Kẹo Thủy Tinh

Chương 32: C32: Anh đào


Ngoại trừ câu nói vang dội khi nãy vừa nói ra, người đàn ông lỗ m ãng kia lại cùng Trì Cách nói chuyện phiếm, Khương Lâm Tình ở đây nên không nghe thấy gì cả.

Động tác xoa xoa mạt chược của Ngô Gia cũng trở nên chậm lại, vốn dĩ cô ta còn muốn châm chọc bộ trang phục của Khương Lâm Tình, nhưng Trì Cách lại mặc như thế nên Ngô Gia đành nuốt lời định nói trở về. Cô ta nhìn sang Khương Lâm Tình nói: “Này, cái kia, cô có chơi nữa không?”

Bây giờ Khương Lâm Tình mới thu hồi tầm mắt lại, cùng xoa xoa bài với các cô ấy.

Bốn đôi tay, nhưng chỉ có ba đôi tay trắng nõn không tì vết. Trên mu bàn tay Khương Lâm Tình có những vết đỏ nhỏ, rất bắt mắt. Cô không nói gì, mắt vẫn nhìn thẳng, vững lòng, bình tĩnh.

Có một người đàn ông phát hiện, Trì Cách và người phụ nữ được Tống Khiên đưa đến mặc áo giống nhau như đúc. Anh ta trêu chọc nói: “Trì Cách đụng hàng áo với phụ nữ sao?”

Lúc trước Tống Khiên đã nói với Khương Lâm Tình, anh ta có một người bạn có quần áo y hệt cô, mà anh ta chỉ thuận miệng nhắc đến, nào ngờ lại có một ngày hai người họ diện cùng một phong cách đụng mặt nhau chứ.

Nhưng mà, Tống Khiên lại nghĩ, hôm Trì Cách mua bộ quần áo này, trùng hợp là Khương Lâm Tình cũng mặc một món đồ tương tự. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế.

Tống Khiên nhìn Trì Cách từ trên xuống dưới một lượt: “Cậu nói xem, cậu đến diễn màn cuối cùng nhưng lại không thể làm vedette.”

“Cậu cho người đứng xếp hàng hai bên đón tôi, không phải tôi diễn màn cuối cùng sao?” Trì Cách nhìn thấy Khương Lâm Tình, nghiêng mặt, rũ mi, nín thở, nghẹn lời nói: “Sao cậu lại đưa cô ấy đến thế?”

“Ai?” Tống Khiên nói xong, mới biết anh hỏi ai: “Này, cô ấy chơi mạt chược rất giỏi, thật sự đó, tôi đã thấy người duy nhất có thể khiến Ngô Gia đen mặt rồi đó.”

“Người đàn ông nợ phong lưu như cậu, còn muốn để một người phụ nữ đến giúp đỡ à.” Trì Cách nhẹ nhàng nói: “Tống Khiên, cậu lùi ra.”

Tống Khiên: “Cuộc chiến của phụ nữ, đến tận bây giờ tôi đều nhường phụ nữ.”

Trì Cách: “Cô ấy không phải của cậu, cậu đẩy cô ấy ra sao?”

Tống Khiên: “Tôi đã hỏi khắp danh bạ trên điện thoại của tôi nhưng chẳng có một người phụ nữ nào dám ra mặt cả. Chỉ có cô ấy. Tôi đã tự đặt cho cô ấy một biệt danh, chính là “Tước Thần”.”

Trì Cách: “Không phải cậu không biết, tâm tư của bạn gái cũ của cậu sâu nặng bao nhiêu.”

Tống Khiên nhướng mày: “Lần trước thật sự “Tước Thần” đã thắng đó.”

Trì Cách cong môi cười: “Cô ấy thắng. Nhưng bạn gái cũ của cậu sẽ gài một cái bẫy khác để cô ấy phải thua một lần.”

Tống Khiên sờ sờ mũi. Lần trước, Ngô Gia thua, anh ấy không thể không tiễn Khương Lâm Tình ra chiến trận. Chuyện này, là do anh ấy đuối lý: “Dù sao con người của Ngô Gia, để ý nhất chính là thua bài.”

Trì Cách lại nói: “Cậu còn chưa hiểu về bạn gái cũ của cậu à.”

Trên bàn mạt chược đều là chị em tốt của Ngô Gia, ngồi đối mặt với nhau nhìn Trì Cách đi đến, cô ta đụng Ngô Gia: “Bạn thân của bạn trai cũ của cậu đến kìa.”

Tối nay Ngô Gia buộc tóc lỏng lẻo, trên cổ có đeo một chuỗi dây chuyền trân châu. Lúc cô ta nghiêng đầu, trên đầu vai lộ ra một chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết.

Trong ấn tượng của cô ta, cô ta và người bạn tốt này của Tống Khiên không hề hợp nhau.

Không thể phủ nhận Trì Cách là một người đàn ông rất xuất sắc, có một chút hồn nhiên, tùy ý và lông bông, cực kỳ dễ khiến phụ nữ mê đắm. Nhưng mà, Ngô Gia lại không thích sự thoải mái này của anh.

Dáng vẻ lúc anh cười phất phơ, khiến cô ta cảm thấy như anh đang châm chọc mình.

Nhưng mặt mũi thì vẫn phải cho. Ngô Gia ưu nhã cười một tiếng, muốn chào hỏi với Trì Cách.

Đột nhiên nghe thấy anh hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Công tử nhà họ Trì này quan tâm đ ến cô ta à, lần đầu tiên đấy. Ngô Gia cười: “Còn chưa ăn đâu, tôi đang thấy ngứa tay nên mới muốn đến chơi mấy ván trước đó mà.”

Trì Cách vẫn hỏi: “Ăn cơm chưa?”

Ngô Gia quay đầu sang mới phát hiện, người ta căn bản không hề nhìn thẳng vào cô ta. Người mà anh nhìn chính là người phụ nữ ăn mặc giống với cách ăn mặc của anh.


Có gì đó kỳ lạ. Hai người chị em khác của Ngô Gia cũng ngồi thẳng dậy nhìn sang Khương Lâm Tình.

Khương Lâm Tình cúi đầu.

Trì Cách vẫn nói: “Có đói thì đi ăn gì trước đi.”

Khương Lâm Tình không nói gì, tiếp tục ra bài. Cô đói, nhưng tất cả sự tức giận vừa rồi cô đã dồn hết vào bàn thắng của ván bài này rồi, lúc cô ra quân mạt chược, từng tiếng “ba, ba” vang lên. Trong không gian lớn thế này, giống như chỉ đang vang vọng tiếng mạt chược của cô.

Ván mạt chược này đánh đến mức gió mây thét gào.

Ngô Gia đang nghĩ về dụng ý khi Trì Cách đến đây nên bị phân tâm.

Một lát sau, Khương Lâm Tình thắng. Cô đứng lên.

Ngô Gia gọi lại: “Ôi, không phải chỉ chơi một ván rồi chạy mất đó chứ?”

Khương Lâm Tình: “Tôi muốn đi ăn.”

“Chờ một lát.”

Câu “Chờ một lát” này được hai người nói ra. Một người là Ngô Gia, một người là Trì Cách. Trì Cách còn vướng chút âm mũi, bị giọng của Ngô Gia chen mất.

Khương Lâm Tình cũng không nghe ai trong hai người, cô xoay người muốn rời đi.

Trì Cách cản cô lại.

Cô ngẩng đầu lên: “Em đói.”

“Anh biết.” Trì Cách ung dung nói: “Ở lại chút trước đã, chuyện giữa bốn người từ nãy đến giờ vẫn chưa giải quyết xong đâu.”

Khương Lâm Tình: “Cái gì?”

“Ai làm tay em bị thương.” Trì Cách ngước nhìn Khương Lâm Tình một cái, rồi đưa mắt liếc sang nhìn Ngô Gia.

Sau khi cơn đau trên mu bàn tay qua đi, cô đã chẳng còn thấy đau nữa. Khương Lâm Tình cũng quên mất chuyện này.

Ánh mắt Trì Cách rơi xuống bộ móng tay của Ngô Gia.

Bộ móng tay của Ngô Gia được sơn bằng màu xanh vẽ hình bướm gradient, còn được rắc thêm một ít bột phấn màu bạc chiếu lấp lánh.

“Là ai?” Anh biết nhưng vẫn muốn hỏi.

Trời sinh Ngô Gia có một đôi mắt gầy yếu ớt như nước mắt mùa thu, khi cô ta kiềm chế tính cách của mình thì sẽ là một người đẹp điềm đạm, đáng yêu. Cô ta rút tay về: “Chắc lúc xoa mạt chược vô tình chạm vào thôi.”

Cô ta không biết giữa Khương Lâm Tình và Trì Cách có mối quan hệ gì, cũng như mối quan hệ giữa Khương Lâm Tình và Tống Khiên. Nhưng Ngô Gia ghét người phụ nữ này. Từ lần trước vừa gặp mặt cô ta đã thấy ghét cô.

Trì Cách đứng trước mặt Ngô Gia.

Ngô Gia cảm thấy anh không thể làm gì được cô ta, cười nói: “Sao thế?”

Đột nhiên anh nắm lấy cái móng tay dài trên ngón út của cô ta.

Sắc mặt Ngô Gia khẽ thay đổi: “Anh đùa giỡn lưu manh hả, mau buông tay ra.”

Trì Cách cười nhưng không hề có ý tốt nói: “Tôi không phải Tống Khiên, từ trước đến nay thái độ của tôi đối với phụ nữ chưa từng dùng từ phong độ để nói cả.”


Ngô Gia muốn dùng một tay khác đẩy anh ra.

Trì Cách bị móng tay đụng một cái, hất tay cô ta ra, nhẹ nhàng nói: “Đừng đụng vào tôi.”

Ngô Gia bị làm nhục: “Anh buông tôi ra!”

Chỗ này còn có hai cô em gái khác đứng đó nữa, cũng không biết có nên đụng đến Trì Cách không.

Mà vì tiếng động bên này rất lớn, nên những người khác đã phát hiện ra.

Tống Khiên đi đến.

Bạn vừa mới về nước cũng đến: “Trì Cách? Ngô Gia? Hai người làm sao thế?”

Khương Lâm Tình lại từ chối đứng đầu ngọn sóng. Cô không nhìn thấy vẻ mặt của Trì Cách vào lúc này, nhưng nghe thấy giọng của anh, cô cũng biết anh đang cảnh cáo Ngô Gia.

Tống Khiên đen mặt: “Ai đến giải thích tôi nghe một chút đi?”

Trì Cách lười để ý đến anh ta. Bỗng nhiên anh dùng thêm chút sức, mạnh mẽ giật cái móng tay giả trên ngón tay út của Ngô Gia ra.

Mà không phải móng tay Ngô Gia rớt ra, nhưng vì lực kéo quá mạnh khiến cô ta thấy đau.

Bạn về nước kêu lên: “Trì Cách, Ngô Gia là con gái. Cậu thế này… Trời ơi.”

Tống Khiên thở dài một hơi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Trì Cách ném cái móng tay giả nho nhỏ lên trên không trung, nhìn sang Tống Khiên nói: “Chơi mạt chược còn chơi xấu được, bạn gái cũ của cậu chẳng đơn giản đâu.”

Sắc mặt Ngô Gia trông vô cùng khó coi. Cô ta quậy phá ở chỗ Tống Khiên dù cho có quá đáng đi nữa thì Tống Khiên cũng có phong độ, anh ta sẽ chịu đựng, sẽ cho cô ta bậc thang. Mọi người đều biết cô ta có tính tiểu thư, nên khi bạn bè biết cô ta bị Tống Khiên bỏ rơi nên vẫn luôn chăm sóc tốt cho cô ta.

Đây là lần đầu tiên Ngô Gia bị người khác làm cho mất mặt trước mặt mọi người như thế, cô ta lạnh lùng nói: “Trì Cách, tôi nhớ mặt anh rồi.”

Trì Cách gật đầu: “Tôi đây cũng rất sợ đại tiểu thư Ngô quên mất tôi đó.”

Ngô Gia giương cao tay về phía Trì Cách.

“Ngô Gia.” Tống Khiên nói: “Trận mạt chược này thắng bại đã phân rõ rồi, cô đi nghỉ ngơi chút đi.”

“Cái gì mà thắng bại chứ?” Ngô Gia không phục: “Ai biết cái con đàn bà này có phải chơi xấu không? Nếu không vì sao lần nào cũng thắng như thế.”

Trì Cách: “Bởi vì thiện hữu thiện báo*.”

*Người tốt sẽ được gặp chuyện tốt.

Người bạn mới về nước kéo lấy vai Trì Cách: “Được rồi, mọi người đều là bạn cả. Có ân oán gì gì đó thì một bữa cơm, mấy ly rượu là qua được hết mà.”

Trì Cách vứt móng tay giả xuống bàn mạt chược: “Ngô đại tiểu thư này, hôm nay may có người giảng hòa cho cô. Nếu còn lần sau, cô không được may mắn như hôm nay đâu.”

Người bạn mới về nước vỗ vai Trì Cách: “Đừng nói nữa. Cô gái người ta sắp khóc rồi.”

Trì Cách nể mặt bạn mình nên không muốn dây dưa nữa, chẳng qua anh lại đi nói với Tống Khiên: “Nợ đào hoa của cậu, đừng kéo người khác xuống nước nữa.”

“Tôi cho là, Ngô Gia chỉ cảm thấy mất mặt khi chơi thua mạt chược. Không ngờ đến là thua cậu ở đây.” Tống Khiên cười: “Nhưng mà, cậu là một người đàn ông, so đo với cô ta làm gì chứ?”


Trì Cách: “Cô ta trong mắt tôi chỉ là một người ngu, chẳng có liên quan gì đến việc nam hay nữ cả.”

Bạn vừa về nước kéo Trì Cách ra khỏi bàn mạt chược: “Để tôi kể cậu nghe những chuyện kỳ thú của mấy năm nay của tôi.”

Trì Cách: “Tôi nghe rồi.”

Bạn về nước: “Có chuyện mới.”

*

Khương Lâm Tình thì nhân lúc hỗn loạn này đến khu thức ăn.

Cô vẫn chưa sắp xếp được mấy đầu mối này lại với nhau, chỉ có thể mượn thời gian ăn này để bản thân được yên tĩnh một chút.

Suy nghĩ của Tống Khiên thì không được bình thường.

Trì Cách thì lười xen vào việc của người khác. Trước kia Ngô Gia còn làm ra chuyện ầm ĩ hơn thế này nhiều, mà Trì Cách chỉ xem như không thấy. Hôm nay gây ra ồn ào lớn như thế đối với Trì Cách mà nói là chuyện hiếm thấy.

Ánh mắt của Tống Khiên đảo qua đảo lại giữa hai chiếc áo của Khương Lâm Tình và Trì Cách, một trái một phải, nhìn qua nhìn lại. So với Trì Cách thì anh ta muốn tiếp cận Khương Lâm Tình hơn: “Tước Thần.”

Khương Lâm Tình vừa mới cắn một miếng bánh ngọt, vị ngọt lan đầy trong miệng nhưng trong lòng không rõ đang có cảm xúc gì. Cô bỏ nửa khối bánh ngọt xuống nói: “Anh Tống, tôi không chơi nữa. Tôi có chuyện đi trước nhé.”

“Được, cô không muốn chơi, tôi cũng không ép cô.” Tống Khiên nói: “Chuyện hôm nay xin lỗi cô. Ngô Gia được nuông chiều từ bé nên sinh hư. Người bạn kia của tôi lấy chuyện giúp người làm vui nên đến giải vây cho cô. Tôi đưa cô về, đã nói rồi, hôm nay tôi sẽ đưa cô an toàn trở về.”

“Đừng.” Người giúp người làm niềm vui đến rồi: “Chơi rất hay, không phải thắng cả sao?”

Khương Lâm Tình cắn một miếng bánh ngọt. Vị bơ ngọt béo ngậy, có một miếng nho nhỏ dính vào răng của cô.

Trì Cách cười: “Ở chỗ này chơi mạt chược, cho đến khi thành Tước Thần của anh ta.”

Tống Khiên bốc một viên anh đào nhỏ lên: “Hai người quen biết à?”

“Anh Tống, tôi về đây.” Khương Lâm Tình đã chạy ra ngoài. Cô ăn mặc để đi công tác bên ngoài nên dưới chân là giày thể thao, chạy nhanh.

Trì Cách vươn tay ra, lại không bắt được người. Anh đành đuổi theo.

Trái anh đào nhỏ trong tay của Tống Khiên không một tiếng động rơi xuống đất.

*

Khương Lâm Tình còn chưa kịp chạy đến cửa đã bị Trì Cách đuổi kịp.

Trì Cách kéo cô ra ngoài.

Căn biệt thự của người bạn mới về nước này ở cổng bên trái, có một cầu thang ngoài trời dẫn thẳng đến lầu ngắm cảnh ở tầng hai.

Khương Lâm Tình không thoát khỏi anh được. Cô đưa mắt nhìn Trì Cách, chỉ muốn nhìn cho lưng anh lủng một lỗ to.

Khó khăn lắm, cô mới đi theo anh lên được tầng ngắm cảnh.

Tầng ngắm cảnh đối diện một hồ nước. Hồ nước hòa lẫn với núi cao, so với khu biệt thự nghỉ dưỡng kia thì nhỏ hơn nhiều. Mấy ngày mưa cũng không thấy được ánh mặt trời lặn lúc chiều tà, ban ngày thì chỉ có mỗi màu xám, chạng vạng tối cũng thế.

Hồ nước thật đẹp.

Trì Cách bình thản quay sang nói: “Đó là hồ thiên nhiên.”

Khương Lâm Tình quay đầu sang chỗ khác.

Bên bờ hồ có một bụi cây xanh. Thân cây cao chừng đến lầu ba, không biết là tự nhiên hay là được người khác trồng, cành lá tròn xum xuê, tập hợp như một cây nấm to khổng lồ.

Cô đếm những cành cây mọc ra từ đỉnh tròn của cây, còn thêm một số vươn ra cắt bầu trời thành từng mảnh.

Trì Cách: “Sao không chơi nữa? Em đã có tên trong giang hồ rồi còn gì.”


Giọng điệu của vị này nghe rất bình thường. Cô nói: “Không chơi thì không chơi thôi.”

“Anh làm em mất hứng hả?”

Cô không nói gì.

“Đúng rồi, vì sao em “luôn luôn” đi theo Tống Khiên chơi mạt chược thế?” Vào đúng trọng tâm, nhưng nhìn qua Trì Cách vẫn trông dịu dàng nhã nhặn.

“Sao anh lại đi cùng Tống Khiên?” Nếu như trước đó cô vẫn còn chưa xác định được rõ thì bây giờ cô rõ rồi. Cô và anh không thẳng thắn về tình cảnh của nhau, đều là người lạ mà quen. Cô không ngờ, cấp bậc giàu sang như Tống Khiên cũng chơi qua trò “bao nuôi” thế này.

Trì Cách: “Lúc nào thì anh và anh ta lại cùng đi chung rồi.”

Khương Lâm Tình: “Em không muốn chơi chữ với anh, anh biết em đang muốn nói gì.”

Trì Cách: “Em và anh ta cùng đến đây, thì có ý gì?”

Khương Lâm Tình: “Em đến là chơi mạt chược, em đến là kiếm thêm thu nhập.”

“Chơi mạt chược? Em và Tống Khiên là gì?” Trì Cách nói: “Hôm nay lúc anh đến có nghe nói Tống Khiên dẫn bạn gái đến.”

“Anh biết mật mã của nhà Tống Khiên. Có vẻ là anh ở nhà anh ta.”

“Nói thế cũng được.” Nhà bây giờ là của Tống Khiên, mà Trì Cách cũng lười phải nói tỉ mỉ.

Khương Lâm Tình không tìm được những thứ khác, chỉ có thể dùng túi xách đập Trì Cách thôi.

Anh không tránh.

Túi xách của cô đập vào lưng anh, đập vào vai anh, cô còn đánh vào ngực của anh một cái nữa.

Trì Cách: “Thân phận ăn trộm này là em để cho anh, anh có trăm miệng cũng không cãi lại.”

Khương Lâm Tình: “Anh căn bản cũng chưa từng giải thích qua. Nếu không phải ngày hôm nay gặp được anh, không biết anh còn gạt em bao lâu nữa.”

Trì Cách: “Thế nếu không phải hôm nay anh gặp được em, anh cũng không biết em và Tống Khiên còn có mối quan hệ này đó.”

Khương Lâm Tình: “Em và anh ta chỉ có mối quan hệ là mạt chược thôi.”

Trì Cách: “Em có biết không, Tống Khiên mà quen người nào thì bên ngoài đều sẽ đồn rằng người đó là bạn gái của anh ta đấy.”

“Anh ta thuê em chơi mạt chược, em kiếm tiền còn không phải là —” Cô ngừng lại: “Anh là cái đồ lòng lang dạ sói.”

Trì Cách: “Anh quen biết Tống Khiên thì em không muốn nuôi anh nữa hả? Nghĩ cái gì thế.”

“Anh…” Cái người này cưỡng từ đoạt lý: “Tống Khiên là người quen, không giàu thì quý. Anh chắc chắn có tiền nhiều hơn em.”

Trì Cách: “Ai lại chê tiền nhiều chứ, anh có thời gian rảnh, anh đi làm thêm một vài việc. Hơn nữa, anh có chê em sao? Em trả anh bao nhiêu tiền, thì anh phục vụ em bấy nhiêu, phục vụ em thoải mái đó. Trước đó chúng ta đã hẹn rồi, em không can thiệp vào cuộc sống của anh.”

Khương Lâm Tình: “Vậy anh cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của em.”

“Kim chủ à, cho dù là cuộc sống của chúng ta nhưng mà thu lại chút tình cảm. Em sẽ không quên chứ, em yêu cầu anh đối với em là duy nhất nhưng lại chạy đến đây đấu với bạn gái cũ của Tống Khiên.” Trì Cách cúi đầu: “Em và anh ta còn vương vấn tơ tình sao?”

Cô không muốn thua anh, ngẩng đầu lên nói: “Em đi với ai liên quan gì với anh.” Cô ngẩng cao đầu, cho nên bây giờ cô cũng ý thức được, hiện tại hai người quen nhau thuộc về hạng mục trả tiền.

Chỉ cần anh cúi thấp đầu xuống, thì chóp mũi anh sẽ chạm phải cô.

Cô nghe thấy tiếng chim bay sang. Ngay trên bầu trời, nếu trên trời không có nóc nhà, nói không chừng còn có “vàng của chim” rơi xuống đó. Cô dùng cái suy nghĩ hoang đường này để hòa tan sự thân thiết của hai người.

Cô dùng túi xách đánh vào mặt anh.

Trì Cách nghiêng đầu, tránh ra.

Khương Lâm Tình nhân cơ hội này dùng sức đẩy một cái, vội vàng chạy trốn khỏi tầng ngắm cảnh này.

Anh là ai? Đến tận bây giờ cô cũng không biết. Mà người đàn ông này chẳng có nửa câu thật lòng nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận