Lâm Băng đặt quyển sổ trên bàn học, vùi đầu ở trong trí nhớ cảm thấy nên chuẩn bị cái gì cần thiết đều viết hết ra, ba năm cô sống ở mạt thế thấy được nhiều nhất chính là ánh sáng mặt trời, mạt thế đến trong lúc đó thời gian chạy trốn cũng không dài, mà chỗ cô ở cũng cách không xa căn cứ H, chỉ cần lái xe khoảng ba giờ là có thể tới nơi.
Còn có phải chuẩn bị cái gì nữa đây?
Lâm Băng cảm thấy chính mình nhớ được gì đều đã viết xuống, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chưa đủ, đau khổ cắn đầu bút. Cô suy nghĩ nửa ngày, nhưng là vẫn không nghĩ ra vật gì còn thiếu, vì thế liền mở máy tính, nhiều người nghĩ thì khả năng tìm được rất lớn, ở trên mạng có thể tìm được nhiều ý kiến tốt, tuy rằng không nhất định có tác dụng.
Tận thế đến cần chuẩn bị những gì?
Loại tin tức này có không ít, Lâm Băng từng bước từng bước tìm kiếm, cẩn thận nhìn lên.Shit! Cô thế nào lại quên mua vũ khí cơ chứ, mạt thế đến nếu mà không có vũ khí thì chả khác gì bị tang thi làm thịt!
Trong nước chỉ có hạn chế súng ống, cũng không có cấm sử dụng đao. Được rồi, phải chuẩn bị mấy thanh đao, trường thương cũng không tệ lắm, cũng không biết có bị bắt hay không khi sử dụng mấy thứ đó.
Lâm Băng nghĩ đến trọng lượng cơ thể của chính mình liền cảm thấy có chút đau đầu, quá gầy rồi. Không được, tối nay trước tiên đi ngủ, sau đó ngày mai sẽ đi lên lầu 4 huấn luyện thân thể, trên đó là nơi bọn anh họ của cô rèn luyện thân thể, cả nửa tầng lầu đều là máy tập thể hình, Lâm Băng đã từng cảm thấy rèn luyện thân thể rất vất vả, nên chưa đi qua đó một lần nào.
Lâm Băng yên lặng ở trên quyển sổ ghi thêm. Hai giờ: tập thể hình
Nhìn thấy có người ở trên thông báo bình luận, tang thi đến thì trốn vào trong núi. Lâm Băng cũng là cười cười lắc đầu, sự đáng sợ ở trên núi đều có thể so sánh được với thành thị, không nói đến ở trên đó có tang thi thực vật biến dị cấp ba cấp bốn, chỉ cần là động vật biến dị cũng đã làm cho người ta không chịu nổi rồi, ngươi đã gặp qua con mèo biến dị cao năm mét thậm chí mười mét chưa? Loại mèo này vẫn được nuôi trong nhà, nhưng trên núi cũng không chỉ có mỗi mèo, mà còn có hổ, báo, mà không ai hay biết? Rắn nhất định sẽ có.
Ở mạt thế Lâm Băng có gặp qua một con rắn biến dị cấp hai, màu xanh lá cây, đôi mắt màu vàng dựng thẳng đứng to bằng một bàn tay con người, đây vẫn chỉ là con mắt, ba cái dị năng giả cấp ba và mười mấy cái dị năng giả cấp hai cùng nhau bao vây tấn công nó cũng phải mất hơn hai giờ, lúc đó mới có thể giết chết con rắn biến dị kia, bất quá còn phải chết một dị năng giả cấp ba cùng vài dị năng giả cấp hai, mà đó chỉ là rắn biến dị cấp hai.
Ở trên mạng đi loanh quanh một vòng, cảm thấy không còn tin tức hữu dụng nào nữa, Lâm Băng liền rời khỏi máy tính. Nhìn xem quyển sổ chi chít số 12345……n, toàn là những thứ cần chuẩn bị, Lâm Băng trong lòng cuối cùng vẫn là có chút ít lo lắng.
Cô lo lắng nhìn thoáng qua cánh cửa phòng, suy nghĩ vẫn là đi ra khóa trái cửa phòng lại. Bây giờ cô muốn vào không gian, ngộ nhỡ có người tiến vào sẽ không tốt lắm. Lâm Băng đi vào phòng tắm, mở vòi nước ra, bắt đầu xả nước vào trong bồn tắm lớn, suy nghĩ hồi lâu, Lâm Băng vẫn là quyết định tắm rửa một cái, thay đổi đồ ngủ sau đó mới tiến vào không gian. Như vậy mới ổn thỏa, nếu có người gõ cửa, sẽ nói là mình đang tắm không có nghe thấy, cô phải tiến vào không gian dọn dẹp và kiểm tra lại vật tư, bất quá, mười phút sau phải đi ra ngoài một lần, để xem có người tới gõ cửa hay không.
Cô cảm thấy nếu mẹ đã đem sự việc nói cho ba biết, có thể ông ấy sẽ sang tìm cô nói chuyện, điểm này cô có thể đoán ra được, nên phải cẩn thận một chút, trực giác nói cho cô biết là không thể bại lộ không gian, theo thời gian mạt thế tiến đến càng ngày càng gần, loại trực giác này càng mãnh liệt hơn. Có một cỗ sức mạnh kỳ lạ bên trong bóng tối nói cho cô biết: Cô sẽ chết.
Lâm Băng mang theo quyển sổ cùng cây bút vào không gian, mỗi lần cô tiến vào không gian đều sẽ xuất hiện ở cùng một vị trí, xem ra đây là vị trí cố định. Rất nhanh Lâm Băng liền đi đến kho hàng dưới lòng đất, những thứ cần thiết nếu là đã mua rồi, cô liền gạch bỏ đi, nếu vẫn không đủ, cô liền ở mặt sau ghi chú: Muốn tiếp tục mua. Bên trên quyển sổ chỉ còn lại những thứ mà cô chưa chuẩn bị, còn lại đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Mười phút sau, Lâm Băng đi ra ngoài không gian, mở ra cửa phòng tắm, nhìn gian phòng bên ngoài của mình, không có người gõ cửa.
Lâm Băng lại đi vào, như thế đi tới đi lui ba lần, lúc này mới kiểm kê hết đồ vật bên trong.
Ra khỏi không gian sau cô liền thay đổi một đôi giày, lúc tiến vào không gian đôi giày kia đã dính đất, phòng ngủ là sàn gỗ, năm đó đầu cô bị nước vào mới chọn loại sàn nhà màu trắng này, sàn nhà khi bị bẩn sẽ rất rõ ràng.
Lâm Băng đổ hết nước trong bồn tắm đi, sau đó đóng cửa tắt đèn phòng tắm.
Quyển sổ trong tay cô gần như đã ghi gần hết, Lâm Băng lại lấy thêm một quyển sổ nữa, đem những thứ còn thiếu đều ghi trên quyển sổ mới này, mỗi một lần còn đánh dấu ngày, ví dụ như: ngày 16 tháng 7 chuẩn bị những thứ còn thiếu ở mục 16, mục 17 thì chuẩn bị theo những gì vừa thấy trên mạng, tất cả đều viết cẩn thận (chỗ này ta chém)
Đợi đến khi hết bận, thì đã là một tiếng sau.
Lâm Băng đóng quyển sổ lại, xoa cổ tay mỏi nhừ, trên mặt là nụ cười thỏa mãn. Tất cả mọi thứ nên chuẩn bị đều đã ở bên trong , cô chỉ cần chuẩn bị tốt thì sẽ không cần sợ mạt thế nữa.
Lâm Băng còn lấy điện thoại ra, đối với mỗi trang đều chụp ảnh lại, thời điểm đi ra ngoài cô còn thuận tay cầm luôn điện thoại theo, có hai chỗ lưu giữ, làm cô có chút tươi cười đắc ý.
Hiện tại mới hơn chín giờ, đi vào phòng tập thể hình huấn luyện. Lâm Băng thay đổi một thân quần áo vận động, biểu cảm hùng hồn hy sinh đi đến phòng tập thể hình, khẳng định thân thể nhỏ bé của mình sẽ rất mệt a, nhưng là, vì mạng nhỏ sau này, phải liều mạng thôi!
*
Vừa qua 10 giờ 5 phút.
Lâm Băng nằm ở sàn nhà phòng tập thể hình, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, toàn thân ướt đẫm, quần áo thể thao trên người tất cả đều là mồ hôi, nằm ở trên mặt đất, trên sàn nhà phần lớn là nước đọng lại.
Không được, không thể tiếp tục rèn luyện được, cô đều đã chỉnh cường độ xuống nhỏ nhất, nhưng là vẫn không chống đỡ quá nửa giờ, đều đã chọn hai loại đơn giản nhất, không ngờ thể chất lại kém như vậy, Lâm Băng cảm thấy chính mình đều rất xấu hổ.
Đang nằm nghỉ, lại cảm thấy bên ngoài có cái gì đó rất sáng.
Lâm Băng khó khăn đưa đầu ra ngoài, nhìn về phía cửa sổ, cửa sổ phòng tập thể hình rất lớn, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Hơn nữa, bên ngoài phòng tập thể hình còn có một cái ban công lớn, bên trong còn trồng một ít các loại hoa cỏ, còn có ghế sofa, bàn tràcùng TV, là địa phương nghỉ ngơi, đương nhiên, nói là ban công không bằng nói đó là cái gác lửng, bên trên nóc nhà tất cả đều là thủy tinh công nghiệp, vô cùng cứng rắn.
Có sao băng!
Một vệt lại một vệt xẹt qua bầu trời, phần đuôi sao băng còn mang theo một vệt lửa đỏ dài, nhìn qua đặc biệt xinh đẹp.
Lâm Băng không biết lấy khí lực ở đâu ra, từ trên mặt đất đứng lên đi đến ban công nhỏ bên ngoài, tay chống lên ghế sofa làm điểm tựa, đứng thẳng tắp, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Bầu trời tối đen bây giờ được thay thế bởi những vệt mưa sao băng.
Mưa sao băng, thật khó mới thấy được mưa sao băng!
Lâm Băng vui vẻ nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau, trong lòng âm thầm cầu nguyện cho chính mình. Nhiều sao băng như vậy, cơ hội thực hiện nguyện vọng có khả năng thừa lấy n lần đi, ha ha.
Sau khi cầu nguyện xong Lâm Băng liền cười ngây ngô.
Thời điểm bản thân cô đang hưng phấn, thì bả vai lại bị người vỗ một cái, Lâm Băng vừa quay đầu lại, thì đã thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông nội cùng cha, trong lòng Lâm Băng thoáng lộp bộp một cái, ông nội cũng biết chuyện này rồi sao.
*
Ở một nơi khác của thành phố H.
Hàn Lập đang đuổi theo một phạm nhân vượt ngục, phạm nhânhung ác giảo hoạt bị Hàn Lập ép phải chạy vào núi trốn, Hàn Lập cũng đuổi theo vào núi, phạm nhân vốn định trốn vào chỗ có nhiều người để dễ dàng bắt người uy hiếp cảnh sát thả hắn đi, nề hà Hàn Lập cắn thật chặt, ra tay lại tàn nhẫn, hắn hoàn toàn trở tay không kịp, đành phải giống như chó nhà có tang trốn vào sâu trong núi, vốn nghĩ rằng trong núi rừng cây rậm rạp, là một địa phương dễ dàng chạy trốn. Lại không ngờ đến, cây cối nơi này quá rậm rạp, liền ngay cả người qua đường cũng không có, không chỉ có như thế, trong núi còn nổi lên một ít sương trắng, đường đi phía trước cũng là có chút không thấy rõ.
Phạm nhân nghiến răng nghiến lợi chạy trốn.
Trái ngược với phạm nhân chật vật, thì Hàn Lập nhàn nhã hơn nhiều, hắn xuất thân từ gia đình quân nhân, nếu không phải lần này đến thành phố H nghỉ phép, thì hắn cũng sẽ không thuận tiện đáp ứng đàn anh đang bận bịu nhiều việc đi bắt cái phạm nhân này, đối với hắn mà nói bắt được phạm nhân này cũng quá dễ dàng rồi.
Hai người một chạy một đuổi, đào phạm thuận lợi bị Hàn Lập bắt được, liền trúng mấy quyền của Hàn Lập, sau gáy cũng bất hạnh trúng một quyền, vì thế triệt để hôn mê bất tỉnh, Hàn Lập đưa hai cánh tay của hắn khóa lại với nhau, kéo quần áo phía sau lưng phạm nhân, trực tiếp lôi hắn xuống núi.
Hàn Lập kiểm tra tình huống của phạm nhân một chút, có vẻ như 15 phút nữa hắn ta cũng không tỉnh lại được.
Hàn Lập cũng không nóng nảy, trực tiếp gọi điện thoại cho đàn anh làm cảnh sát kia…., nói cho hắn vị trí của mình, sau đó chậm rì rì mang theo đào phạm từ trong rừng đi về phía đường quốc lộ, trong rừng cây cỏ dại mọc tràn lan, đột nhiên Hàn Lập đứng lại, sau đó hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn cỏ dại dưới chân, lá cây răng cưa thế nhưng cắt qua ống quần của hắn, hắn nhớ trước kia mình có gặp qua loại cây này, nó không có cứng rắn như vậy a.
Hàn Lập nhổ mấy cây cỏ khác nhau, nhét vào trong túi quần, không thể không nói, này cây cỏ này thật sự rất cứng rắn, ngón tay của hắn đều bị nó cứa chảy ra máu.
Vừa đứng lên, đã thấy bầu trời phía trên phát ra ánh sáng, Hàn Lập kinh ngạc ngẩng đầu, hóa ra là mưa sao băng a, Hàn Lập chỉ nhìn thoáng qua liền không nhìn lại nữa, bắt đầu dẫn theo phạm nhân chậm rãi hướng đường quốc lộ đi đến.
Đối với cái gọi là mưa sao băng này, hắn quả thật không nhìn ra có cái gì đẹp mắt, cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Một viên đá sao băng mang theo ánh lửa đỏ thế nhưng từ trên không trung rơi xuống, hướng về phía Hàn Lập đang đứng mà rơi xuống, Hàn Lập cả kinh, đang định ném phạm nhân trong tay rồi chuẩn bị né tránh, nhưng lại không nghĩ tới tốc độ của sao băng quá nhanh, Hàn Lập không kịp né tránh, vì thế hắn quyết định không tránh nữa, mà trực tiếp lấy tay chuẩn bị đỡ cái kia sau đó hất nó ra.
Đó là một viên đá màu đen rất nhỏ, bên trên còn hiện ra ánh sáng lạnh.
Viên đá vừa vặn bị tay Hàn Lập ngăn trở, đúng lúc thời điểm tinh thần hắn buông lỏng, thì một viên đá lớn hơn nữa vẫn đang hướng chỗ hắn đứng rơi xuống, vì thế, hắn hôn mê bất tỉnh.
Hắn không biết, viên đá nhỏ phát ra ánh sáng lạnh màu đen kia, đã dính ở trên ngón tay chảy máu của hắn khi vừa bị cây cỏ kia cứa vào, chậm rãi, chậm rãi …… Biến mất.