vẫn không phát hiện có người chơi nào trả thực sự được giá cho thuốc trường sinh bất lão, khiến cô hơi buồn ngủ.
Đúng lúc này, Nhược Thủy Tam Thiên mặc áo bào xám trắng, cưỡi kỳ lân đột nhiên xuất hiện, sau đó, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, cởi quần áo thời trang ra, cất kỳ lân đi, thay bộ đồ tân thủ vào trong chớp mắt, giả dạng làm người qua đường Giáp, nhưng khí thế toàn thân anh vẫn không thể nào giấu nổi. Anh thản nhiên đi về phía “Tôi là Thương nhân”.
Sau đó, anh dừng lại ở sau lưng thương nhân – trong game, thương nhân đều được thiết kế là loại hình bụng phệ, nên Đại thần mới lợi dụng Tô Y Thược để che cho mình.
Tô Y Thược không còn gì để nói, rốt cuộc anh ấy muốn làm gì chứ?!
Có điều, để tỏ ra rằng mình không biết anh ấy, Tô Y Thược đành phải tiếp tục giả vờ thương nhân “treo máy”.
“Xin hỏi, tiệm của cậu có bán thuốc trường sinh bất lão không?” Trong khung chat của Tô Y Thược đột nhiên xuất hiện tin nhắn của một người lạ.
Nhứ Trần Khuynh Điềm?
Y Thược đưa mắt nhìn người thanh niên mặc áo xanh, tóc tung bay theo gió đang đứng trước mặt mình, đây không phải là người thanh niên số một của nước Hỗ sao? Sao hôm nay lại đến nước Tuân?!
Nghĩ một chút, cô lại nhìn vị đang trốn sau lưng mình, thật sự là… không biết phải nói gì.
Nhứ Trần Khuynh Điềm nghĩ Tô Y Thược không ngồi ở máy, nên ngồi xuống cạnh cô.
“Ừ.” Chỉ một lát sau, Nhứ Trần Khuynh Điềm nhận được câu trả lời ngắn gọn từ Tôi là Thương nhân.
[Mật] Nhứ Trần Khuynh Điểm: Tôi muốn mua thuốc trường sinh bất lão của cậu, không biết giá cả thế nào?
Khó khăn lắm mới có một kẻ có tiền tới mua thuốc, Tô Y Thược lập tức làm một phép toán nhỏ, có điều, rõ ràng là có người muốn quấy phá việc làm ăn của cô, mà không chỉ là một người!
[Thế giới] Hàn Ngữ Yên: Nhược Thủy Tam Thiên, anh không trốn được em đâu ~~~
[Phụ cận] Nhược Thủy Tam Thiên: Nhờ che giùm một chút.
Nhìn tin nhắn Nhược Thủy Tam Thiên gửi lên, Tô Y Thược cảm thấy không biết phải làm sao, giờ thì đã hiểu, người thanh niên này muốn trốn mọi người nên mới nấp sau lưng cô đây mà. Trong lòng cô thầm bực tức, tự dưng lại đi thiết kế nhân vật thương nhân to tướng ra như vậy làm gì?
Có phải hôm nay người chơi bên nước Hỗ của anh tới đây hơi đông không? Còn có cả những người chơi rất ít xuất hiện nữa chứ.
[Thế giới] Hàn Ngữ Yên: Báo tọa độ của Nhược Thủy Tam Thiên, thưởng 100 lượng.
Trong Vân Du Tứ Hải, một lượng cũng tương đương với một nhân dân tệ ở ngoài đời thực.
Hàn Ngữ Yên này chi tiêu hào phóng thật.
Lúc trước Nhược Thủy Tam Thiên đã giúp cô làm nhiệm vụ, đương nhiên cô không thể bán đứng anh được, nên lẳng lặng tiếp tục việc làm ăn buôn bán của mình.
[Mật] Tôi là Thương nhân: 500 lượng.
Tô Y Thược cố tình đẩy giá lên rất cao, dựa vào kinh nghiệm từ trước đến giờ của cô, thì nhất định đối phương sẽ trả giá, hơn nữa, vì thứ này có một không hai, nên cô mới dám nâng giá cao như vậy.
Hình như Nhứ Trần Khuynh Điềm suy nghĩ một lát, Tô Y Thược thấy hắn không trả lời, đang định hạ một mức giá phù hợp hơn một chút…
[Mật] Nhứ Trần Khuynh Điềm: Được.
Nhìn 500 lượng nằm lặng lẽ trong khung giao dịch, Tô Y Thược thầm nghĩ, không phải hắn ngốc chứ?
[Mật] Tôi là Thương nhân: Thật ra cũng không đắt vậy đâu.
Rõ ràng là đối phương không hề ngờ được rằng người bán hàng sẽ vì kiếm được nhiều tiền mà nhắc nhở người mua.
Nhứ Trần Khuynh Điềm, hay phải nói là Lục Thần Hi ngồi trước máy tính hơi ngẩn người. Hình như hắn gặp được một người khá thú vị.
[Mật] Tôi là Thương nhân: Trả lại anh một trăm lượng.
Nhìn thuốc trường sinh bất lão và một trăm lượng trong khung giao dịch, Lục Thần Hi ấn xác nhận. Không ngờ lại thực sự có một người ngốc nghếch, thật thà như vậy.
[Hệ thống] Người chơi Nhứ Trần Khuynh Điềm muốn thêm bạn làm hảo hữu.
Tô Y Thược ấn từ chối. Cô không ghét Nhứ Trần Khuynh Điềm, chỉ là không muốn gặp phiền phức thôi, sau đó, cô lại nghĩ tới icon sáng rực trong danh sách hảo hữu của mình, người thanh niên đang trốn sau lưng cô kia… Việc làm ăn của cô đã xong rồi, giờ có nên đi không đây…