Trước tiên, chiều cao hơn 1m9 đã đủ nổi bật, chưa kể cậu còn có đôi vai rộng, chân dài, dáng người rất cân đối. Dù phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm cậu chỉ mặc những chiếc áo hoodie thoải mái nhưng nếu một ngày nào đó cậu khoác lên mình bộ đồ vừa vặn và trang trọng hơn, chắc chắn sẽ nhận được những ánh mắt quan tâm dù rất kín đáo.
Lý do là vì cơ bắp ở ngực lẫn cánh tay của cậu thật sự rất đẹp.
Bản thân Tần Xán không nghĩ ngoại hình của mình có gì đặc biệt. Cậu cho rằng đó chỉ là kết quả tất yếu của di truyền: mẹ cậu là một vận động viên điền kinh sinh ra ở vùng Đông Bắc, còn bố cậu là một người Anh cao hơn 1m9. Hai người gặp nhau khi cùng chạy marathon. Nên nếu cậu mà không cao lớn thì gia đình hẳn đã có chuyện rồi.
Tần Xán thuộc tuýp người không vận động thì cảm thấy khó chịu. Hồi trung học cậu rất thích chơi bóng rổ. Dù sau khi lên đại học, nhiệm vụ nghiên cứu ngày càng nặng nề, cậu vẫn dành thời gian ít nhất hai, ba lần mỗi tuần đến phòng gym để rèn luyện. Thậm chí vào kỳ nghỉ, cậu còn bay sang Thụy Sĩ để trượt tuyết cùng bạn bè.
Nhưng Tần Xán chưa bao giờ tập luyện cơ bắp một cách có chủ đích. Cậu tập thể thao chỉ để tận hưởng quá trình đổ mồ hôi, giải tỏa căng thẳng từ việc học chứ không phải để thay đổi vóc dáng.
Nhưng có lẽ do tỷ lệ mỡ cơ thể của cậu thấp tự nhiên nên dù không cố gắng mấy thì cậu vẫn có cơ bụng cơ ngực rõ ràng.
Khi cùng đồng nghiệp luyện tập ở phòng gym của trường, cậu thường nhận được những lời khen như “kỷ luật tốt” hay “luyện được đấy”. Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên Tần Xán nghe ai đó thẳng thắn dùng từ “sờ đã quá” để miêu tả cảm giác chạm về cơ bắp của cậu như này.
Tai Tần Xán lập tức nóng ran.
Mặc dù những từ như “sờ đã thật” hay “mềm quá” nghe hơi kỳ lạ, nhưng chung quy lại vẫn là lời khen về vóc dáng. Một chàng trai trẻ như cậu khó lòng mà không thích nghe cho được.
Tần Xán hắng giọng, cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Cũng… cũng tạm thôi. Thế thì sao hả? Anh mau nói cho em biết thuốc hạ sốt ở đâu đi.”
Tạ Dĩ Tân không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay mình đang đặt lên ngực Tần Xán như đang suy nghĩ hoặc cảm nhận gì đó.
Sức nóng từ lòng bàn tay anh truyền qua lớp áo mỏng, chạm đến da thịt Tần Xán khiến cậu bỗng nhận ra có gì đó không đúng.
Lúc ngồi trên xe, Tạ Dĩ Tân luôn tránh ánh mắt Tần Xán và né tránh tiếp xúc cơ thể với cậu. Ban đầu Tần Xán nghĩ đó là do tính cách của người này nhưng giờ cậu bất ngờ nhận ra, nó có phải là sự tránh né đâu.
Là kiềm chế mới phải.
Chỉ trong tích tắc, Tạ Dĩ Tân bất ngờ trở mình, đẩy Tần Xán dựa vào đầu giường rồi ngồi lên người cậu.
Tần Xán còn chưa kịp phản ứng, lúc định thần lại được thì đã thấy một tay Tạ Dĩ Tân vẫn đặt trên ngực mình còn tay kia đặt lên cơ bụng.
Tần Xán bối rối: “Anh——”
Giọng Tạ Dĩ Tân hơi khàn, nói: “Đừng động đậy.”
Tần Xán nhìn thấy Tạ Dĩ Tân cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực cậu, cảm nhận qua lớp vải.
Như thể rất hài lòng, Tạ Dĩ Tân hít một hơi thật sâu rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy eo Tần Xán, cúi đầu trong tư thế thân mật——
Anh lại còn dám ngang nhiên úp mặt vào ngực Tần Xán!
Tần Xán: “???”
Nhiều người cho rằng Tần Xán chắc hẳn đã có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện hẹn hò. Chàng trai lai cao ráo, đẹp trai tươi sáng như cậu luôn là kiểu người được yêu thích nhất trong khuôn viên trường. Theo lời Hác Thất Nguyệt thì cậu trông như “một gã cầu thủ cặn bã trong đội bóng bầu dục* từng hẹn hò với vô số người.”
Nhưng thực tế lại không phải như vậy. Tần Xán không chơi bóng bầu dục và cũng không phải kiểu người trăng hoa. Chuyện tình cảm của cậu còn tinh khiết hơn cả nước siêu tinh khiết đã qua màng lọc nữa.
Quả thực trong thời gian đại học có rất nhiều người theo đuổi Tần Xán, cả nam lẫn nữ và cậu cũng đã thử hẹn hò với một hai người.
Nhưng chỉ sau chưa đầy một tuần tìm hiểu đối phương thẳng thắn nói lời chia tay: “Tần, anh rất đẹp trai, vóc dáng tuyệt vời, còn lịch thiệp và thông minh nữa.”
Thông thường sau lời mở đầu như thế sẽ luôn có một chữ “nhưng” theo sau.
“Nhưng,” Đối phương nói, “Anh quá bận rộn đi. Anh nhớ rõ lịch giao phối và đẻ trứng của mấy con trùng đực rồi trùng cái anh nuôi, mà lại không dành được chút thời gian nào để ăn trưa với tôi. Chúng ta không hợp nhau đâu.”
Lúc đó Tần Xán đang bận rộn với việc chọn đề tài nghiên cứu. Cậu thừa nhận mình thật sự khó tìm được sự cân bằng giữa khoa học và tình cảm.
Nhưng trước khi đường ai nấy đi, Tần Xán vẫn không kìm lòng được mà phải sửa lại: “Thật ra, đàn tôi nuôi là loài lưỡng tính, không phân biệt đực cái đâu. Chúng có thể tự thụ tinh, không nhất thiết phải giao phối.”
Nói chung là Tần Xán chưa từng được phụ nữ ôm kiểu này, càng chưa bao giờ bị đàn ông ôm như thế, và càng không tưởng tượng nổi việc Tạ Dĩ Tân lại dám úp mặt vào ngực cậu với tư thế vừa táo bạo vừa gợi dục như vậy.
Đây là một cái ôm nhưng không phải là cái ôm bình thường: cả hai đang ở trên giường, Tạ Dĩ Tân cưỡi lên người Tần Xán trong tư thế mặt đối mặt. Cơ thể họ áp sát nhau, hơi thở nóng bỏng hòa quyện tạo nên cảm giác mạnh mẽ chưa từng có.
Quan trọng hơn là, Tạ Dĩ Tân…… đang úp mặt vào ngực cậu!
Tần Xán cảm thấy da đầu như tê dại, nói lắp bắp: “Đàn anh, anh, anh đang làm gì đấy? Giờ đừng đùa nữa, chúng ta——”
“Chẳng phải cậu nói muốn giúp tôi sao?”
Giọng Tạ Dĩ Tân có chút nghèn nghẹn, anh hơi ngẩng đầu lên, nhíu mày và ra lệnh: “…… Vậy thì đừng cử động, cũng đừng nói gì hết.”
Giọng Tạ Dĩ Tân như thể có lý chẳng sợ khiến Tần Xán nhất thời bị doạ cho im re.
Nhưng rồi cậu nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không đúng lắm à nha. Mặc dù cậu muốn giúp Tạ Dĩ Tân đó, nhưng việc cậu muốn làm là giúp cho anh hạ sốt mà, việc này thì có liên quan gì đến việc Tạ Dĩ Tân ôm mình quấy rối thế này hả?
Trong một căn phòng đầy đồ thú nhồi bông kỳ quái, cậu bị một bệnh nhân sốt cao ôm chặt với tư thế đầy mờ ám, còn bị yêu cầu không được cử động. Đây là tình huống quái gì thế này?
Tần Xán: “Không được, anh phải hạ sốt đã, anh…”
Nhưng lần này Tạ Dĩ Tân còn chẳng buồn đáp lại. Anh khẽ cọ mặt vào ngực Tần Xán, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn rồi tiếp tục ôm.
Thật ra hai người không chỉ chênh lệch về chiều cao mà còn cả về vóc dáng. Tạ Dĩ Tân cũng cao, nhưng anh thuộc dạng người mảnh khảnh, thành ra nếu Tần Xán muốn thì chỉ cần dùng chút sức là có thể đẩy anh ra rồi.
Điều kỳ lạ là, không biết có phải ảo giác hay không mà Tần Xán cảm thấy dường như sau khi ôm mình thì tình trạng của Tạ Dĩ Tân có vẻ khá hơn.
Bởi vì lúc này cơ thể của cả hai sát gần vào nhau, Tần Xán cảm nhận được hơi thở của anh dường như đều hơn rồi, nhiệt độ cơ thể cũng không còn nóng hầm hập như trước.
Một lúc sau cậu không thể kiềm chế được mà cúi xuống nhìn thì phát hiện chân mày của Tạ Dĩ Tân đã thả lỏng ra, cả người không còn căng cứng nữa, thậm chí anh còn mềm oặt trong vòng tay cậu.
Tần Xán: “…… Hả?”
Tạ Dĩ Tân đã ngủ thiếp đi rồi.
Một tay anh đặt trên ngực còn tay kia đặt trên bụng Tần Xán, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Dù giấc ngủ của anh không hoàn toàn yên bình lắm, những sợi tóc rủ xuống che khuất đôi mắt mệt mỏi, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán.
Nhưng nếu nhìn kỹ nét mặt anh thì lại trông có vẻ rất thỏa mãn.
Tần Xán: “……Ớ”
Người trong lòng không có phản ứng gì, Tần Xán từ bỏ lễ nghi xã hội giữa đàn anh và đàn em mà gọi thẳng tên: “Tạ Dĩ Tân?”
Tạ Dĩ Tân ngủ rất nhẹ nhàng. Nghe tiếng có người gọi mình, anh khẽ nhíu mày, khó chịu khẽ hừ một tiếng, rồi lại chui mặt sâu hơn vào lòng Tần Xán.
Tần Xán cố gắng gỡ hai tay Tạ Dĩ Tân đang ôm chặt lấy ngực và bụng mình, nhưng Tạ Dĩ Tân như nhận ra điều đó, đầu tiên là anh đổi sang tư thế dễ chịu hơn sau đó siết chặt tay ôm ghì lấy eo cậu.
Tần Xán vùng vẫy một hồi nhưng vẫn không thoát ra được, ngược lại cậu chỉ khiến mình đổ mồ hôi đầm đìa mà thôi. Cuối cùng cậu cũng mệt lữ, đành thả lỏng ngả lưng xuống giường.
Người vừa mới nửa tiếng trước còn sốt cao đến mức không đứng vững được, giờ lại ngủ ngon lành trong lòng Tần Xán. Theo lý thì Tần Xán nên đi tìm thuốc hạ sốt nhưng cậu bị ôm chặt đến mức không tài nào nhúc nhích nổi.
Nhưng điều kỳ lạ là, cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Tạ Dĩ Tân dường như đã hạ bớt. Gương mặt đỏ bừng cũng nhạt dần, trông anh có vẻ khỏe hơn nhiều.
Bình thường có lẽ Tần Xán sẽ cố gắng phân tích những điều vô lý xảy ra trong đêm nay, nhưng sau khi uống khá nhiều rượu lại thêm vật lộn đến tận khuya, cậu đã kiệt sức rồi.
Trong lòng đang ôm một người ấm áp, hơi thở của cả hai hòa nhịp, trời đã rạng sáng, ngoài cửa sổ là tiếng mưa đều đặn rơi. Mí mắt Tần Xán bắt đầu không tự chủ mà nặng trĩu.
Mình sẽ chỉ chợp mắt một lát thôi.
Tần Xán mơ màng nhắm mắt lại, chỉ định ngủ một lát rồi tỉnh dậy sẽ lập tức đánh thức Tạ Dĩ Tân, sau đó đi tìm thuốc hạ sốt. Cậu tự nhủ chỉ ngủ một chút thôi……
…………
Tần Xán ngủ lâu hơn “một chút”.
Khoảnh khắc vừa mở mắt ra, ánh sáng chói lòa làm Tần Xán phải nheo mắt lại. Sau khi thích nghi được với ánh sáng, điều đầu tiên đập vào mắt cậu là một chú thỏ tai cụp màu hồng anh đào khổng lồ.
Ngay khi lấy được tiêu cự, cậu bàng hoàng ngồi bật dậy, vừa nhìn ra ngoài thì đập ngay vào mắt là hàng loạt khủng long nhỏ đang nhe răng cười toe toét trên bệ cửa sổ.
Đây không phải nhà cậu.
Đây là… nhà Tạ Dĩ Tân.
Ồ đúng rồi, đêm qua mình bị Tạ Dĩ Tân… sờ ngực ngủ suốt đêm!
Não Tần Xán ngừng hoạt động mất ba mươi giây, sau đó nhảy phắt khỏi giường và lao nhanh ra cửa——
Cậu thấy Tạ Dĩ Tân đang chiên trứng.
Tạ Dĩ Tân mặc tạp dề, động tác thuần thục, dáng vẻ tao nhã, điềm tĩnh ung dung. Tần Xán không nhận ra người trước mặt chính là kẻ đêm qua ở trong phòng thí nghiệm phát bệnh nặng đến mức nào.
Ban đầu Tần Xán định xông vào chất vấn, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, cậu chợt nghi ngờ có lẽ tối qua chỉ là một giấc mơ khiến cậu không biết phải mở miệng ra làm sao.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Tạ Dĩ Tân quay người lại.
Tần Xán há miệng định nói: “Anh——”
Nhìn thấy Tần Xán, Tạ Dĩ Tân chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ quay lại lật mặt trứng rồi nói: “Trong nhà vệ sinh có đồ dùng cá nhân dùng một lần đấy.”
Tần Xán: “…… Vâng.”
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh ba lần, Tần Xán đã sắp xếp lại tất cả những thắc mắc trong đầu về chuyện đêm qua và quyết định phải hỏi cho rõ. Nhưng khi trở lại phòng khách, Tạ Dĩ Tân đang bày bữa sáng lên bàn ăn.
Nhìn vào ánh mắt của Tần Xán, Tạ Dĩ Tân hỏi: “Muốn thêm hạt tiêu lên trứng không?”
Tần Xán định nói rằng đây không phải lúc bàn chuyện ăn cái gì, anh cần giải thích rõ về hành động của mình tối qua. Nhưng mùi thơm của đồ ăn đã len lỏi vào mũi cậu trước.
Cậu cúi đầu nhìn, thấy trên đĩa là bánh mì nướng giòn, kèm theo một chiếc omelette mềm mại màu vàng óng, bên trong lấp ló vài miếng ớt đỏ ngọt và nấm.
Tần Xán ngập ngừng: “Ờm, thêm chút cũng được.”
“Được.”
Tạ Dĩ Tân rắc hạt tiêu lên đĩa rồi đặt trước mặt Tần Xán. Cậu do dự một chút, cắt một miếng trứng bỏ vào miệng, ngay lập tức đôi mắt mở to.
Nó thật…. ngon không thể tin nổi.
Hương vị này vượt xa mọi quán ăn sáng kiểu Anh tiêu chuẩn mà cậu từng thử. Từ độ ấm nóng của trứng đến gia vị đều hoàn hảo. Miếng trứng mềm xốp như nhảy múa trên đầu lưỡi, nó ngon đến mức khiến da đầu trở nên ngây dại.
Đợi đến khi Tần Xán định thần lại thì đĩa của cậu đã vơi đi một nửa mà không hay không biết rồi. Nghĩ ngợi vài giây, cậu xắn tay áo lên quyết định sẽ ăn xong rồi mới hỏi chuyện cũng không muộn.
Tần Xán ăn say mê, không để ý rằng sau khi cậu xắn tay áo lên, Tạ Dĩ Tân ngồi đối diện đã dừng dao nĩa lại, ánh mắt anh đặt trên cánh tay săn chắc của cậu.
Tạ Dĩ Tân đột nhiên hỏi: “Cậu là con lai à?”
“Hả? Đúng thế.”
“Bình thường tần suất tập gym của cậu như thế nào?”
“Hừm… khoảng hai, ba lần một tuần.”
Tạ Dĩ Tân im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu có thói quen dùng steroid* không?”
Tần Xán ngẩn ra vài giây mới hiểu được ý của Tạ Dĩ Tân——Anh đang cho rằng cơ bắp của cậu là nhờ thuốc và công nghệ chăm chỉ mà có.
“Đương nhiên là không phải rồi.” Tần Xán lập tức phản bác: “Dù không tập gym thường xuyên, nhưng không có nghĩa là em không vận động gì cả.”
“Ra là vậy.” Tạ Dĩ Tân đáp, “Xin lỗi.”
Tần Xán không giận mấy vì trước đây cũng từng bị hỏi những câu tương tự trong phòng gym, cậu chỉ xua tay và nhét nốt miếng trứng cuối cùng vào miệng.
“Thật ra cậu cũng không cần phải tăng cường tập luyện thêm đâu.”
Giây tiếp theo, Tần Xán nghe Tạ Dĩ Tân nói: “Giữ nguyên tần suất vận động hiện tại là được, vì bây giờ cảm giác chạm vào đã vừa phải rồi.”
Tác giả có lời muốn nói
Tiểu Tần: (((˚Д˚;)))???