Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 166: C166: Chương 166


Hai ngày thoảng qua, trời ngày tám tháng chín vẫn còn đen nhưng các tông các môn đã đem tất cả các đệ tử lần này muốn đi vào Nghịch Dục bí cảnh tập trung ở bên ngoài bí cảnh. Hàn Mục Vi giờ phút này là khẩn trương lại hưng phấn, khẩn trương là bởi vì Nghịch Dục bí cảnh sắp mở ra, lại giống Chung Hiểu bí cảnh đều là tùy cơ truyền tống.

Hưng phấn là vì đây là lần thứ ba trong cuộc đời nàng vào bí cảnh, mà lần đầu tiên tiến bí cảnh chẳng những làm nàng cởi bần, còn một đêm phất nhanh; lần thứ hai chỉ có tiến đến cái ngạch cửa, vớt được chén nước đã bị mời ra tới. Tính lên nàng đã ăn hết vốn liếng của hơn hai mươi năm đầu, cũng không thể tiếp tục miệng ăn núi lở như vậy, nàng phải bắt được cơ hội khó được này, hảo hảo trợ cấp trợ cấp.

Theo thời gian trôi qua, linh lực dao động bên ngoài bí cảnh càng ngày càng kịch liệt, ngay cả Trúc Cơ đệ tử đều có thể cảm giác được. Nửa đêm giờ Tý vừa qua, ong một tiếng, cùng lúc đó một cái Truyền Tống Trận có đường kính ước chừng chín trượng xuất hiện ở cửa khẩu, tức khắc bên ngoài bí cảnh lặng ngắt như tờ.

Các tông các môn cùng với Tán Tu dẫn đầu chắp tay, liền cầm lệnh bài tông môn phát đi vào Truyền Tống Trận, sau từng người đem lệnh bài cắm vào mắt trận, lập tức Truyền Tống Trận liền bắt đầu vận chuyển. Đến nỗi trình tự nhập bí cảnh, các nhà dẫn đầu sớm đã lén luận bàn rồi, không hề ngoài ý muốn, Quy Nhất Tông tiến vào đầu tiên.

Chín mươi chín người một đội, Quy Nhất Tông độc chiếm hai mươi đội, đây chính là kết quả chiến thắng từ trận chiến của các tiền bối Quy Nhất Tông ở Võ Ngạn sơn. Hàn Mục Vi bị phân tới đội thứ bảy, phía sau nàng là Từ Hãn Kiều cùng Cơ Như Ngọc, ba người sớm đã bàn lập đội, bất quá ở trong bí cảnh có thể gặp nhau không thì còn phải xem vận khí.

Trật tự rành mạch, thực mau liền đến phiên đội bảy, sau khi lên Truyền Tống Trận, Hàn Mục Vi không khỏi lại lần nữa cùng hai người bên cạnh nói: “Hết thảy cẩn thận, chớ đại ý.”

Cơ Như Ngọc cùng Từ Hãn Kiều liếc nhau, liền không hẹn mà cùng trả lời: “Minh bạch,” Đây không phải lần đầu tiên bọn họ tiến bí cảnh, trong lòng tất nhiên là hiểu được nặng nhẹ, huống hồ Nghịch Dục bí cảnh đối yêu thú áp chế không phải rất mạnh, cực kỳ nguy hiểm.


Không đến năm giây, chín mươi chín người vừa đứng ổn, Truyền Tống Trận liền bắt đầu vận chuyển, Hàn Mục Vi nín thở ngưng thần, tâm niệm vừa động, Long Chiến Kích liền xuất hiện trong tay phải, theo sau thấy hoa mắt, tựa như từ trời cao rơi xuống, định thần lại, hai mắt dần dần có tiêu cự, một mảnh xanh thẳm, tiếp theo phanh một tiếng, nháy mắt toàn thân lông tơ đều dựng lên.

Vừa vào bí cảnh, Tiểu Thiên Bồ liền ra Thần phủ của Hàn Mục Vi, quấn lên tóc nàng. Dưới tầng tầng lớp lớp đất rừng mấy năm, Hàn Mục Vi đã sớm luyện hóa xong mắt của Giao Hoàng, ở trong nước tất nhiên là như cá giống nhau, một cái vẫy chân, lập tức liền ổn định thân hình: “Bồ Bồ, chúng ta hẳn là rơi vào Điền Cát Hải.”. Truyện Light Novel

“Phỏng chừng là như vậy,” Tiểu Thiên Bồ nhìn Hàn Mục Vi bơi xuống đáy biển, liền biết nàng muốn làm gì: “Ngươi là chuẩn bị qua sông Điền Cát Hải sao?”

Hàn Mục Vi trả lời nhưng thật ra thực dứt khoát: “Đúng vậy,” thứ nhất có mắt của Giao Hoàng, qua sông Điền Cát Hải tính nguy hiểm không lớn, thứ hai, nàng hiện tại cũng không có phương hướng rõ ràng, truyền thừa điện trong Nghịch Dục bí cảnh chỉ xuất hiện ngẫu nhiên trong tháng cuối cùng, nàng liền tính là muốn đi canh thì cũng phải có vị trí cụ thể mới được, “Không phải người ta nói sản vật trong biển tương đối phong phú sao? Chúng ta có thể kiến thức một chút.”

Tiểu Thiên Bồ không có ý kiến, dù sao Vi Vi Nhi đến nào nó đến chỗ đó: “Không chỉ muốn kiến thức, chúng ta còn phải tìm chút bảo bối, lần trước ngươi ở Thiên Dương sơn bị bỏng, ta lấy đồ ăn của Tiểu Cửu Nhi dùng đến không sai biệt lắm, chúng ta phải bù cho nó.”

“Được,” Hàn Mục Vi thúc giục Thiên Diện Châu trong cơ thể, hai chân lập tức biến thành một đuôi cá màu vàng, mái tóc bị cắt còn một nửa ở trong nước tự tại trôi nổi, đỉnh đầu có bồ đằng màu xanh biếc quấn lấy tựa như thủy thảo bám chặt vào, vẫy đuôi xuống phía dưới, cả người trông rất đẹp mắt.

Khác với cái hồ trong Chung Hiểu bí cảnh, Điền Cát Hải càng phong phú sinh khí, bên người Hàn Mục Vi thỉnh thoảng có bầy cá bơi qua, Tiểu Thiên Bồ thấy mấy con bơi một mình liền bắt lấy thêm cơm cho Tiểu Cửu Nhi ở trong vòng. Bơi gần bốn cái canh giờ, các nàng mới mơ hồ nhìn đến san hô ở đáy biển.


Lại bơi nửa canh giờ, Hàn Mục Vi mới đến đáy biển. Nàng kinh ngạc vì cảnh tượng ở đây, đủ loại kiểu dáng, mênh mông vô bờ san hô, các màu cá tôm ở san hô tự tại bơi lội, vồ mồi, còn có rất nhiều rất nhiều vỏ sò lớn nhỏ không đồng nhất, phi thường xinh đẹp, nơi này cùng trong tưởng tượng của nàng có điểm không giống nhau.

Không hề dừng lại, Hàn Mục Vi đem chính mình trở thành một con giao nhân, bơi lội trong san hô, một đường hướng đông, bơi một ngày lại một ngày, bởi vì không có hơi thở của Nhân tộc cho nên một đường này tương đương bình tĩnh, nhoáng lên một tháng đã đi qua.

Ngày này nàng giống như bình thường tiếp tục đi qua đáy biển, Tiểu Thiên Bồ như cũ ở dùng bồ đằng bắt cá, có khi thấy vỏ sò nào vừa mắt cũng sẽ thu vào túi trữ vật.

Lại lần nữa nhìn đến một con tam giai linh đốm cá, nó khống bồ đằng chậm rãi tiếp cận, liền ở bồ đằng sắp sửa bò lên trên thân cá thì đột nhiên truyền đến một tiếng ca linh hoạt kỳ ảo, cả kinh linh đốm cá lập tức bơi đi, bồ đằng chụp hụt. Tiểu Thiên Bồ cũng mặc kệ, thu hồi bồ đằng hỏi: “Âm thanh gì?”

Hàn Mục Vi cũng đình chỉ đong đưa đuôi cá, nhắm mắt tinh tế nghe, sau đột nhiên mở hai mắt cả kinh nói: “Giao nhân?” Bên trong Nghịch Dục bí cảnh này có giao nhân? Nàng có chút không xác định, nhưng tại đáy biển trừ bỏ giao nhân nàng cũng nghĩ không ra còn có giống loài nào có thể xướng ra tiếng ca động lòng người như thế.

Tiểu Thiên Bồ tràn ra thần thức, thực mau liền có đáp án: “Là giao nhân, chỉ nhìn thấy một con, cách chúng ta không gần,” nó cũng có đồng dạng nghi hoặc, bên trong bí cảnh như thế nào sẽ có giao nhân?

Duỗi tay mơn trớn mắt trái của chính mình, Hàn Mục Vi trực giác không cần quan tâm: “Chúng ta đi thôi” nói thân mình vừa chuyển bơi lên mặt biển, không dám có một tia biếng nhác, bất quá bơi ba cái canh giờ, con giao nhân có đuôi cá màu bạc liền đi theo, tốc độ thực mau.


Hàn Mục Vi mặc kệ, nàng toàn bộ tinh thần bơi về phía trước, Tiểu Thiên Bồ nhìn chằm chằm giao nhân: “Vi Vi Nhi, nàng sắp đuổi kịp.” Lúc này Hàn Mục Vi đã nhìn đến ánh sáng, liên tiếp đong đưa đuôi cá, trong lòng đã có suy đoán, con giao nhân kia hẳn là nhắm về phía mắt trái của nàng, lại là một cái vẫy đuôi toàn lực, nháy mắt bơi xa hơn mười trượng.

“Tiểu muội muội, ngươi chạy cái gì nha?” Con giao nhân kia đột nhiên ra tiếng, thanh âm kiều mị tận xương: “Tỷ tỷ cũng sẽ không ăn ngươi, ngươi như thế nào sợ hãi như vậy? Ha ha..”

Hàn Mục Vi chỉ xem như không nghe thấy, tiếng ca ở đáy biển mang theo mị hoặc, nếu không phải nàng có Bồ Thần Quả trấn thủ Thần phủ, lại có một con mắt Giao Hoàng, hậu quả đã có thể không quá mỹ lệ, cách mặt biển càng gần, nàng liền càng liều mạng, bởi vì nàng biết giao nhân hàng năm sinh hoạt ở đáy biển vừa rời nước thì phản ứng sẽ không thực nhanh nhẹn.

Con giao nhân tóc xanh lam đuôi bạc đã sớm đã nhận ra ý đồ của Hàn Mục Vi, thấy nàng cách mặt biển không đến ngàn trượng, cũng liền không hề uyển chuyển, khóe miệng một câu, đồng tử trong hai mắt nháy mắt dựng thẳng đứng, răng nanh trong miệng chậm rãi hiển lộ: “Ha ha,” một cái vẫy đuôi, lập tức liền bơi ra hơn bảy mươi trượng, tức khắc kéo gần lại khoảng cách.

Hàn Mục Vi cảm giác được nước dao động, biết giao nhân phát lực, chạy nhanh buông ra nhẫn trữ vật: “Bồ Bồ, dùng lôi châu,” tuy rằng thủy có thể dẫn điện nhưng nàng quen với lôi lực dữ dằn, bất quá con cá kia thì khó nói. Bên trong bí cảnh không có lôi kiếp, ai biết nàng ta có bao nhiêu lâu không chịu đựng qua lôi lực?

“Được” Tiểu Thiên Bồ lập tức từ trong túi trữ vật của Hàn Mục Vi lấy ra mười viên lôi châu, khi giao nhân tiếp cận, bồ đằng cuốn một viên lôi châu nháy mắt phát lực: “Đi,” Hàn Mục Vi cắn chặt răng, đem linh lực quán chú xuống đuôi cá, một cái đại vẫy đuôi, nháy mắt ra xa hai mươi trượng.

Giao nhân bị đánh bất ngờ, lôi châu đều đến trước mắt mới nhận thấy được nguy hiểm, vừa muốn trốn tránh lôi châu liền nổ, răng rắc một tiếng, lập tức mắt trái màu lam nhạt đã bị thương, máu màu lam nháy mắt phun ra. Lấy đôi tay che lại mắt trái còn đổ máu, phẫn nộ đến vài giờ, nhếch miệng gào rống: “…”

Răng nanh sắc bén dính máu màu lam, lóe hàn quang.


Khi lôi châu nổ Hàn Mục Vi cũng không tốt hơn là bao, tuy rằng nàng vẫn luôn luyện hóa lôi lực nhưng so với lôi châu mà lão nhân ngưng kết thật là gặp sư phụ. Bất quá liền tính tóc đều bị dựng thẳng lên, nàng cũng không dám chậm lại, liều mạng mà bơi, run âm nói: “Lại đến.”

Tiểu Thiên Bồ tự nhận là thần thực cộng sinh tuyệt đối hoàn mỹ, nó sợ Vi Vi Nhi sẽ lơi lỏng, liền đem hình ảnh của giao nhân đang phẫn nộ chiếu rọi vào Thần phủ của nàng: “Ngươi chuẩn bị tốt, nàng lại theo kịp,” thật là không thuận theo không được, xem ra là đối với con mắt Giao Hoàng nhất định phải được.

“Ngươi cứ tiếp tục,” lại cho nàng trăm giây, chỉ cần trăm giây nữa nàng có thể thoát ly nước biển: “Một.. hai.. ba ném,” hiện tại Hàn Mục Vi cũng chỉ có một ý niệm — chạy trốn.

“…”

Lần này giao nhân tóc xanh lam đuôi bạc có chuẩn bị, bất quá dù không giống lần trước bị lôi châu nổ trúng nhưng nước có thể dẫn điện, nàng ta cho dù tránh đi vẫn như cũ bị lôi lực làm bỏng rát mười mấy phiến vẩy cá, liên tiếp hơn hai mươi lần, nhiều lần như thế.

Thực mau giao nhân liền mình đầy thương tích, thật vất vả có cơ hội thở dốc, đầu uốn éo liền thấy nhân loại có đuôi cá kim sắc liền phải đến mặt biển, dứt khoát nhếch lên đuôi cá, một cái đại sóng dữ, nháy mắt nước biển mãnh liệt dao động.

Chín mươi chín.. Một trăm, Hàn Mục Vi đã cảm giác được nước biển dao động, quán chú toàn bộ linh lực xuống đuôi cá lao ra mặt biển: “…”

Nhổ xuống Hồ Điệp châu hoa trên đầu hướng không trung ném đi, châu hoa lập tức liền biến thành một con Hồ Điệp thật lớn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận