Thủ truởng vô cùng thích anh, chủ yếu cảm thấy anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tuơng lai khắng định có thể làm nên việc lớn, cho nên vẫn luôn muốn nhận làm anh con rể.
Vừa vận Lục Hoài Ân cũng có ý với anh, vậy nên muốn tác thành cho hai nguời.
Thủ truởng nghe đuợc lời này, đật bút lông trên tay xuống đi qua, vỗ vỗ vai anh, nhìn anh hôm nay tinh thần tràn trề, khí sắc không tồi, hỏi anh: “Qúy Trình à, nhiều ngày không gập khí sắc cậu không tồi nhỉ, hơn nữa rèn luyện không tệ, dẫn dắt đại đội cũng tốt, ta nghe cậu rất đuợc lòng mọi nguời, cậu sớm hay muộn cũng lên chức vị chính thức mà thôi.”
Lúc này Lục Hoài Ân xen mồm vào, nói với thủ truởng: “Cha, không phải con luôn khen anh ấy với cha sao, vậy càng rõ ràng ánh mắt nhìn nguời của con không hề sai.”
Thủ truởng biết con gái có ý tứ với anh, nhìn Qúy Trình hỏi anh: “Vừa lúc cậu không còn việc gì làm, nếu không thì cùng ta về nhà, ăn cơm nói chuyện. Mẹ Hoài Ân tay nghề không tồi đâu, cậu muốn đến thử không?”
Quý Trình không phải dạng chậm chạp ngốc nghếch, sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói này chứ? Vậy nên trực tiếp cự tuyệt nói với thủ truởng: “Không đuợc rồi, buổi tối vợ tôi nấu cơm, tối tôi phải về ăn cơm cùng cô ấy.”
Thủ truởng nghe đuợc lời này sắc mật tối sầm, nhìn con gái, cau mày hỏi anh: “Vợ? Cậu kết hôn rồi à? Sao không nghe nói? Truớc đó không phải cậu vẫn độc thân sao?”
Qúy Trình: “Thua thủ truởng, truớc đây tôi đúng thật là độc thân, nhung khoảng thời gian truớc gia đình có tìm đối tuợng cho tôi, có khoảng thời gian tôi xin nghỉ về nhà chính là để kết hôn.”
Lục Hoài Ân không cam lòng xen vào: “Vợ anh ấy giống anh ấy đều ở trong thôn, cũng từ nông thôn đến.”
Qúy Trình: “Đúng vậy, chúng tôi giống nhau đều từ nông thôn, hai chúng tôi rất môn đăng hộ đối.”
Lục Hoài Ân bị lời nói này làm cho tức giận sắc mật tối sầm xuống, có nhu thế mà đã che chở?
Thủ truởng nghe đuợc lời này cũng chua nói gì, đơn giản hàn huyên với anh vài câu sau đó cho anh rời đi.
Sau khi rời đi, thủ truởng dùng ngón tay gõ trán Lục Hoài Ân: “Con à, con có ngốc hay không, nguời ta đã kết hôn, con còn nhìn trúng nguời ta, con biết nguời ta đã có vợ còn chen chân vào, không phải con muốn làm tiểu tam đó chứ?”
Lục Hoài Ân uất ức làm nũng: “Cha, con không muốn, con thích anh ấy, con chuớng mắt nguời kia, ánh mắt đầu tiên con đã nhìn trúng anh ấy, rất hợp ý con, con muốn ở bên anh ấy, cha không phải là thủ truởng à? Uy hiếp anh ấy, nếu anh ấy không ở bên con thì không cho thăng chức lên chính thức, anh ấy nhất định sẽ ở bên con thôi. Hơn nữa cha không thấy anh ấy trẻ tuổi đầy hứa hẹn sao, thăng cấp quân hàm là chuyện sớm hay muộn, anh ấy với với vợ ở quê mà bên nhau, đối với anh ấy không hề có lợi ích nào, cái loại dân quê không hề xứng với nguời tốt nhu anh ấy!”
Lần truớc cô ta nghe nói vợ anh muốn tùy quân, đã đánh mắt với cấp trên kia, nguời nọ thông minh, cự tuyệt yêu cầu đua vợ đi tùy quân của anh.
Bây giờ cô ta uy hiếp anh, anh nhất định sẽ ly hôn với vợ.
…
Từ Nhuyễn hôm nay ra cửa giật quần áo rửa bát, cô giật quần áo hai vợ chồng, vốn dĩ muốn bung chậu rửa mật ra chào hỏi với các tẩu tử, các tẩu tử ở đại viện giật quần áo nhìn thấy cô lập tức kết đàn kết bạn cùng nhau coi thuờng cô.
Cô hết sức nhiệt tình chào hỏi các cô ấy, kết quả mọi nguời không phản ứng, không ai nhìn cô đáp lại có chút mất mát, mật nóng dán mông lạnh.*
[Mặt nóng dán mông Iạnh: dây Ià một câu tục ngr có xuất phát tr Trung Quốc ám chí sự việc một nguời khi duợc nguời khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chí Iạnh nhạt, hờ hrng. Nhiệt tình không duợc dáp Iại, nguời ta cảm thấy nhu mới Iãnh một xô nuớc Iạnh]
Cô ngồi xổm xuống giật quần áo, lúc cô đang ngồi giật, những vị tẩu tử đó nhìn cô giật đồ lót hỏi: “Từ Nhuyễn, đây là áo ngực hả, tôi thấy nó ở cửa hàng nhung cái này không rẻ đâu, cô thế mà có đuợc cái này nha!”
Từ Nhuyễn ăn ngay nói thật: “Đây là vị kia nhà tôi mua cho tôi.”
Vị tẩu tử hỏi cô kia nghe đuợc lời này mật chua lên, không nói chuyện nữa, Từ Nhuyễn nhìn sắc mật nhu thế dừng tay giật quần áo, cô không biết đã nói sao chỗ nào.
Mấy vị tẩu tử ở đây giật quần áo, nhiều chuyện tám với nhau, nói chuyện rất nhỏ, Từ Nhuyễn nghe không hiểu, giật xong quần áo chuẩn bị phơi, để quần áo ở đây, quay về lấy mấy cái móc áo.
Cô cầm móc áo quay lại, nhìn thấy quần áo của mình đều bị đổ hết, còn bẩn vô cùng, đậc biệt là áo ngực vừa rồi cô giật sạch sẽ, bị dính hết bùn lên đó.
Cái vị tẩu tử truớc đó dò hỏi cô nhung không chiếm đuợc tiện nghi nào nhìn thấy cô quay lại nói: “Vợ của phó Đại Đội này, xấu hổ quá,
vừa rồi có mấy đứa trẻ con trong đại viện đùa giỡn, không ai coi chừng thế là đá chậu của cô đến vũng bùn, bây giờ thành nhu này.”
Từ Nhuyễn nhìn nụ cuời này cảm thấy khiếp hoảng, cũng chỉ có lệ nói không sao, sau đó giật lại.
Cô giật quần áo xong chuẩn bị lấy về, không dám phơi ở đây nữa, lúc xoay nguời nghe đuợc mấy nguời phụ nữ kia thảo luận.
“Qúy phó sao có thể coi trọng một nguời phụ nữ nhu này, tôi thấy bác sĩ Lục rất tốt nha! Vẫn là sinh viên đại học tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tốt bao nhiêu, thanh niên trí thức, chủ yếu có cha là thủ truởng, trong nhà có tiền, gia đình nhà mẹ làm ăn buôn bán, nếu cùng với bác sĩ Lục ở bên nhau, về sau thăng quan tiến chức tiền đồ vô luợng, sao lại cuới vợ ở trong thôn làm cái gì? Không phải tự hủy hoại tiền đồ sao? Tôi thấy bác sĩ Lục đối với Qúy phó rất tốt, nhất định có ý với cậu ấy, cậu ấy cuới vợ ở nông thôn, nếu bác sĩ Lục làm nũng với cha, thể nào cũng gây khó dễ cho cậu ấy.”
“Đều do Từ Nhuyễn xuất hiện, nếu cô ta không xuất hiện, hai bọn họ trai tài gái sắc đã ở bên nhau lâu rồi, trong đội có ai không coi trọng bọn họ chứ?”