Không Có Ngày Mai

Chương 12


ANH TA KHÔNG CẦN PHẢI BẢO TÔI. Tôi đã biết nhiều thông tin đủ để đoán ra gần đúng. Những dấu vân tay của cô trong hồ sơ và ba nhân viên là cựu sĩ quan với gương mặt hồng hào kia hộc tốc chạy hết cả đường cao tốc tới gặp tôi nhưng lại ra đi chỉ sau vài phút. Thế tức là Susan Mark hẳn thuộc một đơn vị nào đó trong quân đội, nhưng không có vị trí cao. Và cô ta sống ở Annandale, Virginia. Theo như tôi nhớ thì nằm ở Tây Nam Arlington. Có khi đã thay đổi kể từ lần gần nhất tôi có mặt ở đó. Nhưng có lẽ vẫn là một nơi tốt để sống, và vẫn là tuyến đường tàu điện thuận lợi tới tòa nhà văn phòng lớn nhất thế giới. Đường 244, từ đầu nọ tới đầu kia.

“Cô ấy làm ở Lầu Năm góc,” tôi nói.

Jake bảo, “Chị ấy không được phép nói chuyện về công việc của mình.”

Tôi lắc đầu. “Nếu đó thực sự là bí mật, cô ấy đã nói với anh rằng cô ấy làm việc cho một cửa hàng Wal-Mart.”

Anh ta không trả lời.

Tôi nói: “Một thời tôi đã có phòng làm việc trong Lầu Năm góc. Tôi quen nơi đó. Không tin cứ thử kiểm tra.”

Jake ngừng một chút rồi nhún vai nói, “Susan là nhân viên dân sự. Nhưng chị ấy làm cho công việc nghe có vẻ thú vị. Chị tôi làm việc cho một cơ quan tên là CGUSAHRC. Chị ấy không bao giờ nói cho tôi nghe nhiều về cơ quan này. Chị ấy làm như nơi đó cứ hễ nhắc đến là phải thầm thì bí mật ấy. Giờ đây người ta không thể nói nhiều, sau vụ Tháp Đôi.”

“Đó không phải một cơ quan,” tôi nói. “Đó là một người. CGUSAHRC nghĩa là Commanding General, United States Army, Human Resources Command[23]. Và nó chẳng thú vị lắm đâu. Đó là một cơ quan về nhân sự. Công việc liên quan tới hồ sơ, giấy tờ.”

Jake không nói gì. Tôi nghĩ tôi đã làm anh phật ý, khi làm giảm tầm quan trọng công việc của chị gái anh. Có khi cuộc hội thảo ở Rucker chưa dạy đủ cho tôi. Có lẽ tôi đã phải chú ý nhiều hơn mới đúng. Im lặng kéo dài quá mức một chút và trở nên khó xử. Tôi hỏi, “Cô ấy có nói cho anh biết chút gì về nó không?”

“Không hẳn. Có lẽ chẳng có gì nhiều để kể.” Anh nói câu này với giọng lộ chút cay đắng, như thể chị gái mình bị bắt quả tang nói dối vậy.

Tôi nói: “Người ta tô vẽ mọi thứ, Jake. Đó là bản chất con người. Và thường thì việc đó không có gì hại cả. Có khi cô ấy chỉ muốn cạnh tranh, bởi anh là cảnh sát.”

“Chúng tôi không gần gũi với nhau.”

“Anh với cô ấy vẫn là người nhà mà.”

“Tôi đoán là thế.”

“Cô ấy có thích công việc không?”

“Có vẻ thích. Chắc chắn việc đó hợp với chị ấy. Chị tôi có những kỹ năng hợp với một cơ quan làm về hồ sơ. Trí nhớ tuyệt vời, tỉ mỉ, rất có tính tổ chức. Chị ấy giỏi sử dụng máy tính.”

Sự yên lặng trở lại. Tôi lại bắt đầu nghĩ về Annadale. Một cộng đồng dễ chịu nhưng không có gì nổi bật. Cơ bản là một khu chung cư. Trong điều kiện hiện tại thì nơi đó chỉ có một đặc điểm lớn.

Nó cách rất xa thành phố New York.

Chị ấy không phải người không hạnh phúc.

Jake lên tiếng, “Gì vậy?”

Tôi đáp, “Không có gì. Không liên quan đến chuyện của tôi.”

“Nhưng cái gì chứ?”

“Chỉ suy nghĩ thôi.”

“Về chuyện gì?”

Nhiều hơn những gì chỉ nhìn thấy từ bên ngoài.

Tôi hỏi. “Anh làm cảnh sát được bao lâu rồi?”

“Mười tám năm.”

“Ở yên một nơi cả à?”

“Tôi huấn luyện trong với cảnh sát địa phương. Sau đó tôi chuyển. Như một hệ thống nông trang vậy.”

“Anh từng thấy nhiều vụ tự sát ở Jersey chưa?”

“Một đến hai vụ mỗi năm, có lẽ thế.”

“Có ai thấy những vụ ấy chuẩn bị diễn ra không?”

“Không hẳn. Thường những vụ đó diễn ra rất bất ngờ.”

“Như vụ này.”

“Đúng thế.”

“Nhưng sau mỗi vụ hẳn phải có lý do nào đó.”

“Luôn thế. Tài chính, tình dục, một việc khốn nạn nào đấy chuẩn bị vỡ lở.”

“Thế là chắc chắn chị anh đã phải có một lý do.”

“Tôi không biết là gì.”

Tôi một lần nữa im lặng. Jake nói, “Nói ra đi. Cho tôi biết.”

“Không phải trách nhiệm của tôi.”

“Anh từng là cảnh sát,” anh nói. “Anh đang thấy điều gì đó.”

Tôi gật đầu và nói, “Tôi đoán là trong số những vụ tự sát anh từng biết, có lẽ bảy trong số mười vụ diễn ra ở nhà, ba vụ còn lại thì họ đánh xe tới một đoạn đường nội hạt địa phương và giật van xả khí là xong.”

“Ít nhiều như thế.”

“Nhưng luôn ở một nơi nào đó quen thuộc. Nơi nào đó cô độc và yên tĩnh. Luôn là một dạng đích đến. Anh đến đó, anh trấn tĩnh bản thân, anh hành động.”

“Anh đang nói gì thế?”

“Tôi đang nói rằng tôi chưa bao giờ nghe nói về một vụ tự sát mà người ta di chuyển khỏi nhà vài trăm dặm và tự sát khi chuyến đi vẫn đang diễn ra.”

“Tôi đã nói với anh rồi đó.”

“Anh nói với tôi rằng cô ấy không tự sát. Nhưng cô ấy đã làm thế. Tôi đã trông thấy cô ấy làm việc đó. Nhưng tôi đang nói rằng cô ấy làm việc đó một cách hết sức không bình thường. Thực tế là tôi không nghĩ trước đây từng nghe về vụ tự sát nào diễn ra trong một toa xe điện ngầm. Có thể là bên dưới, chứ không phải trong toa. Anh đã bao giờ nghe về vụ tự sát nào diễn ra trên phương tiện giao thông công cộng, trong lúc nó đang chạy chưa?”

“Thế thì sao chứ?”

“Chẳng sao cả. Tôi chỉ hỏi, có vậy thôi.”

“Tại sao thế?”

“Bởi vì là thế. Hãy nghĩ như một cảnh sát đi, Jake. Không phải với tư cách một người em. Anh làm gì khi mọi chuyện quá bất thường?”

“Ta đào sâu hơn.”

“Thế thì làm đi.”

“Việc đó sẽ không thể đưa chị tôi trở lại.”

“Nhưng hiểu được một việc sẽ rất có ích.” Đó cũng là một khái niệm người ta dạy ở Fort Rucker. Nhưng không phải dạy trong lớp học tâm lý.

Tôi dùng thêm một lượt cà phê còn Jacob Mark cầm một gói đường lên lật đi lật lại giữa các ngón tay, để đường bột chảy từ đầu này sang đầu kia của túi giấy hình chữ nhật, rơi qua rơi lại, như một chiếc đồng hồ cát. Tôi có thể thấy rằng đầu anh ta đang hoạt động như một cảnh sát còn trái tim anh làm việc với chức năng một người em. Tất cả đều thể hiện qua nét mặt anh. Đào sâu hơn. Việc đó sẽ không thể đưa chị tôi trở lại.

Anh hỏi, “Còn gì khác không?”

“Có một hành khách bỏ đi trước khi NYPD kịp tiếp cận.”

“Ai?”

“Chỉ là một người đàn ông. Cảnh sát cho rằng tay đó không muốn lưu tên trên hệ thống. Họ nhận định rằng có lẽ tay đó đang dối vợ.”

“Có thể.”

“Đúng,” tôi nói. “Có thể.”

“Và gì?”

“Cả nhân viên điều tra liên bang lẫn mấy tay làm thuê đều hỏi tôi là chị gái anh có đưa cho tôi thứ gì không.”

“Thứ kiểu gì?”

“Họ không nói cụ thể. Tôi đoán là thứ gì đó nho nhỏ.”

“Bọn người liên bang là ai?”

“Họ không nói.”

“Còn những kẻ làm thuê là ai?”

Tôi nhấc người lên khỏi ghế, lấy tấm danh thiếp từ túi hậu ra. Loại rẻ tiền, đã bị nhăn, bị nhuốm xanh một chút từ chiếc quần bò của tôi. Quần mới, chất nhuộm mới. Tôi đặt tấm danh thiếp lên bàn, quay ngược lại, đẩy sang phía kia bàn. Jake đọc chậm rãi, có lẽ đọc hai lần. Công ty Sure & Certain. Bảo vệ, Điều tra, Can thiệp. Số điện thoại. Anh ta lấy máy di động bấm số. Tôi nghe thấy khoảng ngắt và tiếng chuông vui nhộn nho nhỏ ba tiếng một, rồi một tin nhắn được ghi âm sẵn. Jake gập máy di động và bảo, “Không hoạt động. Số ma.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận