Sau ngày đoạn tuyệt cùng Diệp Khả Nhi, Tần Hạ Hạ lau vào công việc. Cô dành mọi thời gian để làm việc, không dể bản thân có thời gian rảnh.
Tần Tâm nhìn ra sự khác thường của Tần Hạ Hạ. Nàng ta khuyên bảo Tần Hạ Hạ nhưng căn bản không khuyên được gì, đành đến tìm Tần Hạ Nhiên. Nhưng là…Tần Hạ Nhiên cũng đang trong tình trạng như thế, chẳng khác Tần Hạ Hạ là bao. Tỷ muội nhà này khi thất tình chính là ngược đãi bản thân như vậy a. Tần Tâm thở dài lắc đầu rời khỏi Tần thị.
Về phần Diệp Khả Nhi, ngày đó trở về cô hối hận không thôi. Một người thông minh như cô thế nhưng lại bị sự tức giận, ghen tị che mờ mắt. Nếu cẩn thận suy xét lại sẽ thấy mọi chuyện dường như quá mức trùng hợp. Nhớ đến bức thư cùng nụ cười đắc ý của nữ nhân kia, Diệp Khả Nhi nhíu mày, gọi người điều tra về nữ nhân kia.
Nhưng Diệp Khả Nhi còn chưa nhận được kết quả thì tập đoàn X bên Singapo xãy ra vấn đề, cô phải cùng Diệp ba trở lại Singapo xữ lý.
Khi Diệp Khả Nhi trở về thành phố B đã là chuyện của hai tuần sau.
Diệp Khả Nhi siết chặt tài liệu trên tay. Cô thế mà lại bị nữ nhân tên Trần Dư kia tính kế. Buông xuống tài liệu, cầm điện thoại. Trên màn hình hiển thị ” Sói xám “, do dự cả buổi Diệp Khả Nhi thở dài buông điện thoại.
Cô đã hiểu lầm Tần Hạ Hạ, đã dùng lời lẽ không hay với nàng. Bây giờ xin lỗi thì có còn kịp hay không?
Diệp Khả Nhi dự định tìm Diệp Khả Thư tâm sự nhưng nhớ đến tình hình của tỷ tỷ hiện tại nên đành dẹp bỏ ý định này. Cuối cùng cô đến bệnh viện tìm Trình Dịch Ân.
Diệp Khả Nhi ngây người tại phòng viện trưởng của Trình Dịch Ân nửa ngày mới đem mọi chuyện kể lại cho Trình Dịch Ân.
Nghe xong Trình Dịch Ân lắc đầu
” Rỏ ràng em rất để tâm đến Hạ Hạ. Nếu không cũng không tức giận như vậy.”
Diệp Khả Nhi im lặng, cô không phủ nhận rằng bản thân đã thích Tần Hạ Hạ.
Thấy Diệp Khả Nhi im lặng, Trình Dịch Ân lại lên tiếng
” Đi tìm Hạ Hạ đi.”
” Nhưng…” Diệp Khả Nhi do dự
” Đi tìm và nói nàng biết em thích nàng. Đừng để bản thân phải hối hận.”
Diệp Khả Nhi mím môi gật đầu. Cô đứng dậy, cô muốn đi tìm Tần Hạ Hạ ngay bây giờ. Trình Dịch Ân cũng đứng lên tiễn cô.
Khi hai người đi đến đại sãnh thì Diệp Khả Nhi ngây người ngay tại chỗ. Người cô muốn đi tìm đang ở đây, nhưng nàng nằm bất động, hai mắt nhắm nghiềm, hơi thở yếu ớt, chiếc váy trên người thấm đẫm máu.
Trình Dịch Ân phản ứng nhanh hơn Diệp Khả Nhi, nàng bước đến hỏi Tần Tâm đang chạy theo xe đẫy
” Xãy ra chuyện gì?”
” Hạ Hạ bị người của Trần gia tấn công.”
Trình Dịch Ân gật đầu xem như đã hiểu, nàng chạy theo xe đẫy lại nghe Tần Tâm nói
” Trình tỷ, tỷ đừng nói chuyện này với Nhiên tỷ. Hạ Hạ không muốn Nhiên tỷ phải lo lắng.”
Trình Dịch Ân cũng không quay đầu, chỉ hô được, liền gấp rút đi vào phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tần Tâm ngồi đối diện Diệp Khả Nhi, cả hai đều trầm mặc.
Một lúc sau điện thoại của Tần Tâm vang lên, nàng ta bắt máy, trong lúc nói chuyện thoáng nhìn qua Diệp Khả Nhi. Đợi Tần Tâm tắt di động, Diệp Khả Nhi lên tiếng hỏi
” Hạ Hạ bị người của Trần gia tấn công?”
Tần Tâm biết tình cảm giửa Tần Hạ Hạ và Diệp Khả Nhi, nàng ta không có ý định giấu Diệp Khả Nhi nên gật đầu
” Ân”
” Cô định xử lý thế nào?”
” Hiện tại vẫn chưa bắt được hung thủ, người của tôi vẫn đang truy lùng hắn. Tôi nghĩ chuyện này Trần Dư không thoát khỏi liên quan.”
Diệp Khả Nhi chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Không lâu sau phòng cấp cứu mở ra. Trình Dịch Ân đi ra
” Cũng may là vết thương không sâu. Chỉ cần tịnh dưởng vài ngày sẽ nhanh chóng khỏe lại.”
Tần Tâm thở phào nhẹ nhỏm. Tảng đá treo trong lòng Diệp Khả Nhi cũng rơi xuống.
Lúc nhìn thấy Tần Hạ Hạ một thân đầy máu, tim Diệp Khả Nhi như ngưng đập. Cũng từ một khắc ấy Diệp Khả Nhi liền biết Tần Hạ Hạ rất quan trọng với cô. So với trong tưởng tượng thì Tần Hạ Hạ còn quan trọng hơn gấp trăm ngàn lần.
Tần Hạ Hạ được chuyển đến phòng bệnh. Trình Dịch Ân và Tần Tâm lặng lẽ bước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Diệp Khả Nhi và Tần Hạ Hạ. Diệp Khả Nhi đứng đó, im lặng quan sát người đang nằm bất động trên giường bệnh. Cô đưa tay nhẹ vuốt ve khuôn mặt Tần Hạ Hạ, nàng đã gầy đi rất nhiều. Diệp Khả Nhi càng nhìn càng chua xót sóng mũi, càng tự trách bản thân. Nếu cô bình tĩnh hơn thì có lẽ bây giờ Tần Hạ Hạ vẫn vui vẻ, cười đùa bên cạnh cô.
Đặt lên trán Tần Hạ Hạ một nụ hôn, Diệp Khả Nhi xoay người ra ngoài. Cô sẽ không để những kẻ thương tổn Tần Hạ Hạ được sống yên. Hạ Hạ, chờ tôi. Tôi nhất định sẽ lại đến tìm chị.
—–
Tần Hạ Hạ nằm mơ, trong giấc mơ nàng thấy Diệp Khả Nhi mỉm cười, ôn nhu nhìn nàng. Nhưng khi nàng tỉnh lại bên cạnh chỉ có Tần Tâm. Ánh mắt Tần Hạ Hạ mất mát, nàng cười khổ. Diệp Khả Nhi ôn nhu với nàng quả thật chỉ có trong mơ mà thôi.
Tỉnh lại không bao lâu Tần Hạ Hạ lại muốn xuất viện. Do vết thương không nghiêm trọng lắm nên Trình Dịch Ân để nàng xuất viện, về nhà tịnh dưỡng.
Tần Hạ Hạ không trở về Tần gia mà nói Tần Tâm đưa nàng đến căn hộ gần Tân Diệp. Nàng cũng không cho Tần Tâm ở lại chăm sóc. Tần Tâm âm thầm lắc đầu, Tần Hạ Hạ quá cứng đầu, chỉ có một người mới trị được nàng thôi.
Sau khi Tần Tâm rời đi, Tần Hạ Hạ vào phòng ngủ. Nàng nhớ nơi này đã được Diệp Khả Nhi nằm qua, cũng tại nơi này Diệp Khả Nhi đã chăm sóc nàng lúc nàng ốm. Tần Hạ Hạ thở dài, nằm lên chiếc giường rộng lớn, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, đến khi cảm nhận được có người ôn nhu vuốt ve mặt mình, Tần Hạ Hạ mới khó khăn mở mắt.
Trước mắt là cảnh tượng quen thuộc, Diệp Khả Nhi ôn nhu nhìn nàng, tay còn đang nhẹ vuốt gò má nàng. Tần Hạ Hạ mỉm cười nắm lấy bàn tay đang vuốt ve gương mặt mình, nàng ngồi dậy kéo Diệp Khả Nhi lại gần hơn, ôm chặt lấy cô.
Diệp Khả Nhi không né tránh, cô phối hợp dựa vào lòng Tần Hạ Hạ. Qua một lúc, Tần Hạ Hạ nâng gương mặt đang nằm trong lòng lên, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Tần Hạ Hạ nhắm mắt, chiếc lưỡi bắt đầu cạy mở khớp hàm của Diệp Khả Nhi. Nếu Diệp Khả Nhi trong giấc mơ không từ chối nàng, vậy nàng muốn nhiều hơn nữa.
Môi lưỡi giao triền, một lúc sau không thở được nữa Tần Hạ Hạ mới luyến tiếc buông Diệp Khả Nhi ra, trán nàng tựa vào trán cô, nĩ non
” Cảm giác trong mơ thật tốt, tôi thật muốn ở mãi trong giấc mơ này a.”
Diệp Khả Nhi cười khẽ, nhẹ giọng hỏi
” Chị hay mơ thấy tôi sao?”
” Ân. Những giấc mơ của tôi tất cả đều là em.”
Nghe được lời nói chân thành kia, tâm Diệp Khả Nhi như được rót mật.
Lúc chiều nay khi cô trở lại bệnh viện thì Tần Hạ Hạ đã xuất viện. Diệp Khả Nhi không biết Tần Hạ Hạ có trở về Tần gia hay không. Nhưng linh cảm mách bảo cô Tần Hạ Hạ nhất định sẽ trở lại căn hộ này.
May mắn lần trước cô đem chìa khóa nhà Tần Hạ Hạ sao ra một chiếc, nên dể dàng vào được. Đi đến phòng ngủ thấy Tần Hạ Hạ đang ngủ say, cô luyến tiếc đánh thức nàng, nên chỉ lẳng lặng ngắm nhìn nàng.
Không ngờ Tần Hạ Hạ vừa tỉnh đã hôn cô, càng không ngờ chính là Tần Hạ Hạ nghĩ nàng đang nằm mơ. Diệp Khả Nhi khẽ cười, trở người một chút liền dể dàng đem Tần Hạ Hạ đặt dưới thân.
Diệp Khả Nhi ôn nhu hôn lên trán, lên mắt rồi đến xương quay xanh của Tần Hạ Hạ. Tay nhẹ cô kéo dây buộc áo ngủ, cảnh xuân bên trong liền hiện ra trước mắt.
Tần Hạ Hạ chỉ mặc áo ngủ, vì vết thương ở bụng nên khi ở nhà nàng không mặc nội y. Diệp Khả Nhi ánh mắt dừng lại nơi vết thương được băng lại của Tần Hạ Hạ, ánh mắt toàn bộ đều là đau lòng.
Diệp Khả Nhi cuối người, cách một lớp băng gạt nhẹ hôn lên vết thương của Tần Hạ Hạ. Sau đó di chuyển, lại hôn lên xương quay xanh của nàng, giọng nói cô nhẹ nhàng vang lên, trong mắt đều là tiếu ý
” Trong mơ tôi có làm thế này với chị không?”
Tần Hạ Hạ đỏ mặt, cắn cắn môi lắc đầu.
Diệp Khả Nhi đưa tay xoa xoa môi nàng, cẩn thận hỏi
” Hạ Hạ, chị có chán ghét tôi không?”
” Không có.”
” Nhưng là tôi đã hiểu lầm, còn nặng lời với chị a.”
Tần Hạ Hạ không đáp, nàng đưa tay ôm lấy ót Diệp Khả Nhi, kéo cô xuống, hôn cô thật sâu. Tần Hạ Hạ nàng làm sao có khả năng chán ghét Diệp Khả Nhi đây?
Nụ hôn sâu làm bầu không khí trở nên nóng hơn. Tay Diệp Khả Nhi chạy loạn trên người Tần Hạ Hạ, cuối cùng dừng lại tại khỏa mềm mại.
Tách khỏi môi Tần Hạ Hạ, Diệp Khả Nhi hôn lên một bên mềm mại, lâu lâu lại cắn cắn. Tần Hạ Hạ hai mắt nhắm nghiềm, tay ôm lấy đầu Diệp Khả Nhi.
Tần Hạ Hạ khẽ ưm một tiếng, cảm giác phần bụng dưới có một dòng nước ấm nóng tuông trào. Diệp Khả Nhi khẽ cười, cô rất dể dàng gợi lên ham muốn trên cơ thể của Tần Hạ Hạ.
Diệp Khả Nhi từ từ di chuyển xuống, tại nơi tư mật kia hôn lên, ôn nhu chăm sóc nụ hoa xinh đẹp kia. Ngón tay của Diệp Khả Nhi trượt vào trong thân thể Tần Hạ Hạ, nơi ấy cực kỳ ẩm ướt nên ngón tay cô dể dàng hoạt động. Tần Hạ Hạ cong người phối hợp với từng động tác của Diệp Khả Nhi. Tại lúc ngón tay thứ hai của Diệp Khả Nhi đi vào, khoát cảm ập đến toàn thân, tiếng rêи ɾỉ của Tần Hạ Hạ càng lớn hơn. Diệp Khả Nhi tăng nhanh tốc độ, hai ngón tay liên tục ra vào nơi tư mật, thẳng đến khi Tần Hạ Hạ lớn tiếng gọi tên cô, nơi tư mật co rút kịch liệt, thân thể mềm nhũn xuống, ngón tay cô mới dừng lại.
Diệp Khả Nhi nhẹ nhàng rút tay ra, ôm lấy thân thể đang run rẩy của Tần Hạ Hạ.
Tần Hạ Hạ nép vào lòng Diệp Khả Nhi, giọng nói khàn khàn
” Tiểu Nhi, tôi yêu em.”
Diệp Khả Nhi tìm tư thế thoải mái, tránh chạm vào vết thương của Tần Hạ Hạ. Tay cô nhẹ vỗ về lưng nàng, giọng nói đầy sủng nịnh
” Mệt mõi thì ngủ đi. Đừng lo lắm, tôi luôn ở đây.”
Thật lâu sau nghe tiếng hít thở đều đều của Tần Hạ Hạ, khóe môi Diệp Khả Nhi cong lên, tiến vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Diệp Khả Nhi cảm giác trong lòng một mảng ẩm ướt, cô nhíu mày, nâng mặt Tần Hạ Hạ lên.
Diệp Khả Nhi đưa tay lau gương mặt đầy nước mắt của Tần Hạ Hạ. Cô hôn lên mắt nàng, nhẹ giọng hỏi
” Chị hối hận sao?”
” Không hối hận.”
” Vậy tại sao lại khóc?”
” Tôi hạnh phúc a.”
” Hạnh phúc thì nên cười nha.”
Tần Hạ Hạ mỉm cười nắm lấy tay Diệp Khả Nhi, mười ngón tương khấu
” Tiểu Nhi, em chính là người tôi nguyện dùng cả sinh mệnh để yêu thương. Thật may mắn vì đây không phải giấc mơ.”
Diệp Khả Nhi siết chặt tay Tần Hạ Hạ hơn
” Hạ Hạ, từ nay chị không cần phải mơ nữa. Vì sau này mỗi một ngày tôi đều cùng chị ăn, cùng chị ngủ. Chấp tay cùng giai lão.”
Tần Hạ Hạ mỉm cười, trong mắt đều là hạnh phúc
” Sau này tôi muốn nấu cho em thật nhiều món ngon.”
” Được. Chị nấu tôi đều ăn.”
” Mỗi ngày đều cùng em đi làm.”
” Được.”
” Chúng ta sẽ sinh thật nhiều hài tử.”
” Được. Đều nghe chị.”
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào gương mặt hạnh phúc của Tần Hạ Hạ và Diệp Khả Nhi, căn phòng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
————– TOÀN VĂN HOÀN ————
————
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã theo tới đây. Cúi người cảm ơn ngàn lần.