Trình Tiểu Cửu sợ đến mức liên tục xua tay, khẩn cấp cắt đứt màn trình bày của lão nhân kia.
– Hình như ta không biết lão nhân gia, vì sao ngài lại biết về ta như vậy?
– Không biết, thì không thể nghe đến hay sao?
Lão trượng thấp giọng phản lại.
– Dù sao ngài cũng phải có lý do chứ? Hay là có mục đích gì?
Trình Tiểu Cửu chậm rãi lui về phía sau nửa bước, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, hai chân lặng lẽ dùng sức. Đám bịm bợm giang hồ trong truyền thuyết cũng sẽ giả trang thành đại nhân vật, nhưng bọn chúng đều là vì mưu cầu tiền tài, tiền mua thuốc cho mẫu thân còn hơn một nghìn bảy trăm văn tiền, nếu như lão nhân trước mặt này dám lấy một đồng, Trình Tiểu Cửu sẽ mặc kệ đối phương lớn tuổi bao nhiêu cũng sẽ ra tay không nương tình.
– Chàng trai trẻ, ta không có ác ý đâu.
Lão hán nhận ra sự căng thẳng trong lòng hắn, cười ha hả giải thích, quải trượng trong tay khẽ nâng lên, một viên gạch dưới chân tường liền bay lên, vững vàng hạ xuống ngay trước mắt Trình Tiểu Cửu.
– Cậu ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Hôm nay ta đến nhà là muốn tạ ơn. Ngươi không cần sợ hãi, lão hán cũng là người, chưa chắc đã đánh thắng cậu đâu, mà cũng chưa chắc đã chạy trốn được cậu.
– Vãn bối không quen biết với lão nhân gia, càng chưa từng giúp đỡ lão.
Trình Tiểu Cửu bị nói trúng nội tâm, biết võ nghệ đối phương sâu không thể lường, không thể làm gì khác hơn là thu nắm tay lại, hậm hực ngồi xuống theo yêu cầu của lão hán.
Lão nhân thần bí cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều, hàm răng trắng lóa khiến cho Trình Tiểu Cửu sợ hãi, nghĩ mình sẽ trở thành món ăn của đối phương, đối phương chỉ cần há miệng là có thể ăn tươi nuốt sống mình.
Cũng may lão nhân có vẻ như lúc này không muốn ăn uống gì, đợi Trình Tiểu Cửu ngồi xuống, mới cười cười dùng quải trượng đặt trên đất, thấp giọng nói:
– Cậu thật sự chưa từng gặp ta, nhưng đích xác đã từng giúp đỡ ta. Hôm qua đứa cháu của ta lén lút chạy ra ngoài chơi, không ngờ lại gặp hai kẻ thù của ta, kết quả bị kẻ thù đuổi từ Tế Bắc đến Quán Đào, vốn cho rằng sẽ phải táng thân, nhưng không ngờ được công tử trượng nghĩa cứu giúp. Lão Long gia Hoàng Thủy chúng ta chỉ có một độc đinh này, cho nên đây là ân đã kéo dài hương hỏa, không thể không báo đáp.
– Ngày hôm qua, cứu người…?
Trình Tiểu Cửu càng nghe đầu óc càng hỗn loạn, vỗ vỗ trán, hôm qua hắn vẫn khiêng gạo, dùng vải che mưa, sau đó đi Chu gia bị khinh thị, chưa từng cứu người nào cả. Huống hồ quyền cước của hắn chỉ là công phu mèo cào, nào có thật sự đánh được ai đâu, huống chi đó là hai tên côn đồ bắt nạt một đứa trẻ nữa?
– Đúng vậy, chẳng lẽ công tử quên chuyện hôm qua rồi sao?
Lão hán nhìn Trình Tiểu Cửu, cười hỏi lại.
– A!
Trình Tiểu Cửu sợ đến mức ngã ra sau, tóc gáy dựng hết cả lên, hôm qua trong tiếng sấm sét hắn dũng cảm nhưng không phải cứu người mà là cứu cá từ trên không trung rơi xuống, trong đó có một con bụng đỏ vảy vàng, giống hết chiếc áo bào mà lão nhân đối diện đang mặc!
– Công tử nghĩ ra rồi!
Lão hán cười cười vung quải trượng lên, một cơn cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, làm cả người Trình Tiểu Cửu run rẩy.
– Công tử chớ sợ, lão phu là tới báo ân, không hại cậu đâu.
– Ta…không…không cần lão….báo đáp….!
Trình Tiểu Cửu nghe hàm răng mình va vào nhau lập cập, trong lòng xấu hổ. Hắn rất muốn trấn tĩnh mình nhưng lại vô lực.
– Chỉ là….là…hành động….vô tình….vô tình…thôi, không đáng…để thưởng….
– Chàng trai này cũng thật quá nhát gan rồi.
Lão hán cười vươn tay, đặt nhẹ lên vai Trình Tiểu Cửu, một dòng nước ấm như có như không lập tức từ tay lão nhập vào trong ngực Trình Tiểu Cửu, theo máu chậm rãi lưu chuyển toàn thân, làm bao sợ hãi và mệt nhọc lập tức tiêu tan thành mây khó, chỉ còn lại sự an bình và bình thản.
Trình Tiểu Cửu rốt cục khống chế được thân thể của mình, ngồi thẳng, mỉm cười nói:
– Vãn bối đích thật là hành động vô tình, cho nên không cần lão báo đáp đâu ạ!
Lão nhân kinh ngạc nhìn Trình Tiểu Cửu một hồi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
– Ừm, thi ân không cầu báo, đây là phong cách của quân tử. Đứa trẻ như cậu trên đời này không nhiều lắm đâu.
– Còn..còn có…
Trình Tiểu Cửu muốn nói tiểu thư Đông gia hiệu thuốc bắc cũng là một người tốt thi ân không cầu báo, nhưng lập tức ý thức được mình ngay cả mặt mũi đối phương còn chưa thấy, đã vội vã ra kết luận thì vô cùng lỗ mãng, liền vội vàng cúi đầu, nửa câu vừa đến bên miệng liền nuốt trở vào.
Lão hán giống như là nhìn thấy suy nghĩ của hắn, lần thứ hai cười gật đầu:
– Lão Long Hoàng Hà ta từng nói thì tuyệt đối không thu hồi. Cậu đã cứu đứa cháu của ta, chẳng khác nào kéo dài hương hỏa của nhà ta, ân tình này, lão phu nhất định phải hoàn! Nói đi, ta có thể thỏa mãn một nguyện vọng cho cậu, chỉ cần cậu nói ra, tuyệt đối có thể giúp cậu thực hiện.
– Đa tạ tiền bối.
Trình Tiểu Cửu biết mình không thể nào từ chối được, bèn chắp tay thi lễ, điều mình mong muốn nhất là gì? Hắn đột nhiên phát hiện, mình đến bây giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, trong khoảnh khắc trong đầu trở nên hỗn loạn, căn bản không chọn ra được tâm nguyện thích hợp.
Hoàng y lão hán đợi chốc lát, thấy Trình Tiểu Cửu do dự, cười cười, thấp giọng nhắc nhở:
– Thế nhân đều yêu thích tiền tài, ta tặng ngươi một tòa kim sơn, cho ngươi cả đời sài không hết, được chứ?
– A, vâng, vãn bối…vãn bối…
Trình Tiểu Cửu đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu liên tục. Thế đạo phân loạn, có một tòa Kim sơn, bản thân mình khó tránh khỏi số phận bị người khác đoạt đi, tài phú như này, muốn để làm gì?
– Không thích sao?
Hoàng y lão hán sửng sốt, sau đó lại vừa cười vừa nói:
– Chẳng lẽ cậu không thích tiền tài? Cũng phải, thiếu niên trượng nghĩa khinh tài, chỉ có người già mới đắc tâm vô đại chí, thích tiền tài vàng bạc mới sống được. Ta tặng ngươi một cuộc sống đại phú đại quý, có được không? Đế vương gối đầu lên tiền, quạt lông khăn chít đầu, chỉ điểm giang sơn, anh hùng thiên hạ đều ao ước.
Trình Tiểu Cửu nghe được trước mắt tối sầm, toàn thân lập tức bị hạnh phúc lớn lao tràn ngập.
– Cái này…cái này…
Hắn đỏ mặt, càng không ngừng vò đầu. A nương vẫn chờ mong hắn có thể trọng chấn Trình gia, để rửa sạch nỗi oan của phụ thân, nhưng Dương Quảng tính tính lạnh bạc, các nhân vật anh hùng Cao Dĩnh, Hạ Nhược Bật đều bị ông ta không chút khách khí giết chết, cuộc sống phú quý, chỉ sợ cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi!
Hoàng y lão hán vẫn không nghe được câu trả lời chắc chắn, trên mặt vừa sửng sốt, không thể không cười, nói tiếp:
– Thì ra cậu là người không thích giang sơn chỉ thích mỹ nhân. Như vậy đi, Thần nữ Lạc Thủy xinh đẹp, lão phu cho ngươi lấy một người là được. Thế nhân đều nói có kiều thê mỹ thiếp làm bạn, cho làm thần tiên cũng không làm. Lão phu cho ngươi cuộc sống thần tiên này, cộng thêm một thần nữ Long cung làm ấm giường cho cậu, cậu thấy thế nào?
– Đa tạ lão trượng, Tiểu Cửu, Tiểu Cửu đã định thân rồi ạ!
Lúc này Trình Tiểu Cửu lại không chút do dự, chắp tay từ chối. Một sính lễ của Chu Hạnh Hoa cũng đủ khiến hắn đau đầu rồi, thần nữ Lạc Thủy, bạng nữ Long Cung, xinh đẹp thì xinh đẹp đấy, nhưng lấy về rồi thì mình nuôi kiểu gì? Phu thê sống trong ngõ Lư Thỉ nghèo nàn, suốt ngày cãi nhau về những chuyện lặt vặt như lông gà vỏ tỏi, bản thân thì chỉ là một người trẻ tuổi, chưa hiểu cách đối đãi với kiều thê mỹ thiếp, ngày ngày nghe tiếng bát vỡ thì coi là âm thanh của “Hạnh phúc”, bất luận thế nào cũng không thể nào chịu đựng được.
– Cái này không được, cái kia cũng không muốn, rốt cuộc ngươi muốn gì?
Hoàng y lão hán ba lần đề nghị đều không thu hoạch, rốt cục thẹn quá thành giận, phẩy tay áo một cái, hầm hừ đứng lên.
– Vãn bối, vãn bối…
Trình Tiểu Cửu thấy lão hán tức giận, vội vàng đứng lên:
– Vãn bối thực sự không biết mình muốn gì, không phải là cố ý làm khó lão nhân gia đâu!
– Vậy thì cứ nói vừa một cái đi, lão nhân ta không có nhiều thời gian.
Hoàng y lông mi dựng thẳng, nổi giận đùng đùng thét ra lệnh.
Trình Tiểu Cửu lại lui lại mấy bước, đứng vững gót chân. Lo lắng mẫu thân bị giật mình, quay lại nhìn vào nhà tranh cũ nát, trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ có ánh đèn trong đó leo lét, đột nhiên hắn đã biết mình muốn gì rồi, vội vàng quay lại, cười tươi nói với Hoàng Hà lão Long:
– Nếu như lão nhân gia có linh, thì hãy phù hộ cho mẫu thân vãn bối ngày nào cũng không phải lo ăn uống chỗ ở, cả đời bình an! Nếu như có thể giúp cha vãn bối rửa sạch được nỗi oan, bình an cùng chúng ta…
– Cậu rất thông minh!
Hoàng y lão hán dùng giọng cười nhạt cắt ngang lời của Trình Tiểu Cửu nói:
– Có ăn có uống có chỗ ở, đã là ba nguyện vọng rồi, hơn nữa cả đời bình an, là bốn nguyện vọng. Cậu còn muốn thêm cả nguyện vọng thứ năm, lão phu thời gian eo hẹp, không có thời gian nói lung tung với cậu, đi thôi, đi thôi.
Dứt lời, thân thể nhoáng lên, chậm rãi thăng lên giữa không trung.
– Tiền bối, tiền bối còn chưa đáp ứng nguyện vọng nào của ta!
Trình Tiểu Cửu khẩn trương, chạy nhanh tới níu áo choàng của lão hán, ngón tay đột nhiên truyền đến cơn đau, hắn giật mình mở to mắt, trước mặt không thấy Hoàng Hà lão long gì đó đâu, chỉ có bình thuốc đang réo sôi, còn hắn chẳng biết tự lúc nào đưa tay vào trong nước thuốc, ngón tay bị bỏng đỏ rực như con cua luộc chín.
– Ái!
Hắn cúi đầu kêu lên, ôm ngón tay, nhảy lung tung ở trong sân. Mặt trời đã lặn, trong viện đã tối đen, vắng lặng, ánh đèn le lói trong phòng tranh cũ nát khẽ rung động.
Chuyện vừa rồi là mộng? Hay là thật? Trình Tiểu Cửu ôm ngón tay, đâu còn tâm tư để tìm hiểu nữa!