Không biết mốc thời gian chuẩn của thế giới này là đâu, nhưng bọn nó sẽ đoán đại khái, sau đó là tự chỉnh đồng hồ cho cả team luân hồi 013 đều có một mốc thời gian như nhau.
Bây giờ là khoảng 6 giờ tối. Ngày hè dài dằng dặc nên mặc cho những tia nắng đã không thể chiếu xuống mặt đất này thì sắc trời vẫn còn trong sáng lắm. Thời điểm này trong năm thì phải quá bảy giờ mới được coi như là tối. Tiểu đội luân hồi vẫn còn mỗi đứa một nơi, nhưng không sao, vẫn còn một chút thời gian cho bọn nó kịp tập hợp, cùng nghênh đón đêm đầu tiên ở thế giới này.
Gần mười hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, coi như là tương đối vui vẻ thoải mái, đúng với những dự liệu ban đầu. Duy có một chút ngoài ý muốn là bị dịch chuyển ngẫu nhiên, tiểu đội bị xé lẻ hết ra cả. Nhưng cũng không sao, càng có cơ hội cho mỗi đứa làm quen với năng lực bản thân và tích lũy kinh nghiệm thực chiến cho riêng mình.
Đáng mừng nhất là hệ thống Kho Dữ Liệu vẫn còn duy trì tính điểm tích lũy cho nơi đây. Giết một con zombie thường cũng được 1 điểm. Thành công hạ mấy con tiến hóa thì điểm thưởng còn được đội lên cao hơn. Thế là, với sức mạnh vượt trội hẳn nhân loại của mình, bọn nó cảm thấy kiếm được điểm thưởng chưa bao giờ dễ dàng đến thế. Đây chính là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến việc bọn nó chậm trễ không chịu tập hợp lại ngay lập tức. Chứ thực ra thì khoảng cách của mỗi đứa với nhau cũng không quá lớn. Tám chiếc xe cơ giới trang bị từ trước chuyến phưu lưu cũng không phải để chơi, cần thiết lôi ra chạy, khoảng cách trên dưới mười cây số thì thời gian tốn mấy hồi. Chỉ là, bản đồ trước kẻ địch mạnh quá, bọn nó không kiếm được bao nhiêu. Thế nên bây giờ, đứa nào đứa nấy đều cố “farm” thêm một chút, nỗ lực cải thiện cái tình hình kinh tế eo hẹp của gia đình.
Đây quả là một cơ hội cày điểm thưởng hiếm có mà. Thực sự là sẽ không thể có một bản đồ đi theo nhiệm vụ chính nào có thể dễ dàng đến vậy. Mới có chẵn một ngày, một phần sáu thời gian của chuyến phưu lưu nhưng đứa nào cũng có thu hoạch. Ít như cô bé Linh cũng được trên 30 điểm, La La với thằng Văn không trực tiếp chiến đấu nhưng những con quái do Sognare và Si Na tiêu diệt lại được tính vào phần thành tích của hai đứa này. Càng không phải nói đến Thủy đã tích được nhiều vài trăm điểm, và thành tích của tên Du mặt lạnh có lẽ cũng chẳng kém nhiều… Tạm không đề cập đến hai thằng Minh, Thi đã chạy ra khỏi bản đồ và thằng Nam điên vẫn bặt vô âm tín.
Thời gian đã tương đối muộn, bọn nó đã bắt đầu thôi “farm” quái mà tập trung cho việc di chuyển hơn. Dù sao thì ban đêm cũng không giống như ban ngày. Bọn nó cảm thấy cứ tụ tập với nhau vào một chỗ để cùng phòng thủ là tốt nhất.
Theo nhịp độ chiến đấu giảm đi, bọn nó thừa ra nhiều thời gian hơn, thế là tín hiệu trong kênh liên lạc bỗng nhiên mạnh hẳn. Bọn nó hỏi thăm tình trạng của nhau, trao đổi chút tình báo, thuận tiện thì tán gẫu vu vơ, và chủ để đang được quan tâm nhất tất nhiên là cô bé gái mới được Lan cứu kia rồi.
– Hồ Ly Nhỏ, ngươi đừng đi chuyển nữa. Lập tức xây dựng vòng cảnh giới cơ sở, sử dụng luôn ngôi nhà đó để thiết lập cứ điểm tạm thời… – Trong trường hợp cả hai thằng Minh, Thi đều không liên lạc được thì thằng nhóc Văn vẫn tương đối có quyền phát biểu. Thậm chí lúc bình thường hai thằng thủ lĩnh đó cũng hay xin ý kiến của tên “Nhân Thần” này – …Cũng tiện tay dọn dẹp một chút xung quanh đi. Nếu ta nhớ không nhầm thì trong cái ba lô không gian của ngươi còn được trang bị nguyên cả một quy trình che dấu mùi vị hóa học. Thứ đó sẽ giúp cho chúng ta đêm nay không bị làm phiền.
Văn điểm nhiên nói vào quả cầu Vol’s Golem lơ lửng phía trước mặt. Thằng nhóc này vẫn ngồi trên xe lăn để cho Si Na đẩy nó đi. Cả ngày hôm nay nó không đứng dậy nổi một lần.
Đằng sau Văn bây giờ ngoài Si Na ra thì còn có cả cô bé Linh đi cùng nữa. Từ khi rời khỏi căn nhà đó, cả hai bên cùng di chuyển để thay đổi lộ tuyến, Linh đã gặp được hai người còn lại một cách dễ dàng. Thế là một đoạn đường đi cùng với nhau, lũ zombie thường liên tiếp ngã xuống dưới sự hợp công của ba người. Si Na với bộ pháp uyển chuyển nhẹ nhàng, những đòn tấn công sắc bén chuẩn xác, năng lực chiến đấu ổn định đã đủ sức thủ vững một phương. Bây giờ thêm vào Linh. Chuông Thánh Tích như một sự bùng nổ chuyên gây ra đột biến. Năng lực [Bước Nhảy] lại vô cùng biến ảo khi chiến đấu ở tầm trung và gần. Hai người con gái vốn đã không hề yếu đuối, lại sẽ càng mạnh hơn khi có một thằng Văn ở phía sau hỗ trợ bằng [Kích Tốc] và liên tục nhắc nhở thông qua kết nối tinh thần .
– Rẽ phải… – Trong khi phát biểu ý kiến vào kênh liên lạc, Văn cũng không quên dẫn đường. Chỉ cần đảm bảo phương hướng tiến lên, nếu có thể thì né tránh mọi cuộc giao tranh quá sức và không cần thiết. Ba con bọ máy trinh sát trợ giúp nó khá nhiều trong việc này.
Ở một phía khác của thành phố, Cỏ May và Thủy đang bước chậm cùng nhau. Gần như là sóng vai mà đi, Thủy chỉ hơi bước trước một chút. [Băng Sương] giữ chặt trên tay, cái áo choàng ngoài vướng víu đã bị cất đi, Thủy hiện tại đang đóng nguyên bộ giáp. Đôi mắt sắc bén lướt nhanh qua mọi thứ, cấp tốc xác định những điểm có thể phục kích, dù có đi cùng với Cỏ May nhưng Thủy vẫn không bỏ được thói quen cẩn thận của mình. Lặng nghe ý kiến của nhóc Văn trong kênh liên lạc,Thủy hơi nhíu mày như suy nghĩ. Sau khi ngó qua vị trí của mấy đứa trên màn hình máy định vị cầm tay, lại đối chiếu với điểm cột mốc không gian, cô khẽ gật đầu.
– Được. Bé Lan, em cứ theo ý kiến của Văn mà làm… – Trong tiểu đội, tuy Văn có quyền phát biểu ý kiến nhưng nếu không có hai thằng thủ lĩnh thì quyền quyết định sẽ thuộc về Thủy. Đối với cô nàng tanker có tư lịch lâu, quan hệ không tầm thường với cả hai thằng thủ lĩnh, lại mạnh mẽ, lại chín chắn và luôn là tấm khiên bảo vệ cho tất cả mọi người này thì thực sự không ai dám có chút ý kiến nào.
Chấp nhận kiến nghị của thằng nhóc Văn. Dù sao thì bất kì ý kiến nào mà thằng nhóc này đưa ra đều hợp lí, ít ra thì cũng nghe vô cùng hợp lí. Thủy không quên nhắc nhở – …Lan em nhớ cẩn thận đấy! Không được thì thôi, quan trọng là giữ an toàn cho bản thân mình…
– Ưm! Người ta biết rồi mà… – Bé Lan đáp lại, giọng điệu mang theo một chút bướng bỉnh dỗi hờn.
– Rẽ phải… – Tiếng thằng Văn ngẫu nhiên lọt vào.
– La La thấy rồi. La La sẽ tới… – Có một chút ngân nga, hình như mỗi một câu nói của con búp bê biết hát đều mang theo giai điệu đặc thù.
– Crộp… Crộp… Crộp… – Từ tần số của thằng Du thì lại chỉ toàn tiếng bước chân nước rút.
– Được rồi. Mọi người cùng cẩn thận nhé. Không tham chiến nữa, chúng ta sẽ tập chung lại chỗ bé Lan trước bảy giờ.
Trong lúc Thủy phát ra mệnh lệnh cuối cùng thì cô nàng Cỏ May đi bên cạnh vẫn liên tục nâng đôi súng lục của mình lên tiến hành xạ kích một cách lung tung. Trong tầm bao phủ của tinh thần lực, [Thiên Nhãn] không hề bỏ sót một con quái vật.
– Ừm! – Hơi chút nhướn mày, đôi mắt vẫn không hề mở, Cỏ May đưa tay chỉ về phía một ngôi nhà dân cạnh đường, miệng cùng lúc nói – …Cửa số lầu hai, khung thứ nhất.
Khi Cỏ May vừa dứt lời, Thủy đã vội vã lướt lên trên, ánh mắt sắc bén tập trung quan sát ô cửa sổ im lìm bị rèm che kín. Trời không gió nhưng cái rèm cửa cũ hơi lay, vậy là không chút do dự, Thủy xoay vai, vung tay, tấm khiên [Băng Sương] chắn trước người con gái.
– Hừ… – Khẽ nín hơi, Thủy gồng vai, đề khí, chuẩn bị cho một cú va chạm bất ngờ. Và…
– Bùng…!!! – Thứ âm thanh như thể một chiếc búa gõ mạnh vào mặt sàn kim loại vang lên. Một nguồn chấn động mãnh liệt từ bề mặt tấm khiên đột ngột truyền về. Lực lượng có lẽ tương đối mạnh khi âm thanh phát ra không hề nhỏ, cả tấm khiên cũng rung lên khiến cho đường nét xuất hiện một chút trùng điệp mờ mờ. Bộc phát vô cùng bất ngờ nhưng lực còn chưa đủ, tấm khiên dù rung lên một chút nhưng cả nó lẫn cô gái phía sau vẫn vững như tường thành.
Ở phía mặt bên kia của tấm khiên, tập kích thất bại, một ngọn roi dài màu đen sẫm đang cấp tốc thu về. Vị trí mà ngọn roi đó bắn ra đúng là khung cửa sổ tầng hai khi trước Cỏ May cảnh báo.
– Lướt… – Không để cho kẻ địch chạy thoát hay có cơ hội tập kích lần thứ hai, ngay khi Thủy thành công đỡ đòn, Cỏ may đã lướt lên một chút. Cặp súng lục cùng lúc vẩy ra, vô số viên đạn bay phía mục tiêu đã bại lộ vị trí của mình.
– Xoảng… xoảng… xoảng …. – Mấy ô kính cũ kĩ còn lại không chịu được đạn bắn dồn dập vỡ toang. Một lượt xạ kích qua đi, tấm rèm cũ đã bị bắn cho thủng lỗ chỗ, và khuất phía sau tấm rèm đó, một hình người lảo đảo hiện ra, sau đó ngã thẳng từ trên khung cửa sổ tầng hai xuống đất. Ngọn roi màu đen thẫm còn chưa kịp thu hết về cũng cùng nhau rơi xuống.
– Bịch… – Sau khi chạm đất với vô số mảnh thủy tinh, cái xác xấu số vẫn không tránh được sự hỏi thăm đợt hai của cả Thủy lẫn Cỏ May. Không có chút nào khinh thị, hai cô gái luôn phải chắc chắn rằng đối thủ của mình đã chết hẳn.
Một chuyên thủ, một cường công. Thủy sẽ lo cản lại mọi đòn công kích hướng tới hai người, còn Cỏ May với kỹ thuật [SiA] sẽ tiêu diệt kẻ thù đến từ mọi phía.
Suốt dọc đường đi, bằng cách phối hợp đơn giản mà hiệu quả này, hai người đã trải qua một loạt những trận chiến với nhiều cấp độ khác nhau, từ nhẹ nhàng như tiêu diệt một đám zombie thường yếu đuối đến lần nguy hiểm nhất là bị ba con Hunter vây công. Một trong ba con Hunter đó hình như còn đang tiến hóa thêm lần nữa, bộ móng vuốt của nó đã biến thành dạng lưỡi đao hoàn toàn, không dài nhưng rất là sắc bén. Ba con hunter di chuyển khá nhanh, lại biết cơ bản phối hợp nên gây khá nhiều uy hiếp lên hai cô gái. Mặc dù cuối cùng đều bị hạ gục dưới đạn bắn chặn đầu của Cỏ May và tầm sát thương bao trùm cực lớn khi Thủy nạp vào khẩu Exile mấy viên hoa cải. Thế nhưng chúng cũng thành công lưu lại mấy vết chém nông và dài trên bề mặt tấm khiên [Băng Sương]. May mà tấm khiên này đã được nâng cấp lại, một lớp hợp kim lấy từ xác Akuma được thêm vào, đặc tính tự động khôi phục sẽ hàn lại hoàn toàn các thương tổn nhỏ.
Theo những trận chiến diễn ra liên hoàn, và kinh nghiệm thực chiến ngày một gia tăng, bất kì đứa nào trong tiểu đội này đều đang dần dần tích lũy lại một thứ gọi là “Chiến khí”.
Tiêu diệt xong con Smoker, không còn ưu tiên cho việc kiếm điểm thưởng nữa mà phải nhanh chóng tụ tập lại trước khi trời tối, Thủy quyết định sử dụng phương tiện di chuyển được phát riêng cho mình.
Ánh sáng nhàn nhạt lóe lên từ tấm thẻ triệu hồi rồi cấp tốc biến mất ngay sau đó. Sau màn sáng, một thứ dần hiển lộ thân mình.
Xe.
Một chiếc xe hai bánh mang hình dáng của moto phân khối lớn, chỉ có điều là nó to xác và hầm hố hơn rất nhiều. Con xe này đứng thẳng mà không cần chân chống, ngoài việc hai bánh xe rất dày, rất lớn thì nó còn có một cơ chế cân bằng với trọng tâm cực thấp. Đừng nói chỉ là đứng không, cho dù có cố tình đẩy thì cũng cực khó làm cho nó đổ.
Xe lớn yêu cầu thể lực người điểu khiển cũng phải cao, vậy nên Thủy sẽ cầm lái. Chỗ ngồi rộng rãi phía đằng sau thừa đủ cho Cỏ May có thể thay đổi mọi tư thế, vững vàng xạ kích trong khi di chuyển. Động cơ điện và pin năng lượng viễn siêu thời đại đảm bảo cung cấp đủ động lực và duy trì cả hệ thống hỗ trợ vận hành. Dưới ánh tà dương, nước sơn đen tuyền phản chiếu một vệt bóng long lanh như nước, con xe hầm hố nhẹ nhàng lướt đi, như gió.
———KDL————–
Cả tiểu đội đều đang tiến lên một cách vững vàng.
Cỏ May và Thủy đã sử dụng phương tiện để di chuyển cao tốc, hai cô nàng cựu binh không bao giờ khiến người ta phải lo.
Tay Du có con búp bê ác mộng Jaeger Dragon đóng vai trò thú cưỡi, tốc độ chạy nước rút trong thời gian dài không tính là nhanh lắm nhưng vẫn được.
Lala và Sognare do ở gần điểm tập hợp, với lại trong cái thế giới này lấy đâu ra thứ gì có thể uy hiếp được một con Akuma level 2 và môt con búp bê biết hát. Vậy nên chẳng cần gấp, cứ thong thả cũng tới nơi.
Chúng ta tạm thời không đề cập đến hai thằng thủ lĩnh bại não đã chạy ra khỏi phạm vi định vị và thằng Nam điên vẫn bặt vô âm tín, không có gì khác ngoài một điểm thông báo sinh mệnh vẫn sáng.
Mọi thứ đều ổn, chỉ trừ có nhóm của Văn.
Hình như, nhóm của cậu nhóc Nhân Thần đang gặp chút rắc rối gì thì phải. Cậu nhóc liên tục dẫn đường cho nhóm chạy vào những khu vực có công trình san sát, đường đi nhỏ hẹp quanh co. Dù không quá để ý nhưng hai cô gái cũng bắt đầu nhận ra, giống như bọn họ đang cố gắng chạy trốn một cái gì đó vậy.
Ngồi trên xe lăn, khuôn mặt thằng Văn vẫn chẳng có gì biến hóa, ánh mắt trong suốt thi thoảng lóe lên một chuỗi kí tự vô danh rồi biến mất. [Sao Đại Hùng 4+ ] vẫn nắm trên tay, chỉ là màn hình bị nó tắt đi, chỗ đó bây giờ trống rỗng. Có thể kết nối trực tiếp với thiết bị điện tử nên đối với Văn, màn hình cũng chẳng quan trọng lắm. Đằng sau, Si Na vội vã đẩy chiếc xe lăn mang nó đi, mặc kệ mấy giọt mồ hôi rịn ra trên trán, yêu cầu tăng tốc độ đội hình nó đã đưa ra được một lúc rồi. Linh theo sát phía sau, cô gái nhỏ không ngờ có thể lực tốt hơn cả Si Na, thật không hổ là Exorcist có xuất thân từ vận động viên chuyên nghiệp.
Cái xe lăn cọc cạch được đẩy tới cuối một con hẻm nhỏ, trước một tòa nhà không lớn nhưng cao tới sáu tầng lầu, Văn đột ngột yêu cầu dừng lại. Nó lẩm bẩm:
– Không kịp rồi… – Rồi chỉ vào ngôi nhà cao trước mặt, lớn tiếng ra lệnh – …Lên trên.
Cùng lúc, một tiếng gầm gừ bỗng nhiên vang vọng từ một nơi nào đó không cách quá xa. Và ngay sau đó là loạt âm thanh ầm ầm của những bức tường bị đục thủng. Giữa khu dân cư, có thứ gì đó giống như một chiếc xe tăng, vẽ ra một đường đổ nát hướng thẳng đến chỗ này.
…
****************************
Nơi nỗi sầu vấy bẩn
Lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.
Nơi nỗi sầu vấy bẩn
Lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.
Truyện được thực hiện bởi nhóm viết: Hoa Bão
Viết chính: Lan_Thi
Phụ tá : Th.a Woa (Thăng Thiên Họa)
Sói lạc lối
Cộng tác viên: Mộc Chi
Sao Na
Phạm Văn Linh
Lê Hoàng Trần
…………….
…
#45
Dream of storm
stage 1: Tiền tố DoS
……………