Không Chạm Đến Người

Chương 39: 39: Phiên Ngoại Nhỏ



Tẫn Hoắc Lang nằm dài trên sàn run run chân đột nhiên nghĩ ra gì đó thú vị, Hắn bật dậy nhìn Lăng Sương
“Tiên Nhân”
Diệp Lăng Sương nghe Hắn gọi, hơi hé mắt đã thấy gương mặt Hoắc Lang kề sát, Y như đã quá quen thuộc nhắm mắt lại, không đáp
Tẫn Hoắc Lang như không để ý thái độ của Y, xoay người ngồi lên tràn kỉ bên cạnh Lăng Sương, nói
“Ta nhẩm một chút phát hiện hôm nay là Tết Nguyên Tiêu của Ma giới ta, thú vị lắm em có muốn đi không?”
“Không đi”
“Tiên nhân em cũng đừng có vô tình như vậy, đi một chút xem xem”
Diệp Lăng Sương thở dài, câu nói quen thuộc lại lăn đến đầu lưỡi nhắc nhở Hắn
“Ngươi đang bị phạt”
“Thì sao chứ, tù nhân cũng có giây phút nghỉ ngơi nhàn rỗi mà”
“Tù nhân nhàn rỗi?”
“Ừ, tù nhân ở Ma giới ta, chỉ cần không phạm tử tội thì mỗi tháng đều có thể chạy long nhong ở Ma giới hái hoa bắt bướm một ngày rồi trở về ngục giam”
Diệp Lăng Sương không nghe nổi những lời hoang đường từ miệng Hắn, dứt khoát nhắm mắt im lặng
Tẫn Hoắc Lang nào chịu cho Y giây phút yên tĩnh, chỉ đợi Lăng Sương vừa khép mắt đã một tay chưởng bay kết giới một tay cắp lấy tiên nhân bay vút ra ngoài
“Ma tộc ta có luật, im lặng có nghĩa là đồng ý.

Đi thôi, ta dẫn em đi trải nghiệm”
Diệp Lăng Sương cũng không phải lần đầu bị Hắn nháo thành thế này, lười phản ứng mặc Hắn bưng đi đâu thì đi

Hoắc Lang ôm Lăng Sương một đường bay đến Hắc Huyết Điện cũng không hề yên tĩnh, nói chuyện trên trời dưới đất phiền đến nổi Diệp Lăng Sương tự phong kết giới che kín tai mình lại
“Ma tôn, Ma tôn về rồi”
Những tiểu ma canh gác ở nội môn Hắc Huyết Hiện vừa nhìn thấy bóng dáng Tẫn Hoắc Lang từ xa xa đã vui mừng reo lên, tiếp đón Hắn
“Không cần khoa trương như vậy, các ngươi đi chơi đi”
Các tiểu ma nghe Hắn nói đều vui vẻ vâng dạ đi mất, Tẫn Hoắc Lang nắm tay tiên nhân dắt vào Hắc Huyết Điện
Bên trong ngày thường u ám chỉ có màu đỏ và đen, ngày hôm nay có lễ hội thì lại càng náo nhiệt hơn với màu đen và đỏ làm chủ đạo.

Những chiếc đèn lồng nối đuôi nhau giăng khắp hai bên lối đi, bên dưới là các viên dạ minh châu sáng rực phảng phất sắc vàng êm dịu
Đi vào bên trong một chút đã nghe được tiếng cười nói hào sảng vang ầm trong hang sâu, tiếng cười quỷ dị đột nhiên cũng có phần trong trẻo ngây ngô của các tiểu ma ngày lễ hội.

Những sạp đồ chơi nhỏ trưng các món đồ kì dị tinh quái, những trò chơi khác lạ thích mắt như kẹo bông lơ lửng, vớt cá vàng bay bằng vợt bong bóng hay bắn súng giấy đều vô cùng đặc sắc
Không khí náo nhiệt nơi đây mang lại cảm giác không kém lễ hội ở nhân giới là bao, chỉ là tông màu chủ đạo hơi đặc biệt khiến Diệp Lăng Sương nhìn thế nào cũng thấy kì lạ
Còn chưa nhìn ngắm hết đã nghe từ xa vang lên tiếng nói hơi quen tai
“Lan nhi, hình như con này không phải cá vàng?”
Diệp Lăng Sương nhíu mày nhìn bên kia có một người đang mặc giáp mềm, tốc vấn cao bằng kim quan nạm ngọc cộng thêm thanh hình to lớn và lời nói ngốc nghếch ban nãy đã đoán được là ai.

Bên cạnh, Tẫn Hoắc Lang cũng đã thấy Đới Nguyệt Lan
“Nguyệt Lan? Không nghĩ tới y cũng đi chơi lễ hội”
Nghe Hắn nói, Diệp Lăng Sương hơi thắc mắc, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lang
“Sao vậy?”
“Lúc trước khi mới ban hành tổ chức Tết Nguyên Tiêu, y còn khinh bỉ ta nói là trò trẻ con.

Ai mà ngờ lúc không có ta lại trốn ra chơi chứ”
Diệp Lăng Sương im lặng một lúc, đồng tử hơi loé lên ngập ngừng hỏi tiếp
“Y..bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nguyệt Lan hả? Để ta tính xem.

Lúc y gia nhập Ma giới là mười tám tuổi, hiện tại đã qua bảy trăm mười sáu năm rồi.

Vậy tính ra Nguyệt Lan cũng bảy trăm ba mươi bốn tuổi rồi đi”
Diệp Lăng Sương hơi mở lớn mắt nhìn Hắn rồi lại nhìn Nguyệt Lan, nhíu mày nghi hoặc.


Gương mặt Y vặn thành một nắm nhăn nhó bị Hoắc Lan phát hiện nhéo một cái, cười
“Sao đó? Chê Ma tộc bọn ta già sao?”
“Tiên tộc..bảy trăm tuổi đều phi thăng”
“Vậy nên mới nói kẻ ác sống lâu đó.

Đừng có quan tâm chuyện vặt vãnh này, đi chơi thôi”
Bên này, Khổng Mạc Hiên cầm trên tay một con cá nhìn hơi biến dạng đang dẫy đành đạch, hơi nghiêng người nói với Nguyệt Lan
“Lan nhi, hình như con này không phải cá vàng?”
“Cá vàng”
“Đâu có giống?”
“Cá vàng”
Mạc Hiên thấy Y cương quyết như vậy cũng không hỏi nữa, ném con cá xấu xí vào giỏ, bên trong có một lượng nước dùng linh lực đọng lại
“Được được, nó là cá vàng, một con cá vàng siêu đẹp.

Lan nhi bắt cá vàng là giỏi nhất”
Họ vừa chơi xong trò bắt cá vàng bay, đây cũng là do Mạc Hiên lải nhải suốt một buổi mới thuyết phục được Đới Nguyệt Lan chơi.

Cũng không biết Gã từ đâu biết được hôm nay Ma giới có lễ hội, gà còn chưa kịp gáy đã thấy xác Gã trôi đến Hắc Huyết Điện ầm ĩ lôi kéo Nguyệt Lan
Cuối cùng Nguyệt Lan vẫn chịu thua trước mồm mép của Gã, tham gia lễ hội Y từng cho là vô vị trẻ con
“Lan nhi, bên kia có kẹo bông, hay chúng ta qua đó thử đi”
Đới Nguyệt Lan nhìn những viên kẹo bông lơ lững hệt nhưng những áng mây đầy màu sắc, cười khẽ không nói gì
Khổng Mạc Hiên hí hửng kéo Y đến gian hàng mua kẹo bông, chưa kịp nghe người bán nói gì đã nuốt một lúc ba viên vào miệng

“Ông chủ, kẹo này ngọt nha.

Cũng ngon nữa…ê…ể..ế???”
Mạc Hiên còn đang cười nói, đột nhiên cảm giác cơ thể dần trở nên khác lạ, máu trong cơ thể ngư bị kích thích bắt đầu trở nên dồn dập rồi bỗng nhiên Gã thấy thân hình mình trở nên nhẹ tựa lông hồng, trong chốc lát chân cũng rời khỏi mặt đất.

Cơ thể Mạc Hiên lúc này lơ lửng như một quả bóng bay hình người
“Lan nhi, cứu ta, ta sắp trôi đi rồi.

Lan nhii”
“Ngươi tốt nhất là trôi xa ta một chút”
“Lan nhi, Lan nhiiii”
Khổng Mạc Hiên tuyệt vọng kêu gào vung vẩy tay trên không hét về phía Nguyệt Lan.

Y chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng, từng bước hoà vào đám đông.

Trên khoé miệng lưu lại một nụ cười
Ma tộc hôm đó có sự góp mặt của hai vị tiên nhân trở nên vô cũng rộn rã đầy ắp tiếng cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận