Khế Ước Nhân Duyên

Chương 28


Một giấc ngủ thật sâu mà lâu rồi Nguyệt Cung Sương mới trải qua, không biết có phải do hôm qua mệt mỏi quá không?

Sáng nay cứ theo thường lệ, đồng hồ sinh học của nàng khởi động, đúng giờ luyện kiếm, nàng mở mắt. Rõ ràng mình đang bị vòng tay người kia trói chặt, còn bị Minh Thần Duệ rút mặt vào cổ, chiếm tiện nghi của nàng.

Dường như Minh Thần Duệ mơ hồ tỉnh dậy, chưa kịp phản ứng thì nghe hương thơm quanh quẩn, cứ theo bản năng hôn vào má Nguyệt Cung Sương, sau đó nói mê rồi ngủ tiếp:

“Đừng luyện kiếm, ngủ thêm chút nữa”

Nguyệt Cung Sương nghe vậy, bản thân lại muốn lười thêm một chút trong sự ấm áp này, và rồi, mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Dường như thời gian ngủ đêm qua đến sáng nay đã bù đắp cho Nguyệt Cung Sương bao lâu nay không biết ngủ nướng là gì?

Mở mắt ra thì gương mặt đối phương phóng đại, cười rất tươi.

Nghi ngờ nụ cười kia, Nguyệt Cung Sương nhanh trí kéo chăn đắp kín cổ, thì ra áo ngủ của nàng bị trễ vai.

“”Haha””

Nhìn hành động này Minh Thần Duệ không nhịn được cười lớn, sau đó rời giường mặt y phục của mình, không quên nhẹ giọng với nữ nhân trên giường:

“Ta đợi nàng dùng bữa sáng””

Nhìn Minh Thần Duệ bóng lưng khuất sau cửa, Nguyệt Cung Sương cũng nhanh chóng vệ sinh buổi sáng. Trời ơi, nàng thật không biết nói gì với cảnh tượng ban nãy.

Đối với Minh Thần Duệ, việc dùng bữa sáng ở nơi này thật nhàm chán vô cùng, cảnh sắc buổi sáng thì thật tuyệt, nghe tiếng nước chảy róc rách, tiếng chim hót ríu rít trên tán cây, không khí thì trong lành se lạnh. Chỉ duy nhất bên cạnh nữ nhân mặt lạnh, đẹp thì có đẹp, nhưng rất khó mà chạm đến.

Có vẻ hai lão nhân gia nhà họ Nguyệt hoàn toàn yên tâm giao nữ nhi của họ cho Minh Thần Duệ. Cứ ăn sáng xong lại cùng nhau bắt xe đi dạo phố, có khi thì vào Hoàng cung, đi thì khoảng vài ngày mới hồi phủ.

Ở cái thời cổ đại này, Minh Thần Duệ thật không biết tính ngày tháng thế nào, chỉ có biết sáng – trưa – tối lại sáng. Cho nên cứ ăn xong thì Minh Thần Duệ chủ động chia tay Nguyệt Cung Sương rời phủ.

Mà Nguyệt Cung Sương không có lí do gì để giữ chân Minh Thần Duệ, đang trầm tư thì nghe giọng nói quen thuộc:

“Cung Sương tỉ đang suy nghĩ về chuyện gì mà mụi đứng đây lâu rồi vẫn không phát hiện?”

Nguyệt Cung Sương nhận ra giọng nói ngọt ngào, liền hơi khom người hành lễ theo nghĩa.

“Gặp qua Vân Hy công chúa”

“Mụi đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa chúng ta không cần câu nệ lễ tiết mà””. Vừa nói Vân Hy vừa nâng Nguyệt Cung Sương đứng dậy.

Hai người đã lâu không gặp, cho nên ý tưởng nhỏ gặp nhau, đó là so tài kỳ nghệ….

Nói về Minh Thần Duệ, rời Nguyệt Phủ liền một bước đến Nguyệt tưởu lâu. Đứng trên lầu 3 nhìn tứ phương, cũng không xoay lại mà hỏi rằng:

“Từ Thúc nhìn hướng Đông, kề bên Ngưng Lâu tưởu, đối diện chúng ta chưa đến nữa dặm, đó là khuôn viên nhà ai?”

“Nguyệt Từ là lão bản quản lý ở Nguyệt Tưởu lâu, được Nguyệt Cung Sương đặc biệt tin tưởng, cuối người cung kính”

“Hồi cô gia, Khuôn viên mà cô gia vừa nói của của một gia đình thương nhân lớn tuổi, họ muốn về quê yên bình để an hưởng tuổi già nên cũng không thường xuyên lui tới”

“Nếu đã vậy, chúng ta có thể mua lại không? Giá cả có thể thương lượng”

“Hồi cô gia, việc này không khó, trước đây quản gia của họ cũng thường lui tới đây, cũng xem như có chút quen biết”

Minh Thần Duệ gật đầu hài lòng. “Đa tạ Từ thúc”

Nguyệt Từ lui ra đi làm nhiệm vụ, lòng không khỏi một trận ấm áp. Thật mừng cho Tiểu thư có thể gả cho một người lễ độ, nho nhã, điều đáng nói là luôn tôn trọng bọn họ, không bao giờ xem bọn họ là thân phận nô bọc.

Một đống kế hoạch xoay chuyển trong đầu Minh Thần Duệ, liền vào căn phòng của Nguyệt Cung Sương, ngồi vào bàn cặm cụi viết.

Quên nói, Minh THần Duệ đã nhờ người chế tác cây bút tương tự ở hiện đại, mặc dù không nói là nhỏ gọn và tiện lợi, nhưng cũng coi như là tốt nhất lúc bấy giờ, ngòi bút chỉ có viết được mấy chữ là phải chấm mực. Nhưng vẫn tốt hơn bút lông. Viết hao mực, tốn giấy.

Đến giờ dùng thiện, Minh Thần Duệ cũng ăn qua loa một chén súp rồi lại tiếp tục, bản thân tự hiểu cần thời gian rất ngắn để làm việc này.

– —–

Minh Thần Duệ nào hay vẻ mặt nghiêm túc, và say mê với công việc được Ngưng Tịnh Hương thu vào tầm mắt.

– —

Trên bàn cờ, vẫn chưa phân thắng bại. Nguyệt Cung Sương vừa đặt quân trắng xuống, dứt khoát.

“Vân Hy mụi cần tập trung”

Vân Hy hai tay chống cằm, giọng nói lười biếng.

“Mụi đến đây cả buổi vẫn không thấy tỉ phu”

“Vân Hy là có việc tìm Thần Duệ chứ không phải đến thăm ta đây?”

“Một công đôi việc mà, mụi chỉ là không thấy nên mới hỏi”

Nguyệt Cung Sương mỉm cười, vẫn chăm chú nhìn vào bàn cờ, nhưng trong lòng có chút không vui.

“Tướng công ra ngoài có việc”

Nguyệt Cung Sương cố ý nhấn mạnh vào hai chữ Tướng Công. Bản năng phụ nữ là vậy, của mình chính là của mình, người khác đừng mong tơ tưởng.

– —–

Nguyệt tưởu lâu

Minh Thần Duệ ngẩng đầu đã xế chiều, mặt trời đã xuống gần đỉnh của tòa Ngưng Lâu tưởu phía đối diện.

Cẩn thận cất bút và sổ vào ngực áo, đóng cửa sổ phòng và rời khỏi.

Nhìn thấy quán cũng lác đác, không gọi là đông khách, chủ động lên tiếng:

“Mọi người làm việc vất vả rồi, ta đi trước đây”. Cùng động tác vẫy tay chào.

Mọi người đồng thời khom người, đồng thanh “cô gia đi thong thả”.

– —

Đường phố kinh thành thật nhộn nhịp, cũng không khác gì ở hiện đại, cứ lên đèn là mọi người lại đổ ra đường, tiếng rao bán hàng, tiếng cười đùa giỡn xem ra cũng vừa yên bình, vừa nhộn nhịp.

Minh Thần Duệ đã tìm được phương hướng hồi gia, nhưng mà:

“Thật trùng hợp lại gặp Minh công tử, không bằng chúng ta cùng đi dạo một đoạn?”

Minh Thần Duệ tất nhiên không phải kẻ khờ, làm gì có chuyện trùng hợp ở đây, đứng hình vài giây, cả ngày không gặp được Nguyệt Cung Sương, giờ chỉ muốn phi ngay về thôi.

– ——-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận