Khai Quốc Công Tặc

Quyển 1 - Chương 25: Oanh Kha (2)


Trình Tiểu Cửu đắc ý cười cười, tiếp tục dẫn theo Vương Nhị Mao len vào trong đoàn người, hai người bọn hắn vừa mới sáng sớm đã đi ứng mộ ngay, nhưng vẫn rơi vào phía sau mọi người. ũng may quan sai của nha môn còn chưa tới, nên đoàn người vẫn đang hỗn loạn, bọn họ có cơ hội lẻn về đằng trước.

Sân nha môn trước nay rộng rãi nay đã chật ních tráng hán tới ứng mộ. Năm nay kiếm việc không dễ dàng, cho nên đoàn người chủ động bỏ qua sự phiêu lưu khi làm hương dũng, về phần nghe tới Trương Kim Xưng ăn thịt người trong truyền thuyết, chắc chắn cũng không đáng sợ bằng cái đói. Chí ít trước khi Trương Kim Xưng tới, những người được làm hương dũng vẫn có cơ hội được vài ngay ăn no bụng.

Những người đến ứng mộ đầy náo nhiệt nhưng cửa nha môn vẫn không có chút động tĩnh nào truyền ra ngoài. Tờ giấy bố cáo mộ binh được dán tại vách tường trên cửa ngách, bị sánh mặt trời chiếu vào đến lóa mắt.

– Các ngươi nói xem, Lâm lão gia có phải sẽ không đến đó chứ.

Bị ánh mặt trời chói chang chiếu vào choáng váng hoa mắt, một gã tráng hán khàn giọng hỏi đồng bạn.

– Vậy ngươi còn không nhanh đi nơi khác tìm việc đi.

Chung quanh lập tức rất nhiều “lời khuyên” liên tiếp.

– Trở về đi, Dư lão tứ, đến bến tàu không chừng hôm nay kiếm được đấy

– Đúng vậy, Tứ gia, ta thấy Lý thúc môi giới trong thành tìm ngươi đấy.

– Tới địa ngục đi, muốn gạt ta à, để các ngươi có thể tranh thủ được chút ít à, không có cửa đâu.

Tráng hán tên là Dư lão tứ hất tay áo, cười ha hả đáp lại:

– Ai có thể ăn được chén cơm, người đó phải dựa vào bản lĩnh thật sự. Muốn Dư lão tứ ta nhường ư, muốn ta đồng ý ư, phải coi nắm đấm của ta có đồng ý không đã.

– Ừ, tứ ca giỏi võ, nói không chừng sau này sẽ trở thành đại tướng quân.

Mọi người đang buồn chán, liền lấy Dư lão tứ ra trêu đùa.

– Nếu như thật sự có bản lĩnh làm tướng quân, thì đã sơm đi ứng mộ Kiêu Quả rồi. Ha hả.

Dư lão tứ cũng không tức giận đám người kia, vỗ vỗ trán, vừa cười vừa nói:

– Ta bản lĩnh như nào, ta hiểu rất rõ. Làm một hương dũng, có thể kiếm được ba đấu gạo, ai cho ta ăn no, ta làm việc cho người đó. Dù gì cũng là dốc sức, nào có để tâm làm chuyện gì.

– Tứ ca nói rất hay.

Chúng tráng hán vừa nói vừa cười, mọi người cũng nghị luận xem có khả năng đãi ngộ được tiền không, số lượng ba đấu gạo không nhiều lắm, cũng đủ nuôi bốn năm nhân khẩu chứ mấy. Huyện lão thái gia luôn luôn dùng cách cai trị vô vi, đến huyện Quán Đào nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa hề làm bất cứ việc gì, vì sao lúc này đột nhiên nảy sinh hùng tâm, muốn bảo vệ huyện chứ?

Từng câu nói qua lại đã tạm thời quên đi cảm giác đói bụng và ánh nắng gay gắt trên đầu, mọi người chờ đợi hai canh giờ, lúc mặt trời lên tới đỉnh đầu thì cửa nha môn rộng uy nghiêm rốt cuộc đã có động tĩnh, theo tiếng chiêng la kêu chói tai “đang đang đang đang”, vài tên Bang nhàn cầm trong tay roi dài hùng hổ vọt ra.

– Tránh ra, tránh ra!

Trình Tiểu Cửu thấy những người này uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, múa trường tiên, xông vào chúng tráng hán như chỗ không người. Những tráng hán đến mộ binh bị bức lui vài chục bước, đám Bang nhàn kia mới quay lại bậc nha môn, quát lớn:

– Tuyền lệnh của Huyện tôn Lâm Lão, phàm là người đến đây mộ binh, thế gia phải trong sạch, tính cách phải chính trực, có công văn đảm bảo, ngoài ra ai bị tàn tật không lấy, ý chí không kiên định không lấy, thể lực không đủ không lấy, các ngươi nghe rõ chưa?

– Nghe rõ rồi.

Mọi người đã bị phơi nắng đến đầu choáng váng hoa mắt, chỉ ước chiêu mộ thực hiện ngay lập tức, nên đồng loạt đáp lời.

Tưởng lão gia mỉm cười gật đầu, ánh mắt chậm rãi lướt qua đám đông. Có thể nhận ra gã rất thích cảm giác đứng trên mọi người, say sưa nhìn một hồi, lại gào lên:

– Lâm huyện tôn có lệnh, toàn bộ tráng hán mộ binh lập tức đến trước sàn thi đấu báo danh, chọn những người ưu tú, sau đó là thi khảo hạch.

“Ầm”

Đoàn người lập tức xôn xao.

– Sàn đấu cách nơi này hơn ba dặm, Tưởng lão gia?

Có người như không tin vào lỗ tai mình, lên tiếng hỏi lại, quay đầu nhìn đồng bạn đang dạng hai chân, từ lâu đã cố gắng dùng đai lưng buộc chặt bụng, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về phía sàn đấu hướng đông bắc Thành.

– Ngại xa thì về nhà đi. Một lũ chết bầm!

Cung thủ họ Tưởng hung hãn đáp lại, ngẩng lên thấy mọi người đã chạy đi hết, liền nhổ một bãi nước bọt xuống đất, vẻ mặt khinh miệt:

– Đúng là một đám chết bầm, vội vàng đi chịu chết, hắc hắc, xem các ngươi có được ăn no không, có làm ra trò trống gì không.

Mắng xong rồi, gã lại phân phó một tên Bang nhàn dắt ra một bảo mã lương câu, trèo lên chậm rãi đi đến đó xem náo nhiệt.

Chủ ý chiêu mộ hương dũng này vốn là xuất phát từ sư phụ Quách bộ đầu của gã, cho nên tình hình cụ thể thế nào Cung thủ Tưởng biết rất rõ, bề ngoài thì đưa ra điều kiện tuyển chọn cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng trên thực tế, hễ là người đầu tiên đến ứng mộ thì nha môn sẽ chiếu cố thu nhận toàn bộ.

Lúc này Huyện lệnh huyện Quán Đào Lâm Đức Ân chỉ sợ ít người đi lính, chứ không sợ nhiều người lĩnh gạo. Tuy rằng lão hứa một tháng sẽ trả cho mỗi hương dũng ba đấu gạo, nhưng Cung thủ Tưởng biết, người ăn xong ba đấu gạo này tuyệt đối sẽ không được vượt quá một nửa, mà người chết oan theo lệ thường sẽ không được trợ cấp.Trong biển thông báo chiêu mộ hương dũng cũng đã nói rõ ràng, bảo vệ quê nhà, là trách nhiệm của mọi người, ăn lương đi lính, toàn bộ đều là tự nguyện.

Chẳng những như vậy, Cung thủ Tưởng còn biết, năm ngày trước, cũng chính là ngày thứ hai khi mà tường thành bị Thiên lôi đánh sụp đổ, Giả bộ đầu võ nghệ cao nhất trong nha môn đi trêu chọc con gái nhà lành ở ngoài cửa thành, chẳng những không có kết quả, mà còn bị đánh cho hộc máu mồm. Người đả thương y nghe nói là hai người, một lão giả đã gần năm mươi tuổi và cô gái vào thành bán thuốc, mà cô gái kia thì xinh đẹp tươi tắn như đóa bách hợp.

Hơn mười Cung thủ, Bang nhàn, Lao tử nghe tin, lập tức hô hào cùng đi báo thù cho Giả bộ đầu, mọi người ỷ vào người đông thế mạnh đuổi theo ra ngoài thành hai dặm, kết quả tại sườn núi Bạch Mã thành Đông đã bị cô gái bán thuốc kia tay không đánh cho toàn bộ chạy trối chết. Cũng may sườn núi Bạch Mã cách cửa thành khá gần, cô gái bán thuốc kia không dám ra tay quá nặng, cho nên chúng Bang nhàn mới nhặt được cái mạng trở về. Sau khi trở về đã phát lệnh quan phủ truy nã, công bố bách tính, cô gái kia không phải là người bán thuốc bình thường, mà đó chính là Ngọc Diện La Sát Đỗ Quyên, con gái của Tam đương gia Đỗ Ba Lạt dưới trướng cự khấu Trương Kim Xưng.

– Một lũ chết bầm.

Nghĩ nguyên nhân mộ binh, Cung thủ Tưởng lần thứ hai thóa mạ. Năm ngày trước, người ta đã tới huyện Quán Đào thăm dò thực hư rồi, nếu lần sau Đỗ thị lại tới Quán Đào nữa, mà một huyện nhỏ trước mắt nhìn như yên bình này, có thể thoát được số phận thi hoành khắp nơi, máu chảy thành sông không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận