Không Chạm Đến Người

Chương 2: Chương 2



Từ cổng lớn Thượng Cửu Phong, một nam nhân thân mang lam y đơn giản, mái tóc bạch sắc nổi bật vấn nửa đầu bằng trâm ngọc, khí chất trầm lãnh bế trên tay một đứa trẻ tiến thẳng vào đại điện ngồi lên vị trí bên cạnh Thượng Quan Thần một cách bình thản.

Không gian bỗng chốc ngưng đọng bởi uy áp của Y
Thoát khỏi cơn kinh ngạc kia, Mộc Thanh Nhan lúc này mới lần nữa lên tiếng
“Nghe danh đã lâu, quả đúng Phong Tôn khí chất hơn người làm kẻ khác phải thập phần kính nể”
“Có thể mạn phép hỏi đứa bé trên tay Phong Tôn là ai không?”
Lăng Sương hạ mắt, nhàn nhạt đáp lại
“Đệ tử ta”
“Cái gì?”
Ba từ vỏn vẹn Diệp Lăng Sương cất lên lại làm cả đại điện kinh ngạc trố mắt, đứa trẻ trên tay Y từ nãy đến giờ vẫn chưa lộ diện.

Quyết cúi đầu xuống vai Y, tay siếc chặt lấy vạt áo màu lam.

Lăng Sương kéo gương mặt kia tránh khỏi vai mình, đặt Cậu ngồi lên chân, quay đầu đứa nhỏ hướng về đại điện
“Đây là Tẫn Ngọc, từ nay sẽ là đồ đệ của ta”
Thanh sắc Y không lạnh không nóng, chậm trãi nói từng chữ.


Xung quanh bỗng chốc lại ngưng khí, im lặng nhìn chăm chăm vào đứa trẻ mang ánh mắt ngơ ngác ngồi trên thân Lăng Sương.

Một tiếng nói nữa cất lên, lần này không phải Mộc Thanh Nhan mà là Môn chủ Bách Chiến Thần – Khổng Mạc Hiên đặt chén ngọc xuống, lây nhẹ dải lụa đỏ trên tay buông một câu hỏi lơ đãng
“Bao lâu nghe danh Phong Tôn hiếm khi xuất Quan, hôm nay được gặp mặt quả rất vinh hạnh”
“Nhưng Khổng mỗ có thể hỏi đứa trẻ này từ đâu lại có thể lọt vào tiên nhãn của Phong Tôn không? Nhìn khí sắc cũng có thể đoán một phần y không phải người ở Tu Tiên Giới”
Lăng Sương khép hờ mắt nhìn đến hướng của Mạc Hiên vài giây, trở về phong thái ban đầu.

Rũ mắt vuốt nhẹ tóc Tẫn Ngọc
“Đứa trẻ này từ đâu mà ra, lí do gì ta nhận nó làm đồ đệ.

Ta tự biết là được”
“Ta đưa nó về Liên Tuyết Nguyệt”
Diệp Lăng Sương bế Tẫn Ngọc trên tay bước được hai bước lại bị giọng nói Trân Tĩnh chập chờ sau lưng kéo lại, Y không lạnh không nhạt đứng lại tùy ý trả lời
“Đệ không đưa nó về Thiên Toạ sao?”
“Không về, đến Liên Tuyết Nguyệt nhận Cung Linh, từ nay đệ ở đây”
Sau khi Y ngự kiếm rời khỏi, đại điện bỗng chốc thở ra một hơi rõ lớn.

Chỉ vì sự xuất hiện của Diệp Lăng Sương cũng khiến hơn trăm người căng thẳng, thở mạnh một tiếng cũng không dám
Nhưng sau đó lại bắt đầu có những âm từ to nhỏ cất lên hỏi “Phong Tôn như thế lại thật sự đưa đứa trẻ kia nhận Cung Linh thu đồ đệ?” “Có phải quá tùy tiện rồi không” “Ta có dự cảm không tốt” “Đứa nhỏ đó căn cơ không đơn giản” “Đáng yêu quá, ta cũng muốn nhặt một đứa trẻ giống vậy”…
Lăng Sương đưa Tẫn Ngọc về Liên Tuyết Nguyệt vẫn không bỏ Cậu xuống, một bước đi thẳng lấy Cung Linh trao tận tay Tẫn Ngọc.

Khuôn mặt Y không đổi sắc, chậm trãi cất giọng
“Như lời ta đã nói trước đó, sau này con sẽ là đồ đệ của ta”
“Cái này gọi là Cung Linh chỉ đệ tử chân truyền mới được sở hữu, giao lại cho con, giữ kỹ”
Đứa trẻ ngây ngốc tựa hồ như chưa thể tiếp thu được hết những chuyển biến ập đến với mình, vươn đôi tay nhỏ cầm lấy Cung Linh, cơ miệng mấp máy không rõ muốn nói gì.

Diệp Lăng Sương nhìn thấy Cậu qua một lúc vẫn không phản ứng, xoa nhẹ đầu Tẫn Ngọc rồi tiến đến tràn kỉ đặt Cậu nằm xuống, bản thân tiếp tục nhắm mắt định thần
“Sư…Sư phụ..”
Giọng nói yếu ớt ngập ngừng vang lên, Lăng Sương khẽ động, nâng cả người Tẫn Ngọc vào lòng mình vỗ lưng Cậu, nhẹ giọng cất lên hai tiếng “Ngủ đi”, âm thanh ấy như có mê lực kéo Tẫn Ngọc an an ổn ổn thiếp đi trong lòng Y
“Tiểu Sương nhi!”

Tẫn Ngọc vừa vào mộng vài khắc liền bị một tiếng động long trời dứt khoác kéo ra, con ngươi kinh hãi mở lớn nhìn quanh.

Lăng Sương nâng mắt liếc về hướng cửa
“Gắn cửa lại”
Trân Tĩnh đứng bất động nhìn cánh cửa vừa bị Hắn đạp bay nằm dưới đất, bất giác mồ hôi ướt một mảng y phục.

Thu dáng vẻ hùng hùng hổ hổ ban đầu lủi thủi gắn cánh cửa lại, từng bước nhẹ nhàng đến trước hai người họ.

Thấy đôi mắt Tẫn Ngọc đang mở lớn nhìn mình Hắn ho nhẹ lấy lại chút mặt mũi
“Haha, chất lượng cửa có chút không tốt, ngày nào đấy ta gọi người sửa lại cho đệ”
Ngại ngùng được một lúc, Hắn lại quen thuộc ngồi xuống tự rót một chén trà không biết đã ủ từ bao giờ hỏi Y
“Ta tới để hỏi đệ về chuyện của…Tên gì nhỉ?”
“Tẫn Ngọc”
“À đúng, là Tẫn Ngọc.

Đệ thật sự nhận đứa trẻ này làm đồ đệ?”
Y im lặng, tĩnh toạ không nói gì.

Tay khẽ vỗ lưng Tẫn Ngọc, Cậu quay lên nhìn Lăng Sương một lúc rồi nhắm mắt lại trở về mộng
Hắn thấy hành động của Y đôi mắt bất giác mở lớn, cằm cũng sắp chạm đất.

Giữ vẻ mặt đó nửa nén nhang liền mỏi miệng thu liễm, hỏi Y

“Đệ nhận nó làm đồ đệ, trao Cung Linh rồi bao giờ truyền lại Dương Nguyệt kiếm cho y”
Thấy Y im lặng, tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Tẫn Ngọc, Hắn cảm thấy mình với không khí so với nhau thật xứng không thể tả, đều vô hình.

Trân Tĩnh một lần nữa rót cho mình một chén trà, nâng ngang tầm mắt đăm đăm nhìn vào sắc trà nhàn nhạt rồi nhẹ giọng
“Nhớ lúc trước, ở Thiên Kiếm Môn.

Sư phụ hỏi đệ muốn đặt cho thanh kiếm vừa rèn ra là gì? Đệ im lặng một lúc, sau đó nhìn qua cửa sổ cất lên hai chữ “Dương Nguyệt”.

Khi đó Sư phụ luôn miệng khen hay”
Hắn vừa kể vừa khẽ liếc nhìn vẻ mặt của Diệp Lăng Sương, thần sắc Y vẫn không thay đổi nhưng dường như nó đã trở nên ôn hoà hơn.

Khẽ nở một nụ cười mỉm tiếp tục nhớ về chuyện cũ
“Kiếm sau khi hoàn thành, tra vào vỏ đưa cho đệ.

Sư phụ muốn đệ luyện một đường kiếm cho người xem, đệ lại một mực ôm nó vào lòng nói một câu…”
“Của đồ nhi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận